Tối Cường Âm Dương Đại Tông Chủ

Chương 11: Chiến Linh Nguyên

Lâm Thiên nhìn nàng kiệt sức, trong lòng cũng thở dài.

Tuy nhìn nàng phong vân như vậy, thực chất một kiếm kia là nàng đánh liều mới làm được, Bát Trọng hậu kỳ Tôi Thể cộng thêm Huyết Tử Đao Nhị Phẩm Binh Khí, đã đủ Lâm Xung chiến một trận với Cửu Trọng, chưa kể hắn còn chưa thể hiện qua vũ kỹ.

Nhị Phẩm Binh Khí trân quý cỡ nào mà hắn vẫn có được, vũ kỹ làm sao lại không.

Nếu Lãnh U U không quyết đoán dùng toàn lực một kiếm kia, để Lâm Xung thể hiện đầy đủ chiến lực, dù là Cửu Trọng hậu kỳ tiểu cao thủ cũng khó mà đánh thắng hắn chớ đừng nói nàng chỉ là Thất Trọng sơ kỳ, mặc cho có thể đánh cầm chân một lúc nhưng một khi chân khí của nàng hao hết, kết quả cũng không khác là bao.

Phần này quyết đoán, liều mạng, điên cuồng, rất hợp ý hắn. Mặc dù không nói sau này hắn sẽ đi con đường nào, nhưng tính cách cà lơ phất phơ của hắn, không tìm đường chết mới là lạ, đương nhiên sư phụ ra sau thì đệ tử như vậy mới tốt nhất.

“Vô Cực Kiếm ( Thần Khí), Phong Thần Kiếm ( Thần Khí), đã bỏ vào kho đồ.”

Hệ thống âm thanh vang lên, Lâm Thiên như trút được gánh nặng, để Lãnh U U cho Lâm Nguyệt rồi dặn dò.

“Nhớ kỹ, tuyệt đối không nên quay đầu lại.”

“Cái gì.” Lâm Nguyệt tiếp nhận Lãnh U U, mộng bức hỏi.

“Đi nhanh, ta sẽ giải thích sau.” Hắn chau mày, nhìn về phía nội điện.

Lâm Nguyệt chưa bao giờ thấy hắn nghiêm túc như vậy, nàng biết có chuyện sắp xảy ra chuyện, hơn nữa còn là việc hắn khó ứng phó nổi, nếu không hắn cũng không có vẻ mặt như vậy.

Là một người con gái thông minh, nàng không có đòi khóc đòi nháo để ở lại, nàng tin tưởng ý nghĩ của hắn.

“Được, ở … ta chờ ngươi ở.” Lâm Nguyệt nói nhỏ vào tai hắn sau đó bế theo Lãnh U U dùng khinh công chạy nhanh khỏi Lâm Gia.

Trong lòng nàng lúc này, gia tộc có thể còn không sánh bằng cọng lông chân của Lâm Thiên, cho nên vì hắn, dù phản bội gia tộc làm vẫn không do dự.

Lâm Thiên lúc này khuôn mặt nghiêm trọng cũng giảm xuống, ngược lại chiến ý lại dâng cao.

“Lão già, còn không hiện thân, khí tức của ngươi đã rõ ràng như vậy rồi, dấu thì có ít lợi gì.”

“A ha ha, tiểu trẻ tài cao, không ngờ ngươi cảm nhận được ta.” Lâm Vô Khuyết trên người linh lực lay động, từ trên mái nhà ung dung rơi xuống đất.

“Một tên Linh Nguyên mà thôi, làm sao giấu được ta.” Hắn cười nhạt.

Lâm Vô Khuyết khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn nở nụ cười phúc hậu, đương nhiên đó là đối với người chưa từng biết hắn, lão đầu này chả phải dạng hiền lành gì, giết cha, bán bạn, thậm chí cả bán vợ hắn cũng dám làm, chỉ cần có lợi ích, hắn bất xá mọi thứ.

“Ha ha, tốt, tốt … ngươi càng tỏ ra tài giỏi ta càng thích.”

“Như vậy càng chứng minh, thứ ngươi đạt đường càng trân quý, đối với ta càng hữu dụng.”

Lão đầu thâm ý cười, nói.

“Con mẹ nó, ngươi đừng có tởm như vậy được không, ta éo phải gay.”

