- Lăng Huyền Phong biểu ca, vừa rồi cảm ơn huynh đã giải vây cho chúng ta.
- Biểu đệ khách khí, chúng ta là người một nhà, chuyện nên làm mà thôi
Lăng Huyền Phong cùng Lăng Hiếu Kiệt, Độc Cô Lữ Nhân trở lại Độc Cô gia, ngay lập tức có hạ nhân đến báo:
- Tam thiếu, Nhân thiếu gia, gia chủ muốn gặp ba người.
Tại thư phòng gia chủ, Độc Cô Hàn Vân cùng Độc Cô Tiểu Phương, Tô Mị, Phương Hạo Vân đang chờ sẵn:
- Phong nhi! Vừa rồi ta nghe nói, An Lộc Minh buông lời khiêu chiến, có đúng không?
Độc Cô lão phu nhân vội vàng lên tiếng, Tô Mị thì mỉm cười đứng một bên nhẹ nhàng đấm lưng cho nãi nãi và nói:
- Nãi nãi ngài yên tâm, tướng công chắc chắn sẽ giải quyết được.
Độc Cô Hàn Vân quay sang hỏi Độc Cô Lữ Nhân:
- 3 tháng sau khiêu chiến, ngươi nắm chắc mấy thành?
Độc Cô Lữ Nhân cúi đầu không nói. Độc Cô Hàn Vân cũng chỉ biết ngửa đầu lên trời thở dài. Chuyện này có trách tội cũng không làm được gì. Thôi thì đến đâu thì đến vậy. Trận khiêu chiến này dù nắm trong tay phần thắng, nhưng nếu như chất nhi của mình thua, như vậy thành ra uy danh Độc Cô gia sẽ giảm xuống. Nhưng chuyện này hắn cũng bó tay.
Phương Hạo Vân thì nước mắt lưng tròng đến ôm nhi tử của mình, 2 mẹ con cùng ôm nhau khóc. Tô Mị thấy Lăng Huyền Phong vuốt cằm, bản tính băng tuyết thông minh lập tức nghĩ ra rằng hắn có cách, liền nói:
- Mọi người đừng bi quan, chắc tướng công có cách đó, đúng không tướng công?
Mọi người ngạc nhiên quay lại nhìn Lăng Huyền Phong với ánh mắt tràn đầy hy vọng. Hắn lắc đầu véo đôi má phúng phính của Tô Mị cười nói:
- Đúng là không giấu được nàng a. Xác thực là có một con đường cho Nhân đệ có thể đi, nhưng mà...
Phương Hạo Vân vội vàng ôm lấy hai vai Lăng Huyền Phong nói:
- Có thể sao? Thật không? Ngươi đừng nói đùa với a di!
Lăng Huyền Phong nói:
- Ta xác thực là không có lừa mọi người. Nhân đệ quả thực bây giờ so với phế nhân không khác là mấy. Cho dù cố gắng tu luyện đấu khí đến mệt chết thì cũng không tiến triển được.
- Vậy ngươi....
Độc Cô Hàn Vân trong mắt lóe lên. Chẳng lẽ tiểu tử kia định dạy cho Lữ Nhân cái gì kia.. Độc Cô Cửu Kiếm? Chính mắt hắn đã nhìn qua một lần. Kiếm pháp rất ảo diệu, chiêu thức đơn giản nhưng cực kỳ thực dụng, có thể khắc chế được kiếm pháp Độc Cô gia, quả thực không hề đơn giản.
- Ta có một con đường khác có thể cho hắn đi, nhưng con đường này cực kỳ hung hiểm.
- Hung hiểm như thế nào? - Độc Cô Hàn Vân suy ngẫm.
- Con đường này chỉ có những người không thể làm nam nhân, nhưng không phải là nữ nhân mới có thể đi được. Nếu biểu đệ dốc lòng tu luyện thì đến tận cùng có thể nói là cao thủ kiếm pháp đứng đầu thiên hạ. Tuy nhiên, phàm là những người đi theo pháp môn này thì đều biến thành sát thủ máu lạnh khiến người ta không rét mà run.
