Sau vài ngày nghỉ ngơi, Lăng Huyền Phong được Vu Thiên Tuyết thuyết phục, rốt cục cũng bồi nàng đi dạo. Vừa ra đến cửa, hắn bắt gặp vài thân ảnh quen thuộc: Một đôi nam nữ, nam mặc hắc bào, khuôn mặt tuy rằng không quá đẹp trai nhưng cũng khá thanh tú, nữ mặc bạch bào, khuôn mặt khả ái, dễ thương. Nhìn thấy Lăng Huyền Phong, nam tử kia liên vui vẻ chạy tới. Nhìn thấy bọn hắn, Lăng Huyền Phong cũng bật cười:
- Hai người này, bây giờ cũng ra dáng cao thủ rồi, khí chất cũng đã thay đổi khá nhiều.
- Thật sao? Sao ta không nhìn thấy?
Vu Thiên Tuyết trừng mắt nhìn thật lâu nhưng so với ngày thường thì hai người đó cũng không có khác biệt gì.
Lăng Huyền Phong gõ đầu nàng cười mắng:
- Nàng quên ta chính là sư phụ của bọn hắn sao? Công pháp cũng là ta đưa cho bọn hắn, đương nhiên ta phải nhìn ra rồi chứ?
Hai người tới chính là Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ. Hai người ở Thiên Tinh ngày đêm không màng thế sự, chỉ nghe lời thiếu gia một mực tu luyện, đóng cửa ra ngoài. Hiện tại với công phu song kiếm hợp bích của mình, hai người chính là một trong những ngôi sao sáng nhất của Thiên Tinh, được rất nhiều lão sư ưu ái.
- Thiếu gia! Tam nhi đã trở về! Tam nhi nhớ thiếu gia muốn chết! Hắc hắc!
Bốp!
- Ui da! Vương bát đản phương nào dám đánh lão tử?! Mau hiện thân!
Dương Quá ôm đầu kêu đau đớn, quay đầu muốn mắng chửi, khi nhìn thấy "hung thủ" thì lập tức sắc mặt biến thành trắng bệch, lắp ba lắp bắp:
- Ách! Khụ...Khụ... Thì ra là... Vu... Tiểu... tiểu... Hì hì! Lão nhân gia ngài cũng ở đây a?
Lập tức bày ra một khuôn mặt nịnh nọt, Dương Quá khiến cho Vu Thiên Tuyết cảm thấy sởn da gà. Nàng liền véo tai hắn:
- Tiểu tử thối, trong mắt ngươi chỉ có lão bà với thiếu gia thôi, còn lão nương ngươi để đi đâu? Ngày trước ở trong đó ai là người nâng đỡ các ngươi, giới thiệu cho các ngươi vào vị trí mà không phải chạy vặt nhiều? Ngươi nói xem? Hả???!!!
Đến câu cuối nàng vận nội công không chút lưu tình hét thẳng vào tai Dương Quá. Ngay đến cả Lăng Huyền Phong đứng ở một bên cũng phải đầu váng mắt hoa, không phải nói đương sự là Dương thiếu hiệp bị làm sao.
- Được rồi được rồi, không làm rộn nữa!
Lăng Huyền Phong thấy ánh mắt như sắp khóc của Dương Quá, đành đứng ra giải vây. Vu Thiên Tuyết hừ nhẹ một cái, rồi cũng bỏ qua.
- Tiểu Dương Tử! Lâu lắm không gặp, xem ra hai người các ngươi có chút tiến bộ nha?
Dương Quá cười hề hề:
- Còn phải nói! Hắc hắc! Tiểu nhân bây giờ đã tiến rất xa, may mắn không nhục mệnh thiếu gia, vừa vặn tu luyện đến tầng 39! Hắc hắc!