Lâm Thiên rùng cả mình, ngươi thử bị lão đầu bảy tám chục đầu tóc bạc râm soi từ đầu đến chân xem, không kinh dị mới là lạ.

“Tuổi tử thúi.”

Lâm Vô Khuyết nghe hắn mắng, lập tức nhíu mày, trong bàn tay linh lực khởi động, một chưởng tùy ý đập ra.

“Một cái Tôi Thể nhãi nhép, còn dám ở trước mặt ta nhảy nhót, để ta cho ngươi biết cái gì là Linh Nguyên cao thủ.”

Một chưởng này, Lâm Vô Khuyết tùy ý ba phần thực lực, nhưng mà hắn biết Tôi Thể Đỉnh Phong bình thường cũng vô pháp chống lại, Linh Nguyên cùng Tôi Thể trên lệch, không phải một chút thiên phú hay ngoại vật có thể san bằng.

“Cao thủ cái mẹ ngươi.” Lâm Thiên đứng quá gần lão già, lão ta ra tay mà hắn ngay cả né tránh cũng làm không được, văng ra phía sau cả chục mét, quẹt bỏ tia máu khóe miệng liền đứng lên thô tục chửi một câu.

“Ồ, Tôi Thể Đỉnh mà có thể chịu một chưởng ba phần thực lực của ta chỉ bị thương nhẹ, quả nhiên ngoài bảo vật ngươi vẫn có một chút bản sự.”

Lâm Vô Khuyết cười nhạt, trong lòng hắn Lâm Thiên không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay hắn, cũng không gắp giết hắn mà chậm rãi dằn vặt, lão thích thích nhất là nhìn những thiên tài này từ từ bị lão chơi chết, cảm giác đó, thư sướng toàn thân.

Nhìn lão đầu bắt đầu biểu thị diện mạo biến thái, Lâm Thiên càng xác định mình đã đoán chúng, lão là một cái gay.

“Vì hoa cúc vàng, liều mạnh.”

Trong tay trái xuất hiện Phong Thần Kiếm và tay phải Vô Cực Kiếm.

Tên: Phong Thần Kiếm.

Phẩm Chất: Thần Phẩm.

Thuộc Tính: Sau lần đầu tiên sử dụng, mỗi ba giây không sử dụng, kiếm kế tiếp có 100% xuất hiện một lưỡi kiếm khí cắn chém hư vô, phạm vi công kích 1000 mét, đơn thể mục tiêu, gây ra sát thương bằng 500% thực lực hiện tại, không thể né tránh.

Bổ Sung: Tăng 200% chiến lực, không thể phá hủy, không thể rơi xuống, có thể tạm thời giao dịch.

Tên: Vô Cực Kiếm.

Phẩm Chất: Thần Phẩm

Thuộc Tính: Tăng 500% chiến lực, có 30% tỉ lệ nhất định phá hủy mọi trang bị dưới Thần Phẩm, có 5% bỏ qua tất cả phòng ngự tấn công trực tiếp, có 0.01% nhất kích tất sát.

Bổ Sung: Không thể phá hủy, không thể rơi xuống, có thể tạm thời giao dịch.

Cả hai thanh thần khí, một chủ cận chiến đấu sĩ, một chủ tầm xa thả diều, dù trong thế giới của chúng cũng điều là cao cấp vũ khí, dùng để đối phó Linh Nguyên chắc cũng không khó khăn.

Đương nhiên đấy chỉ là hắn ảo tưởng, dù nắm hai thanh Thần Khí cùng một lúc, tăng cường tới 700% sức mạnh cùng thuộc tính đặc biệt, nhưng muốn thắng Linh Nguyên Nhị Trọng đó vẫn là một chuyện vô cùng khó khăn.

Quả nhiên, khi thấy trong tay Lâm Thiên xuất hiện hai thanh kiếm tỏa ra uy áp kinh khủng đè ép mọi loại binh khí Lâm Vô Khuyết đã từng gặp, con mắt tham lam của hắn càng tỏa sáng, chỉ cần nhìn qua Lâm Vô Khuyết liền biết bọn chúng điều là cao phẩm binh khí, tuyệt đối không thua Tam Phẩm.

“Ha ha, đa tạ ngươi đã mang đến cho ta hai thanh cực phẩm binh khí, Lâm gia ta sau khi thống nhất Trang Trấn nhất định phải cúng cho ngươi một cây nhang.”