Cả căn phòng trầm mặc. Độc Cô gia chủ thầm thất vọng, hóa ra không phải bộ kiếm pháp kia. Thú thực chính lão cũng có hứng thú với Độc Cô Cửu Kiếm, nhưng ngại mặt mũi nên không đi hỏi. Nhưng nghe Lăng Huyền Phong nói là công pháp này cũng có thể đi tới đỉnh cao, lão mới cảm thấy khá hơn chút. Lăng Huyền Phong đã nói ra điều kiện tiên quyết, đó chính là khống chế tâm tình, không được biến bản thân thành một người máu lạnh, giết người không ghê tay, chẳng khác nào diệt đi nhân tính của mình. Bỗng dưng Độc Cô Hàn Vân cười lớn:
- Ha ha ha ha! Thật là trời cũng giúp Lữ Nhân! Ha ha ha ha!!
- Đại ca! Huynh đang nói cái gì?
Thấy Độc Cô Hàn Vân cười lớn, Độc Cô Lão Phu nhân lên tiếng.
- Lão muội à, muội không nhớ Độc Cô gia chúng ta còn có gì hay sao
Độc Cô Lão phu nhân giật mình:
- Chẳng lẽ là....
- Đúng thế! Ta còn đang đau đầu không biết vứt nó đi đâu đây. Bỏ thì thương mà vương thì tội, may mắn làm sao hôm nay có thể dùng đến.
- Độc Cô gia gia ý nói là...
- Ý ta là Độc Cô gia có một pháp môn tu luyện tinh thần, làm cho con người ta tránh được sát nghiệp quá nặng. Chúng ta chủ tu kiếm pháp, là con đường giết chóc, khó tránh khỏi tâm ma. Nhưng từ trước đến nay, môn nhân Độc Cô gia tu luyện một đường thẳng tiến, chưa có ai gặp bất trắc, thế nên nó dần bị người bỏ quên. May sao hôm nay có chỗ sử dụng.
Lăng Huyền Phong thở một hơi. Nếu như có thể khống chế được tâm tình thì tốt, hắn còn đang lo không biết đưa nó cho biểu đệ có phải là bước đi sai lầm hay không.
Lăng Huyền Phong không biết rằng, rất nhiều năm về sau, trên giang hồ có đồn đại về một kiếm khách Độc Cô gia tuy rằng khiếm khuyết, nhưng kiếm pháp quỷ dị, được thế nhân sùng bái là một trong những kiếm khách mạnh nhất thiên hạ. Tất nhiên, đó là chuyện sau này.
Lăng Huyền Phong mò trong túi trữ vật ra hai thứ ba thứ, đưa cho Độc Cô Lữ Nhân:
- Sau này đệ chỉ cần tu luyện theo lộ tuyến này, bỏ con đường đấu khí đi, nó đã không còn tác dụng nữa. Tận dụng ba tháng này luyện tập cho tốt. Vốn nó có 72 tầng, nhưng dục tốc bất đạt. Trước mắt đệ hãy luyện trước 49 tầng đầu, chỉ cần đạt được tầng 36 là có thể dễ dàng chơi đùa với tên An Lộc Minh kia. Còn chồng sách này, hãy từ từ nghiên cứu.
Mọi người quây xung quanh nhìn lại ba thứ mà Lăng Huyền Phong đưa cho Độc Cô Lữ Nhân:
Tuyệt Kỹ: Tịch Tà Kiếm Pháp. Nội Công: Hỗn Thiên Bảo Giám. Thứ 3 là một viên đan dược.
- Đan dược này trước tiên đệ đệ sử dụng đi, nó sẽ giúp cho đệ thay đổi gân cốt, thải bỏ hết tạp chất trong người, đồng thời làm thông suốt kinh mạch.
Mọi người ồ lên, không ngờ lại có một loại đan dược thần kỳ đến vậy. Độc Cô Hàn Vân gật đầu, người tu luyện quan trọng nhất là kinh mạch thông suốt, nếu bị tắc nghẽn thì chẳng làm được gì. Hắn cầm lấy Tịch Tà Kiếm Pháp nhìn qua một lượt, tức thì thấy kinh ngạc. Sống trên đời hơn 60 năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một loại kiếm pháp kỳ dị mà uy lực đến thế này, vốn còn muốn thử luyện một phen, nhưng một dòng chữ rất to đã làm cho hắn ngay lập tức bỏ ngay ý nghĩ đó:
- "Võ lâm xưng hùng, dẫn đao tự cung" (Muốn xưng bá võ lầm, trước hết phải tự cung!)