Lăng Huyền Phong ngạc nhiên. Cho dù hắn đã ngàn tính vạn tính, không ngờ hai vợ chồng bọn hắn lại tiến triển nhanh đến vậy. Có lẽ nào mình đã đánh giá công pháp của Cổ Mộ hơi thấp? Hắn nhanh chóng hỏi hệ thống, liền nhận được câu trả lời:
- Thực ra, theo lý thuyết thì nếu hai người cùng tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh đạt được Tâm Tính Tương Thông, thì coi như làm chơi ăn thật. Tư chất của người này sẽ bù cho người kia và ngược lại. Giống như kiểu ngươi tu một năm bằng người khác tu hai năm vậy. Xem ra hai người bọn họ mức độ tâm đầu ý hợp không phải là thấp...
Lăng Huyền Phong vuốt vuốt cằm: Bọn họ đến với nhau, thực sự là do duyên số sắp đặt hay sao? Hắn cảm thấy khá hài lòng, thuộc hạ của mình tu vi cao cường, xem ra càng có lợi
- Tiểu Dương, tu vi của ngươi bây giờ cũng không thấp, hay là....
Lăng Huyền Phong chưa kịp nói hết câu...
- Hắc hắc! Thiếu gia, thực sự là không thấp, cho dù bây giờ là thiếu gia, hai người chúng ta cũng có thể đấu với ngài một trận. Khà khà khà...!!
Dương Quá vừa mới phun ra một câu, Vu Thiên Tuyết sắc mặt quái dị nhìn hắn: Tiểu tử này, không phải tu luyện đến phát điên rồi chứ?... Nàng đang tính lên tiếng thì bị Lăng Huyền Phong ngăn lại. Hắn vuốt cằm nghiền ngẫm:
- Ồ? Hai người các ngươi cũng có thể đấu với ta một trận? Thú vị nha...
- Đúng đúng! Rất là thú vị! Thiếu gia, chúng ta đấu một trận. Nếu như ta thắng thì ngài mời chúng ta một bữa phở gà!
Dương Quá hai mắt tỏa ra hào quang mãnh liệt, khóe miệng nước dãi chảy ròng ròng. Nhớ lại vị đạo của bát phở gà lần nọ, cái bụng của hắn lại cồn cào, hai tay ngứa ngáy, hận không thể bắt Lăng Huyền Phong nấu cho hắn ăn a!
- Phở gà là cái gì? - Vu Thiên Tuyết nghe nói thế, lại thấy vẻ mặt của Dương Quá đang thèm thuồng, lập tức thấy tò mò.
- Vu... Khụ... thiếu phu nhân! Phở gà là tên món ăn do thiếu gia sáng chế! Cực kỳ ngon a! Tiếc rằng ngài chưa được thử. Ôi chao, vị nước dùng thanh đạm thơm lừng, lại thêm miếng thịt gà mềm mại ngọt nước... ta.... Ực....
Vừa nói hắn vừa nuốt nước miếng, đến cuối cùng không chịu được nữa, do nuốt nhiều quá nên sặc đến nỗi ho khụ khụ. Vu Thiên Tuyết cảm thấy bản thân cũng ngứa ngáy muốn thử ăn một lần.
- Tốt! Nếu như hôm nay các ngươi có thể đánh ngang tay bản thiếu gia, muốn ăn bao nhiêu cũng được.
- Một lời đã định!
Dương Quá nhanh nhảu gật đầu lia lịa, nước miếng văng tứ tung. Tiểu Long Nữ tuy rằng cũng muốn ăn, nhưng nàng là người biết suy nghĩ. Chúng ta đã có tiến bộ, chẳng lẽ thiếu gia ngài lại không ư? Lão công của mình vì miếng ăn mà bị hành hạ đến phát ngốc rồi. Nàng muốn tiến lên ngăn cản thì gặp ánh mắt sắc lẹm của thiếu gia, lập tức nuốt lại những lời định nói. Thầm thở dài: Ài... xem ra hôm nay có người đá phải tấm sắt rồi.
- Lão bà! Đi! Chúng ta ra ngoài thành! Hôm nay ta phải được ăn phở gà!
Lăng Huyền Phong lắc đầu cười. Tiểu tử, nếu ngươi lịch sự ngỏ ý muốn ăn, bản thiếu gia không phải là không làm cho ngươi. Nhưng mà ngươi lại muốn vuốt râu hùm, ài.... hôm nay ngươi đừng trách vì sao hoa nhi lại hồng nhé.