Lão đầu cười âm lãnh.

Lâm Thiên không nói nhiều, trong tay Phong Thần Kiếm khẽ chém xuống, một luồng kiếm khí nửa vòng tròn dùng tốc độ khó tin bắn đến Lâm Vô Khuyết.

“Mạnh quá.” Lâm Vô Khuyết ngay từ đầu còn có chút khinh thường, vận dụng linh lực ý định chống lại kiếm khí bán nguyệt, nhưng mà hắn sai lần.

Phong Thần Kiếm Khí một đường hoành không vô đối, cắt chém lớp phòng ngự hộ tráo của hắn như cắt giấy, chỉ cần bị cắt trúng, Linh Nguyên Nhất Trọng cũng tuyệt đối bị chẻ đôi.

“Chấn Thiên Kiếm, xuất ra.”

Cảm thấy nguy hiểm trong nháy mắt, Lâm gia lão tổ biết bao nhiêu năm chưa hề sợ hãi, lúc nãy đã biết sợ rồi. Lập tức, hắn nắm lấy một thanh kiếm chống đỡ.

“Đinh.”

Lâm Vô Khuyết thành công chống đỡ, thở dài ra, lúc này đã không còn khinh thường thành niên trước mặt, khuôn mặt vặn vẹo khó để nói ra: “Xem ra ngươi không chỉ có một chút bản sự, thực lực của ngươi cũng không kém, để ngươi thoát tất thành họa cho Lâm Gia, cho nên, ngươi vẫn nên mãi mãi ở đây đi.”

“Chấn Thiên Kiếm Khí.”

“Vui mừng đi tiểu bối, đây là Tam Phẩm Thần Binh đặc thù kiếm khí, một khi ta đã thúc dục nó, dù là Linh Nguyên Tam Trọng cũng đừng nghĩ thoát chết.”

Lão đầu một kiếm xuất ra, kinh thiên kiếm khí tựa như hồng hà vỡ đê, điên cuồng trút xuống kẻ địch. Kiếm khí này một khi xuất ra, trừ khi Nhị Phẩm trở lên, nếu không tất cả điều dễ dàng bị nó cắt chém làm đôi, bao gồm cả cơ thể người.

“Chết đi tiểu tử.” Lâm Vô Khuyết gầm thét.

“Phong Thần Kiếm đã dùng xong, vậy thì tới Vô Cực Kiếm.”

“Đinh.” Lâm Thiên mặc dù không thể dùng kiếm khí trong Vô Cực Kiếm, nhưng mà Vô Cực Kiếm là Thần Khí, nào phải một cái Tam Phẩm Binh Khí có thể chống lại nói gì là chặt đứt, nhưng mà thực lực hai bên trên lệch giữa quá xa, vừa va chạm ngay lúc ấy, một luồn sức mạnh vượt qua khả năng của hắn chống lại, tong hắn bay xa.

Lâm Thiên phun một ngụm máu, trong cơ thể linh lực tán loạn, may là hắn có Đế Thể cùng Đế Công, nếu không luồn vô hình kiếm ý kia cũng đủ lấy mạng hắn, tuy nhiên áp chế là một chuyện nhưng trừ khử lại là một chuyện khác.

Cảm nhận kiếm khí trong cơ thể tung hoành khó cản Lâm Thiên khó chịu nhìn lão đầu hung hăng đắc ý, trong lòng thề nhất định phải để hắn trả giá.

“Một cái Tôi Thể, lại bắt ta ra nhiều lá bài tẩy như vậy, còn bại lộ mình có Tam Phẩm Binh Khí, hai đại gia tộc kia nhất định sẽ hợp lại chống Lâm gia, mong là bảo vật của ngươi đủ để cho ta kinh hỉ, tiểu súc sinh.”

Lâm Vô Khuyết phải vận dụng gần như toàn bộ khả năng mới đánh bại Lâm Thiên, là một Linh Nguyên cảnh lại đối với một cái Tôi Thể còn không thể đánh chết, nói ra có bao nhiêu mất mặt.

Hắn dẫm nát đá hoa cương dưới chân, phóng lên cao muốn tóm lấy Lâm Thiên đang rơi giữa không trung, đem dằn vặt cho tan đi mối giận trong lòng, không ngờ lại phát hiện mình trúng kế.

“Phong Thần Kiếm Khí.”