Độc Cô gia chủ cảm thấy dưới đũng quần có chút lành lạnh. Kháo! Hóa ra đây là lý do vì sao tiểu tử kia nói Độc Cô Lữ Nhân phù hợp để luyện, hóa ra muốn luyện kiếm, phải tự cắt... à mà thôi. Quay lại nhìn Lăng Huyền Phong thì nghe thấy hắn giải thích:
- Bộ pháp môn này là do sư phụ của ta chu du thiên hạ, ở trong một bí cảnh đoạt được từ một bộ xương khô. Nghe người thuật lại là kiếm pháp này do một Thái giám sáng tạo ra, là loại võ công mang tính dương tà, khi luyện hơi nóng sẽ bốc lên ngùn ngụt vì vậy cần phải hủy đi bộ phận sinh dục để tránh khỏi tẩu hỏa nhập ma, khiến người ta cứng đờ ra mà chết. Tịch Tà Kiếm Pháp bao gồm 8 chiêu kiếm, biến hóa cực nhanh, lấy tốc độ làm chủ lực. Một khi xuất kiếm tốc độ cực nhanh không gì cản nổi. Còn Hỗn Thiên Bảo giám là công pháp hỗ trợ cho kiếm pháp, có thể cung cấp một nguồn nội lực gần như vô tận để thi triển kiếm kỹ. Nhưng nhược điểm của nó chính là luyện đến tận cùng thì bản thân người luyện sẽ biến thành "Thị Huyết Cuồng Sát", giết người không ghê tay, chính vì thế ban đầu ta còn phân vân không biết nên cho biểu đệ tu luyện hay không. Độc Cô gia gia, ngài phải nhớ, nếu như biểu đệ hắn đi theo con đường này, tương lai Độc Cô gia không thể để hắn làm gia chủ. Chỉ có thể làm trưởng lão hộ pháp.
Độc Cô Hàn Vân hiểu ý. Cho dù với pháp môn kia của Độc Cô gia cũng không thể bài trừ toàn bộ huyết tính của Hỗn Thiên Bảo Giám, chỉ có thể khống chế nó ở mức độ mà con người ta có thể chấp nhận được. Không ai muốn một kẻ cuồng sát làm gia chủ cả.
- Biểu ca, huynh yên tâm. Đệ đã nghĩ thông suốt rồi. Tính cách của đệ, từ trước đến này chỉ một lòng luyện võ, cái gì khác cũng không để ý. Còn chức vị gia chủ sau này, để Lãnh Phong đại ca làm đi.
Lăng Huyền Phong vỗ vỗ vai Độc Cô Lữ Nhân:
- Nếu đệ đã nghĩ thông suốt vậy thì tốt. Thế này đi, sau này hành tẩu giang hồ, không cần lấy tên Độc Cô Lữ Nhân nữa, thật là mất mặt á!
Khụ khụ! Độc Cô Hàn Vân hắng giọng một tiếng. Tiểu tử thối! Dám kháy lão tử hả? Tên đó do lão phu đặt đó
- Ách!
Lăng Huyền Phong xấu hổ. Mọe, hóa ra tên này do lão gia đặt a!
- Biểu ca! Thật không? Huynh đặt cho ta cái tên thật kêu vào, dù sao ta cũng không thích cái tên này!
- Khục.. khục... Tiểu tử thối! Ngươi dám...!
Độc Cô gia chủ xấu hổ. Mẹ kiếp! Cái tên hay như vậy mà còn không thích? Quay sang nhìn lão muội, thấy bà cũng trừng mắt nhìn, Độc Cô gia chủ thầm rụt cổ. Ặc! Thật sự cái tên đó xấu thật sao?
- Hay là thế này đi, đệ hãy lấy tên là... Độc Cô Cầu Bại!
- Độc Cô Cầu Bại? Hay! Hay! Tên hay! Rất bá đạo! Cầu một lần được bại! Ha ha ha ha ha!! Rất hay! Lão phu rất thích!
Không ngờ người lên tiếng lại là Độc Cô Hàn Vân. Con bà nó, tại sao lão phu ngày trước không nghĩ ra cái tên này nhỉ?
- Hay a! Sau này ta sẽ lấy tên Độc Cô Cầu Bại!
Lăng Huyền Phong kéo hắn lại nói:
- Từ từ! Khi nào đệ luyện thành thần công đi rồi hẵng rêu rao. Không khéo kẻ khác nghe tên sẽ đánh cho đệ đến phụ mẫu cũng nhìn không ra á!
- Ách! Huynh nói phải. - Độc Cô Lữ Nhân gãi đầu.
Khụ! Độc Cô Cầu Bại lão ca! Tiểu đệ không cố ý kháy ngài đâu a! Cầu mong ngài đừng bóp cổ tiểu đệ! - Lăng Huyền Phong thầm cầu nguyện.