Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 267: Phát hiện mật đạo

- Thượng Quan cô nương, nói phải, tại hạ nên quay trở lại.

Lăng Huyền Phong cáo từ, xoay người rời đi. Đột nhiên hắn khựng lại, nói với nàng:

- Thượng Quan cô nương gần đây có cảm thấy cái gì khác thường không?

Thượng Quan Hương vẻ mặt không hiểu gì hỏi hắn:

- Khác thường là sao? Ta không hiểu?

- Ý ta là, kahsc thường giống như là gặp mộng du, hay ác mộng, rồi mơ thấy mình ở thế giới khác.... gì gì đó ấy?

Thượng Quan Hương "phụt" một tiếng cười tươi trêu hắn:

- Lăng Công tử, lúc ngủ thì ai mà không mơ, còn mộng du, người có người không, như thế có gì khác thường?

Lăng Huyền Phong gãi đầu. Thực sự chuện này rất khó giải thích trong một sớm một chiều.

- Ài, một lời khó nói hết. Tóm lại nếu như nàng cảm thấy gần đây mình có gì đó khác lạ không bình thường thì báo cho ta. Còn nữa, đàn tì bà của nàng, nó không phải bình thường đâu, coi chừng đó!

Để lại một câu không đầu không đuôi, Lăng Huyền Phong đi mất. Thượng Quan Hương đứng một bên suy nghĩ:

- Cơ thể có gì đó khác lạ, hay là.... đại di mụ? Hứ! Sắc lang! Chuyện đó còn phải nói cho ngươi ư?

Hiển nhiên, việc Lăng Huyền Phong không giải thích đã khiến cho Thượng Quan Hương hiểu nhầm là hắn ám chỉ đến ngày kinh nguyệt của nàng, nên sắc mặt nàng biến thành đỏ thẫm, gắt gỏng mắng hắn một câu đại sắc lang. Mà... tại sao hắn lại nhắc mình chú ý tới đàn tì bà? Thượng Quan Hương ôm một mối nghi vấn, đôi bàn tay trắng trẻo mềm mại không xương vuốt nhẹ trên chiếc tì bà. Kỳ lạ là nơi nào bàn tay của nàng lướt qua thì lập tức hiện lên một vầng quang mang màu tím kỳ dị, sau đó vụt tắt.

- ---------------------------

Chính Dương Quan.

- Tướng quân! Không xong rồi!

Lương phó tướng đứng trên tường thành, chợt sau lưng vang lên một tiếng la thất thanh.

- Có chuyện gì?

- Hồi tướng quân! Thuộc hạ nhận được tin báo từ lính do thám: Địch quân có tăng viện, số lượng khoảng 10 vạn binh lực, không tới hai ngày nữa sẽ tới đây!

Lương phó tướng kinh hãi hét lên:

- Sao? Ngươi nói là thật?

- Bẩm, thuộc hạ nhận được 5 tin báo từ 5 do thám khác nhau, hẳn là không sai được!

Tức khắc mọi người sắc mặt trầm xuống, Lương phó tướng liên tục xoay người đi qua đi lại, tâm tình như lửa đốt.

- Mau mời Lăng công tử tới!

- Không cần, ta tới đây rồi!

Lăng Huyền Phong nhanh chóng bước vào, hắn cũng đã nghe được tin cấp báo. Chuyện địch nhân có thêm viện binh cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn.

- Chuyện bọn hắn có thêm lực lượng tăng cường chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Quách Nguyên Soái đã nhận được tin chưa?

- Bẩm công tử, trước khi tới đây, thuộc hạ cũng đã cho người báo tin với Nguyên Soái.

- Được. Còn việc di dời bá tánh thực hiện đến đâu rồi?

Một tiểu tướng quân đứng ta báo:

- Mọi việc khá suôn sẻ, không sai biệt lắm đến rạng sáng mai thì chỉ còn chúng ta ở lại.

Lăng Huyền Phong gật đầu:

- Không tồi. Tuy nhiên, tình hình có chút thay đổi không có lợi cho bên ta. Mau chóng đốc thúc các huynh đệ khẩn trương tốc độ, cố gắng đến đêm nay Triều Ca chỉ còn lại tòa thành trống!

Vị tiểu tướng kia vẻ mặt bất đắc dĩ, tuy nhiên hắn hiểu chuyện này không có cách nào khác. Bình dân bá tánh dời đi xong lúc nào, thì binh sĩ thủ thành mới có thể rút đi lúc đó.

