Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 114: Kể lại chuyện xưa

Lăng Huyền Phong đứng lên, đi về phía 10 vật phẩm. Đầu tiên hắn chỉ về phía thanh kiếm khảm ngọc cắm trên hòn đá:

- Thanh kiếm này, tên là Excalibur. Nó là thanh kiếm huyền thoại của Vua Arthur, được cho là có ẩn chứa sức mạnh huyền bí bên trong và tượng trưng cho chủ quyền hợp pháp đối với Vương quốc Anh. Theo truyền thuyết, chỉ có những người mang dòng máu của Arthur mới có thể rút được thanh kiếm ra khỏi tảng đá này!

- Chiếc ấn này, nếu như ta không nhầm, đây chính là Ngọc tỷ truyền quốc đã thất lạc mấy trăm năm của các vương triều Bắc Quốc. Dấu hiệu để nhận ra nó chính là vết sứt kia, sau được cổ nhân bịt lại bằng hoàng kim. Trên đó có ghi 8 chữ: Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương

- Cái chén khảm hồng ngọc này, bên trong chính là máu. Theo như miêu tả trong kinh thánh, chính là chiếc chén thánh (Holy Grail) của chúa Jesus dùng trong Bữa tiệc ly. Ta không chắc chắn 10 thành về đáp án này, nhưng cũng đến 6-7.

- Một thanh trường côn 2 đầu bịt vàng, trên đó lại ghi Như Ý Kim Cô Bổng, Nặng Một Vạn Ba Ngàn Năm Trăm Cân. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Gậy Như Ý của Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!

- Về phần... Ặc... Khẩu súng AK-47 và chai rượu Vodka này... Khụ Khụ... đây chính là 2 sản phẩm nổi tiếng thế giới được tạo ra bởi người Nga. - Nói đến đây, sắc mặt Lăng Huyền Phong có chút đỏ lên. Có vẻ như tổ gia gia không tìm được cái gì mang tính biểu trưng hơn trong truyền thuyết của người Slav thì phải.

- Những chiếc bánh này.... nếu như ta đoán không sai, đây chính là những chiếc bánh chưng, bánh dày đầu tiên được tạo ra bởi hoàng tử Lang Liêu dâng lên vua cha mình là Hùng Vương đời thứ 6. - Lăng Huyền Phong trong mắt bùng lên một cỗ kính ý sâu sắc.

- Kusanagi Tsurugi - Thảo thế kiếm, đây chính là thần kiếm của Nhật Bản, tương truyền được sử dụng bởi Thần Bão Tố Susanoo để chém đầu đại xà 8 đầu Yamata-no-Orochi.

- Còn đây... - Lăng Huyền Phong khẽ chạm vào cán búa, tức thì một dòng điện nhanh chóng truyền vào người hắn. Tê!!! Rút tay ra, không ngờ hắn bị điện giật! - Đây chính là Mjonir, búa sét của Thor trong thần thoại Bắc Âu!.

- Con ngựa này... - Lăng Huyền Phong suy nghĩ một chút... - Hình như là con ngựa gỗ nổi tiếng trong thần thoại Hy Lạp - con ngựa thành Troy!

......

Người trong làn sương kia vỗ tay liên hồi...

- Rất tốt! Rất tốt! Đúng như ta đoán từ đầu, ngươi chính là người kia mà hắn nhắc tới!

- Quá khen! Quá khen! Ngay từ lúc ta tới đây, ngài đã biết sao?

- Không hẳn! Ta chỉ có suy đoán thôi. Ta đã có suy nghĩ này từ khi ngươi bước vào đây. Bởi vì.... Ngươi giống hắn như đúc! - Người kia than thở.

- Ta... giống ai?

- Ài... Ngươi cũng đừng giả ngây giả ngô nữa. Cách đây 100 năm, chính hắn đã kể cho ta về ngươi!

Lăng Huyền Phong kinh ngạc! Hóa ra tổ gia gia đã mưu tính cách đây lâu rồi? Mà... chuyện này tổ gia gia còn kể cho người khác biết? Không lẽ người này là...

- Xin hỏi.. ngươi có phải là....

- Đúng rồi đó, ta chính là Lăng Hi Trì!

Làn sương dần dần tan đi, một bóng người hiện ra trước mắt hắn: Một thiếu nữ cao gầy, khuôn mặt tuyệt mỹ như họa, lạnh lùng, cao quý, như một đóa hoa tuyết liên nở trên đỉnh núi không nhiễm bụi trần.

- Lăng Huyền Phong khấu kiến tổ nãi nãi!!!

Lăng Hi Trì cười nhẹ:

- Hài tử! Đứng lên đi!

- Tổ nãi nãi! Không phải người đã qua đời cách đây gần trăm năm rồi sao?

Lăng Hi Trì khúc khích cười:

- Hài tử ngốc! Ta là vợ của hắn, có lý nào hắn lại để ta chết được? Thật ra ta đã cùng hắn phá toái hư không, đi ra thiên ngoại mà thôi! Hiện tại ở đây cùng lắm chỉ là một phân thân của ta, là do hắn dạy ta tạo thành!

- Ách! Ra là vậy!

- Hài tử, càng nhìn ngươi càng giống hắn, như là đúc từ một khuôn ra vậy.

- Tổ nãi nãi quá khen!

- Ài... thảo nào hắn nói khi nhìn thấy ngươi thì ta sẽ nhận ra ngay, đồng thời những khảo nghiệm này chỉ mang tính hình thức... Ha ha ha!! - Lăng Hi Trì cười, âm thanh của nàng vang lên như tiếng chuông bạc.

- Tổ nãi nãi... thực ra, tổ gia gia đã để lại cho ta những gì? - Lăng Huyền Phong hỏi

- Đợi lát nữa ngươi sẽ biết. Hiện tại ta phải nói cho ngươi toàn bộ những gì ngươi cần biết!

- Những gì ta cần biết?

- Đúng vậy! - Lăng Hi Trì dần dần tưởng nhớ lại chuyện xưa...

- ----------------