Độc Cô Lữ Nhân cùng Lăng Hiếu Kiệt rốt cục cũng thở phào. Lăng Huyền Phong đã đến. Như vậy thì trận đấu có thể bắt đầu rồi.
Lâm Chấn liếc nhìn Lăng Huyền Phong. Trong thâm tâm lão cảm thấy người thanh niên này không đơn giản. Đương nhiên lão cũng đã nghe qua về chuyện ngày trước của Lăng tam thiếu. Nhưng sự thật là như vậy sao? Nếu như trong miệng lưỡi thiên hạ, Lăng tam thiếu là nhị thế tổ ăn chơi đàng điếm, phế vật tu luyện. Vậy thì người thiếu niên này là ai? Dáng người long hành hổ bộ, tinh thần mạnh mẽ, hơn nữa lại còn toát ra khí thế bất phàm. So với lời truyền miệng thì quá khác biệt đi.
- Tiểu tử này không đơn giản!
Hầu như một lúc, cả Lâm Chấn lẫn Thượng Quan gia chủ đều toát lên một ý niệm này. Thượng Quan Hùng quay sang hỏi nương tử:
- Lão bà! Nàng xem tiểu tử kia...
Phu nhân của lão cũng đang tò mò soi xét Lăng Huyền Phong, trong mắt bắn ra từng tia tinh quang, liên tục gật đầu:
- Ừm, trông có vẻ không tệ. Ấy?
Bà vừa quay sang, lập tức ngạc nhiên, rồi đẩy đẩy tay trượng phu vài cái. Thượng Quan Hùng nhìn theo hướng nương tử chỉ, cũng liền cảm thấy ngạc nhiên: nữ nhi của lão, Thượng Quan Hương đang nhìn chằm chằm về phía Lăng Huyền Phong, ánh mắt có vẻ khá phức tạp, má ngọc lại đỏ bừng, trông vô cùng đáng yêu.
- Không thể nào! Nữ nhi lại có vẻ vừa ý tiểu tử kia sao? - Lão nghĩ thầm.
Trên khán đài, có một cặp ánh mắt phức tạp không kém. Ánh mắt đó đến từ vị trí của Kim gia. Kim Tiểu Uyên nhìn thấy hắn, trong lòng hiện lên muôn vàn cảm xúc. Chưa bàn đến tu vi, chỉ riêng cái khí chất kia, cái khí phách kia cũng đủ làm cho nàng phải rung động. Nếu như.... ài... Kim Tiểu Uyên hốc mắt ngấn lệ, không dám nhìn trực diện, chỉ dám len lén liếc nhìn hắn. Nếu như thời gian có quay trở lại, nếu như có một cơ hội nữa, nhất định....
Về phía Hoàng tộc, có một đôi mắt như mãnh ưng đang dò xét hắn.
- Tiểu Bân tử, hắn là ai? - Người nọ lên tiếng.
Một thái giám bước ra quỳ xuống nói:
- Khởi tấu bệ hạ, nếu như nô tài đoán không lầm, đó chính là tam thiếu gia của Lăng thị, tên Huyền Phong.
- Ồ? Sao trẫm nghe nói rằng hắn là một phế nhân? Ngươi xem bộ dáng kia trông có giống một phế nhân sao?
- Bệ hạ thứ tội, chuyện này nô tài không rõ, không dám đoán bừa!
- Ừm, không trách ngươi. Vốn trưởng công chúa đã từng nói lại với trẫm, nhưng trẫm không tin. Nguyệt Nhi, phụ hoàng sai rồi. Ha ha ha ha!
Trưởng công chúa Long Nguyệt Nhi lúc này đang ngồi cạnh đó cũng mỉm cười thi lễ:
- Nhi thần không dám. Chẳng qua chuyện này đúng là quá mức khó tin. Chẳng qua nếu như nhi thần không thấy tận mắt, chắc chắn cũng sẽ không tin!
- Được rồi! Cứ tiếp tục xem đi! Xem ra đại hội năm nay cũng không đến mức nhàm chán như năm ngoái!
Hoàng Đế của Thần Phong đế quốc đã bắt đầu chú ý đến Lăng Huyền Phong, tuy mặt ngoài không coi là gì, nhưng lại bí mật ra dấu hiệu. Sau lưng hắn, không gian đột nhiên rung lên một chút, sau đó lại trở lại bình thường.
- Lâm lão sư! Người đã đến đủ, trận đấu có thể bắt đầu chứ?
Lâm Chấn gật đầu:
- Có thể! Trận khiêu chiến đầu tiên bắt đầu! Lăng Hiếu Kiệt đấu với Hoàng Thường! Những người không phận sự mau xuống đài!
