Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 163: Chiến đấu trong hẻm (tiếp theo)

- Ây dô! Mỹ nhân còn biết đánh trả à nha! Xem ra hôm nay chúng ta có vui thú rồi! Hắc hắc hắc! - Ngô Phạm Bảo nở nụ cười đê tiện.

- Câm miệng! Dâm tặc! Xem chiêu!

Thanh sam nữ tử tức giận, hai tay kết ấn, tức thì một đạo lôi điện màu vàng chói đánh xuống vị trí Ngô Phạm Bảo.

- Úi cha! Cái này mới à nha!

Ngạc nhiên hô một tiếng, Ngô Phạm Bảo cũng không chần chừ, nhanh chóng né sang một bên.

Uỳnh!!!

Đạo lôi điện bổ trúng cái cây gần đó, đánh cho thành phấn vụn.

Giả vờ rùng mình một cái, Ngô Phạm Bảo nhe răng:

- Nữ nhân này dữ dằn đó nha! Nương tử! Tí nhớ phải nhiệt tình phục vụ Ngô gia gia đó! Ha ha ha ha ha!!

- Đừng có mơ!

Cảm thấy phía sau mình có sát khí, Ngô Phạm Bảo rùng mình, vội vã cúi đầu...

Xoát!!!

Một chiếc quạt sắt cắm ngập vào bức tường bên cạnh hắn, nhìn thấy mà hắn phải đổ mồ hôi lạnh.

- Liễu tỷ tỷ! - Thanh sam nữ tử hô.

- Diệp muội! Chúng ta cùng lên!

Ngô Phạm Bảo vẫn cười hì hì:

- Thú vị! Thú vị! Các nàng ra chiêu rồi, đến lượt ta!

Cong người lại như một con độc xà, Ngô Phạm Bảo tung người lên

- Song Thanh Thích!!

Hai tay hắn xuất hiện một đôi song thích, chém liên tục nhiều nhát về phía Liễu cô nương. Nàng tuy bình tĩnh ứng phó, nhưng do tốc độ chém của hắn quá nhanh, khiến cho y phục của nàng bị lộ ra vài vết rách. May mắn tu vi của nàng khá cao, sức chịu đựng của thân thể cường hãn, tuy bị chém trúng nhưng chỉ lại vài vết cứa màu hồng nhạt.

- Ấy chà! Da trắng như mỡ dê, bản lão gia thích! Đến lượt nàng rồi đó!

Hắn quay lại, tung ra một quyền nhanh như chớp..

- Thông Bối Xung Quyền!

Thanh sam nữ tử vội vàng lấy pháp trượng đón đỡ.

Phành!!

- Hự!!

Thanh sam nữ tử bị quyền kình đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi, liên tục lui lại mười bước.

- Mỹ nhân! Tưởng đỡ được một quyền của ta đơn giản vậy sao? Hắc hắc! Cái gọi là xung quyền, chính là lợi dụng lực va chạm để tạo ra quyền kình đó. Cũng không khác Cách Sơn Đả Ngưu là bao! Ha ha ha ha!!!!

- Chết tiệt!

Trong khi tứ nữ đang chật vật đối đầu với Bành Đồng cùng với Ngô Phạm Bảo, thì bên này Tô Mị cùng với Thu Diệp Hương lại đang giao thủ với THôi Ngọc, tình thế cũng coi như là miễn cưỡng ngang tay.

- Hừ hừ! Hai tiểu mỹ nhân, Thôi gia đây chẳng qua muốn chơi đùa với các nàng nên mới nhẹ tay, đừng có thân lừa ưa nặng! Đến lúc Thôi gia đây lỡ tay làm hỏng nhan sắc thì thật xin lỗi rồi!

Tô Mị cùng Thu Diệp Hương cắn răng giận dữ. Vừa rồi một mình hắn với hai nàng đánh đấm hời hợt, đến kiếm cũng chưa thèm rút ra.

- Hương tỷ! Làm thế nào bây giờ?

- Ta cũng chưa biết! Tặc tử đó tu vi hơn ta một bậc, trừ khi có người tu vi ngang tay hắn đánh cùng, nếu không thì tỷ muội ta chỉ có chết!

- Không được! Chúng ta không thể thúc thủ chịu trói được!

Nói xong, nàng từ trong ngực lấy ra một vật thon dài, màu đỏ chót, phía chuôi có một đoạn dây ngắn màu xám. Lập tức, nàng giật đoạn dây, tung lên trời..

Đùng!!

Một tiếng nổ chói tai vang lên.

- Các tỷ muội! Mị nhi vừa ra ám hiệu cứu viện! Người của Phục Ma Hội rất nhanh sẽ đến! Chúng ta cố gắng chống đỡ thêm một chút.

Trong thâm tâm nàng cắn răng cầu khẩn:

- Chỉ mong là vẫn còn kịp...

- Không ổn! Nàng ta gọi cứu binh! - Thôi Ngọc tức giận nói.

- Nhanh chóng kết thúc trận đấu! Mang các nàng đi! - Bành Đồng hét

- Bành Huynh nói đúng! Thôi đại nhân! Đừng chơi đùa nữa! Nhanh chóng đánh bại các nàng!

- Hảo!

3 tên tặc tử gia tăng áp lực, 6 nữ bắt buộc lâm vào cảnh khổ chiến.

Phành!!

Lại tung ra một quyền nặng nề, lần này dù của Thượng Quan Hương bị bật ra, nàng dính chút thương thế, phải lùi lại. Không muốn để mình bị bắt, nàng lấy đàn tỳ bà ra đánh.

- Hắc hắc! Mỹ nhân? Nhận mệnh sao? Lấy đàn tỳ bà ra để làm gì? - Bành Đồng cười hắc hắc.

- Bành huynh chú ý! Đó không phải đàn tỳ bà bình thường đâu! - Thôi Ngọc hét.

Nhưng cũng muộn một chút.

Tranh! Tranh! Tranh! Tranh!

Nhanh chóng truyền đấu khí vào tỳ bà, Thượng Quan Hương liên tục đánh ra từng đợt sóng âm về phía Bành Đồng.

- Cái quái...

Còn chưa kịp hiểu ra, hắn bị sóng âm đánh trúng, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, lục phủ ngũ tạng bị chấn động không nhỏ, chong phút chốc hắn bị mất đi phương hướng.

- Tặc tử! Chết đi! Tẩu Mã Tảo Thành!!

Mộ Dung cô nương tung ra phi trảo tạo ra một vòng lốc xoáy

Xoạt! Xoạt!!

Bành Đồng trúng chiêu, bị phi trảo cắt ra nhiều vết thương, máu chảy đầm đìa. Vốn tưởng vài vết thương sẽ làm cho Bành Đồng thối lui, nhưng nàng đã lầm. Khi ngửi thấy mùi máu tươi, hắn trở nên điên cuồng:

- AAAA! Tiện nhân! Dám đả thương Bành gia gia! Hôm nay lão tử phải chơi ngươi đến chết!!

Đúng lúc này....

Chíu!!!!

Bành Đồng lông tơ dựng đứng, theo bản năng giơ tay lên đỡ.

Phập!!!

Một đạo lưu tinh xé gió mà đến, cắm ngập vào trong tay của hắn.

Đó là một mũi tên!

- Là ai! Lăn ra đây cho lão tử!! - Bành Đồng tức giận gầm lên.

- Tặc tử! Giữa ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử mà dám giở trò cướp sắc! Xem Triều Ca ta không có người sao?

Bọn hắn quay về phía người vừa lên tiếng...