- Truyền lệnh! Toàn quân chấn chỉnh quân kỷ, tăng cường canh phòng, thương bệnh binh không còn khả năng chiến đấu mau đưa đi rút lui cùng bá tánh. Chúng ta đã chống cự được đến ngày thứ 4, đây là một kỳ tích rồi, tuy nhiên điều kiện không thuận lợi cho chúng ta, nội trong rạng sáng mai toàn quân phải chuẩn bị sẵn để rút khỏi nơi này!

- Rõ!

Lăng Huyền Phong dứt lời, phía trận doanh đối địch lại vang lên hồi trống dài, báo hiệu đợt tấn công mới của Yêu quái sắp đến.

- Báo động! Địch quân chuẩn bị tấn công! Toàn quân chú ý!

Trận chiến tử thủ Chính Dương Quan lại tiếp tục.

- ----------------------------------

Uỳnh!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Tường thành Chính Dương Quan đứng sừng sững suốt trăm năm, rốt cục cũng đã bị sập một đoạn hơn chục mét!

- Không xong! Quân địch đã đánh sập một đoạn tường thành! Cát lão! Mau tới đó gia cố phòng ngự!

Lăng Huyền Phong tay cầm Ỷ Thiên Kiếm vừa chém rụng đầu một tên Lang Binh vừa trèo lên tường thành vừa ra lệnh. Lần công thành này là lần dữ dội nhất so với mấy ngày trước. Gần như toàn bộ binh lực đối phương được điều động. Ở dưới chân thành, xác chết chất thành những gò núi nhỏ. Điều này khiến cho Lang Binh có thể lợi dụng để trèo lên tường thành mà không cần bắc thang nữa. Chiến đấu đã kéo dài cả buổi sáng, đến nay đã được 3 canh giờ, nhưng lần này địch quân không có vẻ gì là chuẩn bị rút lui cả. Bọn chúng không lẽ muốn dùng toàn lực hay sao?

- Khốn kiếp! Bọn này tiến công liên miên không dứt, không biết mệt hả? Con bà nó!

Lăng Hiếu Kiệt ở một bên vừa chém giết vừa chửi. Tuy rằng giết địch rất đã tay, nhưng bọn chúng vừa đông vừa hung hãn, tay của hắn đã có chút run run.

Độc Cô Cầu Bại ở một bên cũng cười khổ, các chiêu thức của hắn bây giờ cũng đã có chút lạc nhịp, đôi chân cũng đã có chút đau đớn vì di chuyển quá nhiều.

- Thôi đừng nói nữa, mãy ra tiết kiệm được một chút sức mà chém giết.

Lăng Huyền Phong cũng khích lệ:

- Các huynh đệ! Cố gắng thêm chút nữa! Bọn chúng nếu một lát nữa không thể đột phá được hàng phòng ngự của chúng ta ắt sẽ lui quân để chỉnh đốn! Đừng có nản chí!

Quả nhiên, chiến đấu diễn ra thêm một canh giờ, Lang tướng chỉ huy đã ra hiệu thổi tù và rút quân. Đám yêu quái nhao nhao tháo chạy khỏi tường thành. Lúc này mọi người cuối cùng cũng đã thở phào nhẹ nhõm. Không quản hình tượng trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

- Mệt chết ta! Bọn chúng lần này ăn phải thứ gì mà hung hăng thế không biết. Lần trước không có dữ dội như thế này đâu?

- Phải đó, chẳng lẽ ăn phải cái gì đó kích thích rồi?

.......

Lăng Huyền Phong tranh thủ về doanh trướng chợp mắt. Sáng nay, chỉ riêng số lượng địch nhân chết dưới tay hắn đã vượt quá một ngàn tên. Tuy rằng đem lại cho hắn một lượng chân khí vô cùng lớn để củng cố tu vi, thuận lợi đột phá hai tầng nhỏ kinh mạch. Nhưng thực sự chiến đấu vô cùng mệt mỏi. Suy cho cùng, hắn vẫn chỉ là người, không phải làm bằng sắt, cũng phải biết mệt mỏi. Nằm nghỉ ngơi được một lúc, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài. Hắn liền chạy ra xem thử. Âm thanh phát ra từ doanh trướng của thương binh, lúc này đang cãi lộn thành một đoàn.

- Thật mà! Tin ta đi! Ta không nghe lầm đâu! Thực sự có ma á!

