Lăng Huyền Phong kinh hô. 2 cao thủ vừa đuổi theo bọn họ lúc nãy chính là đại danh đỉnh đỉnh Tử Thần quan binh của Địa Phủ.
- Lạ ghê. Chẳng lẽ đại lục này cũng có Hắc Bạch Vô Thường, Thập Điện Diêm Vương?
Bạch Vô Thường nhìn Lăng Huyền Phong sắc mặt kỳ quái nói:
- Thật là lạ... lão Hắc, ngươi xem tiểu tử này một chút.
Hắc Vô Thường dường như cũng nhận ra điều khác lạ, tiến đến gần, vung vẩy cái lồng đèn trong tay một chút:
- Ừm, đúng là kỳ lạ thật.
Lăng Huyền Phong khó hiểu hỏi:
- Hai vị đại nhân, có điều gì kỳ lạ?
Hắc Vô Thường không trả lời, nhưng vẫn tiếp tục đi một vòng xung quanh Lăng Huyền Phong xem xét, thỉnh thoảng lại giơ cái lồng đèn đến gần người hắn, dường như đang kiểm tra cái gì
- Bạch muội, đúng là kỳ lạ, tiểu tử này đáng ra phải là một người chết, dương thọ đã hết, tại sao lại sống sờ sờ ở đây? Chiếc lồng đèn này của ta, nếu là có người cố ý thi triển pháp thuật giữ lại tính mệnh tại dương thế, sẽ ép buộc hút hắn vào bên trong, nhưng tại sao tiểu tử này một chút phản ứng đều không có?
Sắc mặt Lăng Huyền Phong biến đổi. Hắn thầm chột dạ, đương nhiên Lăng Huyền Phong hắn đã là một người chết, bản thân bây giờ chỉ là một linh hồn từ thế giới khác nhập vào mà thôi, hắn cố gắng trấn tĩnh, cười hì hì nói:
- Hai vị đại nhân, có lẽ là có điều gì sai sót ở đây, chứ tiểu nhân vẫn là người trần mắt thịt, nếu chết thì sẽ tự mình xuống địa phủ, làm sao nhọc công hai vị đến đây được. Chắc là lồng đèn có trục trặc.
- Vô lý! Chiếc lồng đèn này của ta là thượng phẩm pháp bảo của Diêm Vương đại nhân trao cho, làm sao có thể trục trặc? - Hắc Vô Thường quát.
- Ấy ấy! Tiểu nhân nào có dám, chẳng qua, sự thật rành rành trước mắt, nếu không các vị có thể thử lại lần nữa?
Hắc Vô Thường khịt mũi, tiếp tục vận pháp lực để thôi động lồng đèn, nhưng cũng không có kết quả. Bạch Vô Thường bỗng chốc nghĩ đến cái gì, liền cầm cây cờ nhỏ phất phất vài cái. Cây cờ liền rung rung lên một hồi, sau đó lại yên lặng. Bạch Vô Thường kinh ngạc lẩm bẩm:
- Ngươi... thân thể này của ngươi dương thọ đã hết, nhưng linh hồn lại không phải, hơn nữa linh hồn này... lại được ban phúc trạch, không phải ở vị diện này... Là vị đại năng nào?
Lăng Huyền Phong căng thẳng, quả nhiên là quan binh của Âm Phủ, thủ đoạn khó lường, ngay cả chuyện này cũng đoán được. Những người còn lại mặc dù nghe được cuộc nói chuyện, nhưng lại không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, giống như vịt nghe sấm vậy.
- Hai vị, chẳng lẽ... còn có Địa Phủ ở vị diện khác? - Lăng Huyền Phong hỏi.
- Đương nhiên! Mỗi một vị diện sẽ có một Âm tào địa phủ riêng biệt, tuy nhiên tổ chức của mỗi vị diện khác nhau, cái chuyện này nếu như ngươi tương lai mạnh lên sẽ rõ.
- Đương nhiên, đương nhiên. Chẳng hay, hai vị đại nhân có chuyện gì lại đại giá quang lâm tới dương thế vào lúc này? - Lăng Huyền Phong vội lái chủ đề.
