- Yêu nghiệt! Hôm trước bản đại gia đã để cho các ngươi chạy thoát, hôm nay thì đừng hòng! - Vân Đỉnh Thiên nói.
Lăng Huyền Phong thở phào một hơi. Có Vân Đỉnh Thiên tại nơi này, xem ra áp lực đã được giải tỏa phần nào.
- Vân Đỉnh Thiên! Ngày trước bổn tọa chính sự quấn thân, không thể rời ra được. Nhưng hôm nay, nhất định ngươi phải chết!
Thôn Hài lạnh giọng nói.
- Nói mồm thì không ai tin đâu! Có bản lĩnh thì phóng ngựa qua đây!
Vân Đỉnh Thiên không tiếp tục nhiều lời liền triển khai giao tranh cùng với Thôn Hài.
- Nộ Long Cước!
Vân Đỉnh Thiên nhảy người tung một cú đá với uy lực kinh hồn về phía Thôn Hài, chân của hắn ma sát với không khí tạo nên một ánh lửa đỏ như lưu tinh.
Phanh!
Két!!!!!
Thôn Hài lấy hai tay xếp thành hình chữ thập để ngăn cú đá, mặc dù đã vận toàn bộ công lực nhưng vẫn bị Vân Đỉnh Thiên đã bay về phía sau. Tuy không bị ngã nhưng bản thân lại bị trượt dài ít nhất khoảng chục mét. Hiện tại trên tay của hắn có một vết giày màu đen, phía xung quanh da thịt đã chuyển thành màu tím.
- Giỏi lắm Vân Đỉnh Thiên! Bản tọa đã dùng 10 thành công lực nhưng vẫn không cản được một cú đá của ngươi.
Lắc lắc cánh tay hơi tê tê, Thôn Hài sắc mặt ngưng trọng. Uy lực của một cú đá vừa rồi không thể coi thường. Quả nhiên tiểu tử Vân Đỉnh Thiên này có bổn sự.
- Thôn Hài, lần trước Vân mỗ gặp ngươi, cũng chỉ là Võ Hoàng bát, cửu phẩm. Không ngờ tới hôm nay đã đột phá nhanh như vậy. Nhưng như thế thì chưa đủ đâu! Ha ha ha ha ha!
Vân Đỉnh Thiên tiếp tục ra tay
Vô Ảnh Cước!
Mục tiêu của cước này là trên thái dương của Thôn Hài.
- Đáng chết!
Hắn vội vã giơ hai tay lên đón đỡ. Vừa nãy một chiêu đã khiến hắn chịu chút khổ cực, giờ này hắn cũng không dám coi nhẹ nữa.
Bỗng dưng, mắt thấy một cước kia đang chuẩn bị chạm tới mục tiêu, Thôn Hài bỗng nhiên cảm thấy trước ngực mình một trận đau đớn.
- Cái gì..? Hự!
Phun ra một ngụm máu tươi, hắn bị đá bay ra đằng sau. Hóa ra trong khoảnh khắc chân phải của Vân Đỉnh Thiên chuẩn bị va chạm với vùng Thái Dương của Thôn Hài, hắn đã kịp thời rụt chân lại, thay vào đó mục tiêu đổi thành trước ngực. Động tác nhanh tới mức người ngoài nhìn vào vẫn thấy tàn ảnh của cước bộ đang hướng tới thái dương chứ không phải trước ngực.
Cảm giác lục phủ ngũ tạng đang bị đảo lộn, Thôn Hài chật vật đứng dậy, khom lưng xuống ôm ngực, hắn lại phun tiếp một ngụm máu tươi.
- Ngươi...
Chưa kịp nói thành lời, Vân Đỉnh Thiên ỷ mình tu vi cao hơn đã không để hắn thở dốc, lại tới một lần. Lần này hắn tung quyền. Song quyền rít gào tựa như tiếng long ngâm, đấu khí vủa Vân Đỉnh Thiên hội tụ tại song quyền, tạo ra hư ảnh là hai đầu rồng.
- Song Long Thập Bát Bộ!
Đầu tiên là một cú móc từ dưới hàm lên khiến Thôn Hài choáng váng, tiếp đó là một trận mưa quyền như trời giáng thụi vào ngực.
Phành! Phành! Phành! Phành!
Thôn Hài tuy rằng tu vi đã là Võ Đế, nhưng so với Vân Đỉnh Thiên, một cao thủ Võ Đế lâu năm, giống như trứng chọi với đá vậy. Hiện trường chính là đơn phương nghiền áp, Thôn Hài bị đánh tới mức không có mức hoàn thủ. Hẳn đến cú đấm thứ 18, Vân Đỉnh Thiên dừng lại và thôn hài lại một lần nữa bị đánh văng ra xa mấy trăm trượng, húc đổ một tòa nhà đằng sau.