- Ha ha! Lão Vương này bị thương nên thần hồn nát thần tính a! Ngươi xem hiện tại đang giữa trưa, ma quỷ ở đâu ra? Ha ha ha ha ha!!

Mọi người xung quanh cũng nở nụ cười, có chút chế giễu. Có đánh chết cũng không tin ban ngày ban mặt có ma quỷ.

- Có chuyện gì? Sao lại làm loạn ở đây? Không biết giờ là lúc nào sao? Náo loạn như thế còn ra cái gì hả?

Lăng Huyền Phong lập tức hô to, mọi người thấy Lăng Huyền Phong đến thì đồng thời nhao nhao thi lễ:

- Lăng công tử tốt!

- Lăng công tử!

....

- Có chuyện gì mà các ngươi lại cãi nhau? Không tranh thủ dưỡng thương đi?

Một tên thương binh quấn băng khắp người lên tiếng:

- Bẩm công tử, có lẽ là do Vương huynh đệ đây bị thương trúng đầu, nên thần hồn nát thần tính, luôn lẩ bẩm là có ma, vì hắn kêu rằng cứ nghe thấy tiếng gầm gừ của động vật. Mà rõ ràng quanh đây đến một con chuột cũng không có, làm gì có tiếng gầm gừ nào, chúng thuộc hạ không tin hắn liền cãi cố.

- Nói bậy! Bẩm công tử! Tiểu nhân từ nhỏ đã được trời phú cho đôi tai nhạy bén hơn người, có thể nghe khá rõ âm thanh từ rất xa, âm thanh nhỏ tới mức người thường không nghe được, nhưng tiểu nhân cũng có thể nghe được loáng thoáng. Tiểu nhân xin thề với trời rằng có thứ gì đó ở gần đây! Nếu không đúng, xin lấy cái chết chuộc tội!

Lăng Huyền Phong trầm tư suy nghĩ. Nếu như lão Vương này nói đúng sự thật, không chừng còn có phát hiện gì đó. Thôi thì cẩn thận chút cũng không chết ai. Hắn liền ra ngoài triệu tập một nhóm vài chục người khỏe mạnh rồi nói với lão Vương:

- Ngươi chỉ cho ta xem âm thanh ngươi nghe được là ở đâu.

Lão Vương thấy Lăng Huyền Phong tin tưởng liền vô cùng cảm kích, liền nhanh chóng đứng dậy, tuy nhiên do bị thương nặng nên thân hình lảo đảo suýt nữa thì ngã. May là đã có hai binh lính khỏe mạnh kéo hắn dậy. Hắn liền dẫn mọi người đến vị trí cách lều trại thương binh vài trăm mét, nơi mà hắn cho rằng nghe thấy âm thanh lạ.

- Bẩm công tử! Lần trước thuộc hạ đi tuần nơi này, liền nghe thấy tiếng lục đục, sau đó có vài tiếng gầm gừ như có như không. Ban đầu tiểu nhân tưởng có địch nhân lọt vào liền tra xét kỹ, nhưng âm thanh đó vang lên một lúc rồi im bặt, mà xung quanh đây là bãi đất trống, không tra được cái gì.

- Mọi người lập tức im lặng không nói chuyện! Chỉ cho ta vị trí cụ thể ngươi nghe được là ở đâu?

- Bẩm công tử, là ở đây!

Lão Vương dẫn Lăng Huyền Phong đến một vị trí cách đó vài mét. Lăng Huyền Phong hơi nghi ngờ. Đúng là nơi này trống trải, sao lại có âm thanh lạ. Hay là....

Nghĩ đến một chuyện, hắn cúi người xuống, tập trung tinh thần áp sát tai xuống đất. Ngay lập tức sắc mặt hắn biến đổi lớn hét to:

- Tất cả tránh ra!

Mọi người thấy hắn hét thì giật mình, vội vàng lui lại, Lăng Huyền Phong liền nhảy lên cao tung ra một chưởng:

- Kháng Long Hữu Hối!

Một luồng kim quang rực rỡ từ bàn tay hắn phát ra, biến thành một đầu Kim Long oai vũ bay thẳng xuống đất

Oành!!!!!

Một vài tiếng hét thảm vang lên, nền đất ngay lập tức sụt xuống, lộ ra một thông đạo nhỏ, trong đó không ngờ còn có xác của vài tên yêu quái!

- Chết tiệt! Mau chóng báo động! Địch nhân dùng thông đạo để chuẩn bị công thành!