Hắc Vô Thường trả lời:
- Vừa nãy chúng ta nhận được một lần triệu hoán ở đây, không biết là do ai làm. Nhưng khi đến đây thì kinh ngạc phát hiện, toàn bộ cư dân tại đây đều biến thành oan hồn, không đi xuống địa phủ. Hơn một ngàn người, khả năng cao là chết oan, chúng ta đang định đưa tất cả về để trình diện Diêm Vương cùng phán quan thì gặp các ngươi, tò mò muốn hỏi một phen.
Thì ra là vừa nãy tên yêu quái kia đập gãy pháp trượng là muốn triệu hồi quan sai Âm Phủ để giết chúng ta, may sao Hắc Bạch Vô Thường không có ra tay luôn, mà chỉ muốn hỏi cho ra nhẽ. Tất cả mọi người đều lén thở phào, riêng Tô Mị thì khi nghe thấy xung quanh toàn oan hồn người chết, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng nép vào người Lăng Huyền Phong, nhưng cơ thể vẫn run lên từng hồi. Bạch Vô Thường quan sát xung quanh:
- Thật là to gan, có kẻ dám dùng tà thuật, biến toàn bộ oan hồn nơi đây thành một trận pháp.
Sắc mặt mọi người khẽ biến:
- Thỉnh 2 vị đại nhân chỉ giáo. Trận pháp nghĩa là sao? - Long Cửu Thiên sau khi biết Hắc Bạch Vô Thường không phải muốn đòi mạng bọn họ, liền bạo gan hơn một chút.
Hắc Vô Thường cười hề hề:
- Những cái sương mù này, là do trận pháp tạo thành a! Chỉ cần người chủ trì thôi động, sẽ biến thành sát trận! Các ngươi nếu như dính vào đó, sẽ bị âm hồn quấy phá, liên tục nhìn thấy ma quỷ. Kẻ nào tâm linh yếu ớt thì bị hù chết cũng không phải nói chơi! Người khác sẽ bị oan hồn bòn rút dương khí, cho tới khi chỉ còn cái xác khô! Cũng may là các ngươi đã giết chết kẻ chủ trì, lát nữa chúng ta sẽ dẫn đám oan hồn đi, nơi này sẽ hết sương mù ngay.
Hít!!!!
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, thầm may mắn là Lăng Huyền Phong giết chết tên yêu quái, nếu để hắn tiếp tục sống thì sẽ có tai họa gì xảy ra, ai mà nói trước được?
- Thôi được rồi, không nói nhảm nữa, chúng ta phải dẫn đám oan hồn này về phục mệnh Diêm Vương!
- Cung tiễn hai vị đại nhân! - Tất cả đều cúi người ôm quyền.
Bạch Vô Thường phất lá cờ, lập tức nó sáng lên một hồi, một luồng gió lạnh ập đến, Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy trong luồng gió vang vọng tiếng gào thét, lập tức thân thể không tự chủ run lên vài cái, hiển nhiên những người còn lại cũng cảm thấy thế, không dám động đậy, sợ nếu làm sai cái gì thì sẽ bị mất mạng ngay tại chỗ. Cũng may cả quá trinh không quá lâu, không khí trở nên dần thoáng đãng, sương mù cũng dần dần tan biến. Hắc Bạch Vô Thường thân thể cũng mờ dần đi, trước khi hoàn toàn biến mất, Bạch Vô Thường truyền âm cho Lăng Huyền Phong:
- Tiểu tử, coi chừng tiểu hồ ly bên cạnh ngươi, đừng để nàng phát tác, nếu không tai họa khôn lường!
Lăng Huyền Phong tâm thần căng thẳng, biết Bạch Vô Thường có thiện ý nhắc nhở, liền cúi người thật sâu. Một lúc sau, không gian hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng đây đó có tiếng dế vang lên. Biết được 2 sát tinh kia đã rời đi hẳn, tất cả đều thở ra một hơi. Trương Lâm ngồi phịch xuống đất, vội vuốt mồ hôi lạnh trên trán, giọng nói run run:
- Cha mẹ ơi! Hắc... Hắc.. Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết! Ta vẫn còn sống! Đây là sự thực? Đại ca! Cấu ta một cái!
Lý Mục cũng đờ đẫn nhìn về phía 2 vị tử thần kia rời đi, hồi lâu không nói nên lời, và cũng mặc kệ nhị đệ của mình kêu gào.
- Trật tự! Chúng ta vẫn chưa xong đâu! Còn Bạch... người phụ nữ kia nữa! Phải cứu lấy nàng!
Long Cửu Thiên nói làm cả nhóm bừng tỉnh. Đúng vậy, vẫn còn nữ nhân áo trắng kia nữa. Phải cứu lấy nàng ta.
- Bọn chúng lúc nãy đi theo hướng kia! - Lăng Huyền Phong chỉ về phía trước.
- Đi!
6 người cùng nhanh chóng phi thân đuổi theo.
- Phía trước có đánh nhau! - Tô Mị lên tiếng.
- Đúng vậy! Có người đang chiến đấu với lũ lang binh! - Lăng Huyền Phong nói
- Mau tới trợ giúp!
Theo lời của Long Cửu Thiên, cả nhóm đều không chậm trễ tiến tới trợ giúp. Hiện tại đối đầu với lũ yêu ma, cho dù là kẻ tử thù cũng sẽ miễn cưỡng gác lại sang một bên.
- -------------------------------
- Yêu quái! Chịu chết đi! Ha!!!
Một giọng nói dũng mãnh vang lên. Đó là một hán tử, nửa trên cơ thể để trần, tay trái là một thiết quyền, tay phải cầm một nhuyễn tiên (Roi). Như trường xà, nhuyễn tiên vung lên quật xuống, mỗi lần quật là một tên lang binh trúng chiêu, ngã xuống chết.
- Giả Vấn? - Long Cửu Thiên kinh ngạc.
- Cửu Thiên? Mau mau tới cùng ta tiêu diệt đám yêu ma!
Đám lang binh thấy địch nhân có viện binh, liền rối loạn hàng ngũ, chẳng mấy chốc bị đánh tan tác, một vài tên nhanh trí chạy trước, may mắn thoát nạn.
- Cửu Thiên! Ta...
- Đừng có gọi tên của ta! Nhà ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta hay sao?
Lăng Huyền Phong cùng đám người ngạc nhiên. 2 người này là cừu gia? Riêng Lăng Huyền Phong thì có chút suy nghĩ, lại gặp một Quần Hiệp, nhưng mà làm thế nào để hắn đánh nhau với ta?
Giả Vấn nói:
- Cửu Thiên! Nghe ta giải thích!
- Im miệng! Nếu không phải là do ngươi, làm sao... làm sao Mộng Nhi có thể...
- Chuyện của hơn 20 năm trước ta đã giải thích, đừng có mù quáng nữa.
Thì ra, cách đây hơn 20 năm, vào cái ngày định mệnh đó, khi Bạch Như Mộng tự sát để Long Cửu Thiên không bị cưỡng ép làm thủ hạ đám yêu quái, Long Cửu Thiên đã cố sống cố chết mang theo nàng đi, chạy đến tìm Giả Vấn cầu xin giúp đỡ. Lúc đó, Giả Vấn cùng Long Cửu Thiên là sư huynh đệ, nhưng lại không thể ra tay, Bạch Như Mộng lúc đó đã hấp hối, trút hơi thở cuối cùng mà ra đi.
- Khi Mộng nhi chết, ta đã thề với vong hồn của nàng sẽ không đội trời chung với ngươi!
- CỬu Thiên! Đừng làm theo cảm tính nữa!
- Đứng qua một bên, đừng nhúng mũi vào! ĐỢi khi ta xong chuyện này, sẽ tính sổ với ngươi sau!
Dứt lời, Long Cửu Thiên bỏ lại cả nhóm, chạy theo hướng đám yêu quái dẫn nữ nhân áo trắng đi.