Ầm!!!
Cả tòa nhà bị dư kình chấn cho đổ sập. Không gian chợt yên tĩnh, mọi người sững sờ nhìn Vân Đỉnh Thiên một bên hành hạ Thôn Hài đến hoài nghi nhân sinh.
Oanh!!
- AAAAAA!! Bản tọa phải giết ngươi!!!
Gào thét trong giận dữ, khuôn mặt của Thôn Hài đã biến thành méo mó, kèm theo những vệt máu loang lổ, trông vô cùng kinh dị.
- Đám tiểu tử các ngươi mau ra đây cho lão tử! Còn định đứng xem đến bao giờ!
Thôn Hài vừa dứt lời, đã có 3 cột sáng xuất hiện chắn trước mặt Thôn Hài. Quang mang tắt đi, có 3 lão giả mặc trường bào màu trắng đứng khom lưng với Thôn Hài.
- Tôn giả đại nhân!
3 lão già này tùy tiện chọn ra 1 người cũng có khí tức vô cùng khủng bố. Ngay cả Vân Đỉnh Thiên vừa nãy thong dong hiện tại cũng phải nhíu mày.
- 2 Võ đế, 1 Võ Thánh! 3 lão già này là....
Lăng Huyền Phong lẩm bẩm. Hệ thống đưa ra kết quả khiến hắn vô cùng sợ hãi. Lúc này, Quách Vọng Sơn cũng nhận ra dị biến, liền chạy tới xem sao, nhìn thấy 3 người, sắc mặt lão trắng bệch, run giọng kinh hô:
- Long.... Long gia tam lão!
Quách Nguyên Soái triệt để khiếp sợ. Đây chính là trong truyền thuyết 3 vị ẩn thế cao thủ của Long gia, chỉ xuất hiện khi Long gia lâm nguy. Nhưng hiện tại cả 3 người đều xuất hiện nơi này, lại còn cúi đầu tôn kính với kẻ địch. Chẳng lẽ....
- Tam.... tam lão đã bị bọn chúng chiêu hàng!
Quách Vọng Sơn sụp đổ. Có tam lão ở đây, lần này triệt để xong.
- 3 người các ngươi... Bản tọa muốn bọn hắn phải chết!
Thôn Hài rít lên, âm thanh bén nhọn khiến kẻ khác phải chói tai.
- Tuân lệnh tôn giả.
3 người lạnh nhạt quay đầu lại.
- Quách Vọng Sơn, tiểu tử này, không ngờ đã lâu không gặp, trông ngươi già hơn trước khá nhiều. - Một người trong ba lão già nói. Trông lão có sắc mặt trắng bệch, râu tóc bạc trắng, bên hông đeo một thanh cổ kiếm.
- Long Chiến lão tổ, vãn bối....
Quách Vọng Sơn lắp bắp. Tuy rằng bản thân đã lớn tuổi, hơn 70 có dư. Nhưng khi so sánh với vị Long gia lão tổ này, cũng chỉ như đứa trẻ mới dứt sữa mà thôi.
- Thôn Hài tôn giả có lệnh, bản tọa không thể không nghe.
- Các vị lão tổ! Vì sao các ngươi lại đi theo bọn hắn? Vì sao? Các ngươi phản bội lại con dân của đế quốc ư? Bán mình cho địch?
Quách Vọng Sơn gào thét.
- Tiểu Quách à tiểu Quách. Ngươi đã từng này tuổi rồi, phải biết rằng không có gì là không thể. Bọn họ có thể cho chúng ta quyền lực. Vì sao chúng ta có thể tiếc một đám sâu kiến này?
- Sâu kiến... Sâu kiến... Ha ha ha ha!!!!
Quách Vọng Sơn ngửa mặt cười lớn.
- Hay cho câu sâu kiến này... Quách Vọng Sơn ta nguyên lão tam triều. Từ trước tới nay làm việc đều không thẹn với lòng mình, trung tâm với đế quốc, chăm lo cho thường dân bá tánh. Vậy mà trong mắt các ngươi, chỉ là lũ sâu kiến! Ha ha ha ha!!!!!
Lão tuyệt vọng, chính thức tuyệt vọng. Ngay cả những kẻ mà mình tôn thờ phục vụ, lại là kẻ bán nước cầu vinh, thật là nhục nhã thay.
- Không cần nhiều lời nữa! Thôn Hài tôn giả đã muốn các ngươi chết! Vậy thì hôm nay các ngươi phải chết!
Lão già lưng đeo trường thương quát lạnh.
- Vậy hôm nay lão phu cho dù liều cái mạng già này cũng phải kéo theo các ngươi chôn cùng!
Quách Vọng Sơn cắn răng.
- Kéo theo chúng ta? Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó!