Sau khi an ủi tiểu Hương, Lăng Huyền Phong dẫn nàng về Lăng Phủ. Dọc đường nhiều người hiếu kỳ nhìn thấy một thiếu nữ ăn mặc rách rưới đi theo sau Lăng tam thiếu gia, ánh mắt buồn buồn. Nhiều người không biết tưởng là nàng bị Lăng tam thiếu cưỡng bức bắt về Lăng Phủ, cảm thấy đồng cảm cho số phận của nàng, đồng thời bất bình với Lăng Huyền Phong, ngay cả thiếu nữ con nhà nghèo cũng không tha, đúng là độc ác.
Lăng Huyền Phong cảm thấy có nhiều ánh mắt bất bình hướng về phía mình, hiểu ra mọi người nghĩ gì, nhất thời cười khổ. Không ngờ bản thiếu gia làm việc tốt còn bị hiểu nhầm thành bắt cóc dân nữ, đúng là oan thấu trời xanh mà.
Đi được một đoạn, Lăng Huyền Phong bị một đám người chặn lại, dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi mặt mũi thanh tú, áo bào màu xanh lục, tay cầm quạt xếp. Người thanh niên kia lên tiếng:
- Ai dô! Thì ra là Lăng tam thiếu. Mới có một tháng không gặp mặt thôi trông Lăng huynh khác hẳn nha!
Xác thực là Lăng Huyền Phong có thay đổi, ngày trước không tu luyện, trông hắn da rất trắng, nhưng trắng theo kiểu bệnh tật, trông chẳng khác gì một gà chết. Nhưng từ khi tu luyện nội lực Võ Đang, hắn hàng ngày được chân khí gột rửa cơ thế, kết hợp với luyện tập khắc khổ hàng ngày khiến cho hắn bây giờ tràn đầy sức sống. Làn da trở nên trắng hồng khỏe mạnh. Xác thực nếu đặt hắn ở thời hiện đại, sẽ trở thành một soái ca tiểu chuẩn: dáng người cao hơn 1m8, mặt mũi anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, khí chất bất phàm.
- Hóa ra Hoàng Thường huynh, một tháng không gặp, trông vẫn thế nha. - Lăng Huyền Phong nhạt nhẽo nói.
- Hôm nay Lăng Thiếu có nhã hứng ra ngoài chơi đùa nha, không ngờ còn kéo theo một tiểu dân nữ về nhà. Không biết là Lăng huynh muốn làm gì nàng ta?
- Làm gì hay không làm gì, thì từ trước tới nay vẫn chưa tới lượt Hoàng thế huynh quản thì phải?
- Đương nhiên quản chứ, nếu như Lăng thế huynh không phiền, thì có thể thả nàng tự do được không?
- Vì sao ta phải làm vậy?
- Không vì lý do nào cả. Chẳng qua không nỡ nhìn một dân nữ bị Lăng huynh chà đạp thôi.
- Không nỡ? Hoàng Thường ơi là Hoàng Thường! Nếu ngươi giả nhân giả nghĩa trước mặt người khác còn được, chứ ở trước mặt bổn thiếu hình như trình độ diễn của ngươi chưa đủ hỏa hầu thì phải. - Lăng Huyền Phong cười lạnh.
- Tiểu đệ không hiểu Lăng huynh muốn nói gì?
- Không hiểu thật sao? Vậy Hoàng thế huynh có cần ta nói về thiếu nữ họ Liễu ngoài thành Nam cách đây 3 tháng hay không? - Lăng Huyền Phong nhún vai hỏi.
- Ngươi....! - Hoàng Thường nghẹn họng. Xác thực hắn không dám trả lời. Cách đây 3 tháng, hắn đi uống hoa tửu ở Tú Hương Các, lúc đi về liền thấy một thiếu nữ trông rất xinh xắn. Trong người sẵn có hơi men, hắn liền đi theo nàng. Đến ngoài thành Nam, hắn thấy thiếu nữ kia đi vào nhà họ Liễu ở trong trấn gần đó. Lúc đó trong nhà hắn không có người, hắn liền xông vào nhà nàng, bịt miệng, sau đó....... Xong việc, hắn phát hiện mình làm ra chuyện xấu, không muốn bị phát hiện, hắn đã giết chết thiếu nữ kia, sau đó tạo hiện trường giả là nàng tự sát, rồi thản nhiên ra về như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn nghĩ mình làm rất kín kẽ, không ngờ bị Lăng Huyền Phong phát hiện.
- Hắc hắc! Sao? Không trả lời được ư? Vậy ta nói ngươi giả nhân giả nghĩa là đúng hay sai?
- Hừ! Miệng lưỡi được lắm, coi như hôm nay Hoàng Thường ta thua.
- Coi như ngươi thức thời! - Lăng Huyền Phong cười lạnh.
Hoàng Thường vừa lui ra thì đến lượt Kim Tiểu Uyên lên tiếng:
- Ta không cần biết giữa ngươi và Hoàng Thường xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi phải thả nàng ta ra. Ngươi không được phép vấy bẩn nàng!
- Ồ? Nếu Kim muội thương xót nàng ta như vậy, hay là ngươi thế chỗ nàng nhé? Ta cũng không ngại cho đại tiểu thư Kim Gia thế chỗ nàng làm thị nữ của ta đâu. - Lăng Huyền Phong vô sỉ nói.
- Chặn ta lại? Ngươi có gan này sao? Muốn hai gia tộc khai chiến ngay tại chỗ nào sao? Được thôi? Ta muốn thử xem Kim Gia ngươi định làm gì ta. - Lăng Huyền Phong cười cười giang hay tay ra ám chỉ "đến đây đi".
Ngón tay run run chỉ vào Lăng Huyền Phong, Kim Tiểu Uyên tức giận không nói được gì. Xác thực nàng không có lá gan đó. Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng thì một giọng nói dễ nghe cất lên:
- Lăng huynh, tiểu muội hôm nay muốn Lăng huynh trả tự do cho nàng kia, nếu được thì tiểu muội xin lĩnh ân tình của Lăng huynh.
Một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp bước ra. Trông nàng tầm 16-17 tuổi, vóc người hoàn mỹ, khuôn mặt trắng mịn xinh đẹp không tì vết. Nàng nở một nụ cười điên đảo chúng sinh, nhẹ nhàng lịch sự nói với hắn.
Nhờ hệ thống đại ca quét nhanh, cho ra kết quả: Tên họ: Không rõ. Tuổi: 17, tu vi: Võ sư nhị giai đỉnh.
17 tuổi đã là võ sư nhị giai đỉnh phong? Không ngờ còn trẻ như vậy mà tu vi không tồi, có lẽ là thiên kim tiểu thư nhà nào đó không thuộc thành Mặc Thủy.
- Cho hỏi vị tiểu thư này, nàng là ai? Vì sao muốn ta trả tự do cho thiếu nữ này?
- Tên họ thì xin phép tiểu muội không tiện nói ra, chẳng qua là hiện tại tiểu muội đang thiếu một thị nữ, vừa lúc thấy thiếu nữ cạnh Lăng huynh có chút nhanh nhẹn, muốn Lăng huynh đưa nàng cho ta, tiểu muội vô cùng cảm kích.
Thiếu nữ thần bí kia nói chuyện khá lịch sự, không đề cập đến việc hắn có hại nữ tử kia hay không, mà uyển chuyển nói là cần một thị nữ, điều này coi như không đắc tội ai cả. Lăng Huyền Phong thầm hô lợi hại, nữ nhân này tâm kế không phải bình thường nha. Nhưng rất tiếc, nếu đứng trước mặt nàng là tên hoàn khố kia có lẽ sẽ bị sắc đẹp của nàng làm mê mẩn mà đồng ý, mà người đứng trước mặt nàng là Trần Nguyên Phong. Kiếp trước hắn vô cùng căm ghét cảnh trao đổi hạ nhân giữa các đại gia tộc. Con người có phải đồ vật đâu mà trao đổi với nhau được? Hắn cười nhẹ nhàng nói với nàng:
- Bản thiếu không quen biết nàng, vì sao phải giúp nàng một ân huệ? Chuyện nàng không có thị nữ thì liên quan gì tới bản thiếu, không phải là nói nhảm sao? Haizzz, trên đời lắm người vô lí thật, nếu nàng không phiền, bản thiếu muốn cùng tiểu thị nữ này về bàn chuyện nhân sinh. Hắc hắc, xin phép cáo từ!
Lăng Huyền Phong nghênh ngang bỏ đi, không thèm để ý tới những người khác. Theo sau là tiểu Hương cùng Tiểu Tam.