Lăng Huyền Phong, Độc Cô Lữ Nhân, An Lộc Minh cùng một người bịt mặt đồng loạt đi xuống, chỉ để lại Lăng Hiếu Kiệt cùng Hoàng Thường trên sân.
- Ha ha! Hôm nay ta muốn xem xem, thiên tài nổi tiếng Lăng gia có trình độ gì? - Nói xong hắn rút ra một thanh trường kiếm.
Lăng Hiếu Kiệt cười lạnh không nói gì, cũng rút trường kiếm ra, quanh người hắn một làn tử sắc khí bốc lên, khiến khán giả xung quanh trầm trồ không thôi.
Theo một tiếng huýt gió, cả hai cùng lao vào nhau...
Keng!!!
Hai thanh kiếm va chạm vào nhau tóe lửa, 2 người như 2 con gà trống đực đang giương cựa lên hằm hè nhau. Lăng Huyền Phong quan sát, vuốt cằm suy nghĩ:
- Quái lạ! Tiểu tử kia sao vẫn dậm chân ở tầng 36? Chẳng phải lúc trước ta đã đưa công pháp cho bọn hắn hay sao? Ài, xem ra trận chiến này 5 ăn 5 thua rồi. Vốn mình nghĩ hắn chỉ cần bước đến tầng 40 là đủ thắng rồi, xem ra phải tính toán lại a!
Đến lúc này, Lăng tam thiếu vẫn chưa nghĩ ra rằng hắn quên chưa đưa công pháp từ tần 36 đến 49 cho Lăng Hiếu Kiệt. Khán giả xung quanh vô cùng trầm trồ với màn biểu hiện của Lăng Hiếu Kiệt, đặc biệt là nhóm học sinh của Thiên tinh.
- Lăng Hiếu Kiệt kia tu luyện công pháp gì thế?
- Ai biết? Hình như là công pháp của Lăng Gia?
- Đánh rắm! Nếu là của Lăng gia, sao chúng ta từ trước đến nay chưa nghe nói tới? Tên Lăng Hiếu Kiệt này hóa ra chân nhân bất lộ tướng nha!
............
Vu lão gia tử nhìn Lăng Hiếu Kiệt chiến đấu, tò mò hỏi:
- Lão thất phu, tiểu tử kia tu luyện công pháp gì? Sao lão phu chưa từng thấy?
Lăng lão gia tử khịt mũi khinh thường:
- Đương nhiên là bí mật! Chẳng lẽ cái gì cũng đem ra cho lão hỗn đản ngươi xem qua sao?
- Ngươi...! Phì! Lão phu thèm vào mấy công pháp rắm chó kia của Lăng gia các ngươi!
Thượng Quan gia, Thượng Quan Hùng gia chủ vừa quan sát vừa nói:
- Tiểu tử Lăng gia kia tu công pháp gì thật lạ, toàn thân phát ra tử sắc chi khí, hơn nữa hình như công pháp lại có trợ giúp tăng thêm uy lực tới kiếm pháp! Không biết là hắn học được từ ai nữa?
- Phụ thân, người nên hỏi hắn!
Thượng Quan Hương chỉ về phía Lăng Huyền Phong.
- Hỏi hắn sao? - Thượng Quan Hùng ngạc nhiên.
- Đúng vậy! Nữ nhi qua tìm hiểu biết được, võ công của Lăng Hiếu Kiệt, Độc Cô Lữ Nhân cùng với cặp đôi Dương-Long ở trong Thiên tinh học viện là do hắn truyền lại.
Thượng Quan Hùng trầm tư suy nghĩ, quan sát thật kỹ Lăng Huyền Phong, không biết lão có ý tưởng gì.
Lúc này trên đài, trận đấu giữa hai người đã trở nên kịch liệt. Ngay từ đầu, Hoàng Thường đã vô cùng bất ngờ với thực lực của Lăng Hiếu Kiệt. Tại Thiên tinh, Lăng tứ thiếu nổi tiếng là người đánh nhanh thắng nhanh, chưa bao giờ thấy hắn sử dụng đấu khí, chỉ đơn thuần dùng kiếm thuật đánh bại đối thủ. Vốn ban đầu hắn còn mơ tưởng rằng trận khiêu chiến này có thể chiến thắng dễ dàng, xem ra là không phải.
Hai người tách ra, trong mắt Hoàng Thường lóe lên tinh quang, tay cầm kiếm vung lên một cái, tức thì hiện ra vô số kiếm ảnh.
- Hồi Thiên Vận Đẩu!
Kiếm Ảnh xoay tròn trên không đột nhiên sắp xếp thành một hàng dọc, bắn về phía đối phương. Lăng Hiếu Kiệt tập trung tinh thần, vận công vào kiếm.
- Tật Phong Bạo Vũ!