Phong Thần Kiếm có lẽ là Thần Khí duy nhất trên đại lục thúc dục kiếm khí kỹ năng không hạn chế, có thể ngay từ đầu Lâm Vô Khuyết vẫn nghĩ đây là hàng xài một lần hay là phù chú … các loại hàng sai một lần, dù sao muốn sử dụng kiếm khí nhất định phải là Linh Nguyên trở lên, dù Tôi Thể mạnh đến đâu cũng vô dụng, vì chỉ có Linh Lực trong cơ thể Linh Nguyên mới có thể xuất ra ngoài đả thương kẻ khác.

Đương nhiên bởi vì suy nghĩ ấy, hắn chịu thiệt thòi.

Phong Thần Kiếm Khí chém sắt như chém bùn, dù Lâm Vô Khuyết linh lực phòng hộ cũng vô dụng, một kiếm này cắt trên ngực hắn để lại một vết thương vừa dài lại sâu, máu từ vết thương tung tóe nhiễm đỏ đại địa, đau đớn trong nhay mắt, khiến hắn mất đi cơ hội bắt lấy Lâm Thiên.

Lâm Thiân cũng dựa theo lực phản chấn của Phong Thần Kiếm Khí, bắn một hơi bay ra khỏi Lâm gia đại sảnh, một mực chạy trốn vào rừng rậm, đến đây, dù là Linh Nguyên cũng khó mà tìm thấy hắn, ai bảo Đế Công quá bá đạo, một chút khí tức cũng khó lọt thì làm sao có thể truy tung.

“Phụt.”

Lâm Vô Khuyết ôm vết thường ở lòng ngực, máu đả thấm đỏ cả người, nếu không phải thể chất của hắn mạnh hơn người thường, một kích kia có thể đã lây mạng của hắn. Hắn chưa bao giờ giận dữ như vậy, khuôn mặt vặng vẹo tới biến dạng, phẫn nộ rống giận chấn điếc tai đám tộc nhân Lâm gia: “Súc sinh bỉ ổi, sỉ nhục hôm nay, ta thề không rút gân lột gia ngươi ta không mang họ Lâm.”

Hắn không phải không muốn đuổi theo, nhưng hắn đi kẻ địch xâm nhập thì sau, như vậy cái được không bằng cái mất, không đáng. Hắn chưa bào giờ nghĩ quá, không, dù chết cũng không nghĩ ra, làm thế quái nào một cái Tôi Thể có thể thoát được bàn tay của hắn, nếu không phải tâm cảnh hắn còn tốt, không chừng đã phun ba lít máu đỏ.

“Khục khục.” Không biết có có phải vì máu của Linh Nguyên cảnh khí huyết thịnh vượng, Lâm Xung vết thương do Lãnh U U một kiếm đâm nhiễm phải máu của Lâm Vô Khuyết, bốc lên hàn khí dọa người.

“Lãnh U U, Lâm Thiên, cả hai các ngươi, đều phải chết.” Lâm Xung hai đôi mắt đỏ thẫm, sát khí kinh thiên từ trên người hắn phát tán, cả Lâm Vô Khuyết điều giật mình.

Sát khí thần bí ngay cả Linh Nguyên cũng khó mà ngưng luyện, không ngờ thiếu niên này chỉ mới Tôi Thể nhưng đã có thể làm được, đúng là một thiên tài ngàn năm có một.

“Mau, cứu hắn.” Lâm Vô Khuyết kinh hỉ, thậm chí quên mất vết thương mà phân phó cứu chữa cho Lâm Xung, thiếu niên này, có thể thành tựu cảnh giới hắn không thể nào đạt được, đưa Lâm gia qua khỏi nguy nan.

............... ( Thật ra cái tiêu đề là Trốn Linh Nguyên mới đúng:)) Tôi Thể mà sống được là hên rồi, còn ở đó mà chiến, nội dung éo giống cái tên:)).......

(Quang trọng hơn là, Tác ta viết máy tính, không có thời gian chau chuốt chỉnh sửa như đám có mấy nhà, cho nên nhìn là rõ, hơn nữa thời gian làm việc cả ngày, muốn viết một chương trong 1,2 giờ là phải rất nhanh, cho nên nhiều chi tiết không kịp giải thích, diễn đạt chưa tới đã phải qua màn, thành thật xin lỗi các anh em đã ủng hộ ta thông qua đọc trang này.)