Cánh tay của hắn dùng kiếm đâm về phía trước nhanh đến nỗi cũng tạo thành vô số tàn ảnh. Kiếm Ảnh bay đến tức thì bị chấn bay ra chỗ khác. Do không được đấu khí duy trì nên kiếm ảnh sau khi bị đánh văng lập tức biến mất. Lăng Hiếu Kiệt dừng tay, chân đạp võ đài tiến lên:
- Tật Phong Tấn Lôi!
Một kiếm đâm ra thật nhanh, kiếm phong càng lúc càng lớn, không khí dường như bị xé rách, tạo ra từng đợt gợn sóng trong không gian. Một kiếm này tuy chỉ là đơn thuần đâm thằng, nhưng lọt vào trong mắt cao thủ thì nó lại vô cùng khác biệt.
Trên đài, Thượng Quan Hùng nói:
- Một kiếm này tuy đơn giản, nhưng có thể phá, cực kỳ khó.
- Vậy là ý gì? - Thượng Quan Hương hỏi.
- Con hãy chú ý tuy rằng kiếm kia chỉ là đâm thẳng, nhưng thật sự khí thế của nó đã khóa chặt mọi con đường trốn của đối phương, kiếm phong kia vô cùng cuồng mãnh, ta e rằng, muốn phá nó chỉ có dùng lực đánh lại, nhưng Hoàng tiểu tử kia muốn đánh vỡ nó, e rằng không dễ.
Quả nhiên Hoàng Thường thấy một kiếm kia, trong lòng cảm thấy một tia báo động, hắn vội vàng vận đấu khí đánh thẳng vào kiếm phong. Nhưng hắn kinh hãi phát hiện ra rằng kiếm của mình đánh vào kiếm phong giống như chuồn chuồn đụng nước, chỉ gây ra chút gợn sóng, nhưng mũi kiếm vẫn không mảy may xê dịch. Hoàng Thường choáng váng, muốn tìm cách bỏ chạy, nhưng đã muộn, hắn có thể cảm nhận kiếm khí đang cắt vào y phục của mình.
Phập!!
Không một chút cản trở, kiếm khí dễ dàng đánh tan đấu khí hộ thân của Hoàng Thường, cắm ngập vào vai phải hắn.
- AAA!!!
Kêu lên một tiếng dữ tợn, Hoàng Thường làm ra một hành động bất ngờ: Hắn dùng tay trái giữ lấy lưỡi kiếm của Lăng Hiếu Kiệt.
- Không ổn! - Lăng Hiếu Kiệt thầm hô.
- Lưu Tinh Cản Nguyệt!
Hoàng Thường hét, hắn dùng chân đá vào bụng Lăng Hiếu Kiệt, sau đó cưỡng chế rút lưỡi kiếm ở vai phải hắn ra, đồng thời nhảy về phía sau, cơ thể xoay tròn theo phương nằm ngang, bắn ra ba đạo kiếm khí. Lăng Hiếu Kiệt bị đá một phát, chưa kịp đứng vững thì bị một lực lượng lớn ập tới đánh vào người ngã lăn ra đằng sau. Hoàng Thường bị thương không nhẹ, sau khi ra chiêu cũng nằm lăn ra sàn đấu. Cả hai người đều ngã xuống một lúc nhưng không đứng dậy được.
- Ta bắt đầu đếm đến 10, nếu ai đứng dậy trước sẽ chiến thắng! Một!
- Hai!
- Ba!
- Bốn!
- ....
- Chín!
- Mười!
Lão đếm đến mười nhưng cả 2 vẫn đang nằm một chỗ.
- Cả 2 đấu thủ đều không đứng dậy được! Trận thứ nhất kết quả hòa!
- Ồ!!!!!!!
Tất cả mọi người xì xào bàn tán, nhưng không ai phản đối quyết định này.
- Người đâu! Mang hai người bọn họ xuống!
Lăng Hiếu Kiệt cùng Hoàng Thường được người mang cáng khiêng xuống, khi đi qua chỗ Lăng Huyền Phong, Lăng Hiếu Kiệt cười khổ:
- Làm cho tam ca thất vọng rồi, đệ không thắng được.
Lăng Huyền Phong mỉm cười:
- Đệ đã cố hết sức rồi, đây là điều ta đã dự liệu trước. Qua bên kia nghỉ ngơi đi, chúng ta nói chuyện sau.
- Trận thi đấu thứ hai bắt đầu! Độc Cô Lữ Nhân đấu với An Lộc Minh! - Lâm Chấn hô lớn.
- Biểu đệ! Không cần cố quá, hòa cũng được, chỉ cần ta thắng là chúng ta thắng! - Lăng Huyền Phong dặn dò.