Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 17: Chương 17



Tô Vân Cảnh không dám chậm trễ, cậu cầm ống nghe lên, gọi lại.

Vừa mới kết nối được, Tô Vân Cảnh mơ hồ nghe thấy tiếng chuông độc hữu của Nokia truyền đến từ ngoài cửa.

Cậu giật mình trong lòng, buông điện thoại, rón ra rón rén đi tới cửa, mở cửa ra.

Gió lạnh luồn lách vào qua khe cửa vừa hé mở, thổi cho Tô Vân Cảnh run hết cả người.

Tô Vân Cảnh thò đầu ra ngoài thì thấy ở chỗ tối có một bóng người.

"Phó Hàn Chu?" Giọng Tô Vân Cảnh rất nhỏ, cậu sợ đánh thức người khác.

Bóng người ấy động đậy, đứng dậy đi đến chỗ Tô Vân Cảnh.

Lúc nó đến gần thì Tô Vân Cảnh mới phát hiện ra đúng là Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu cả người đều bẩn, trên người và trên mặt đều dính bùn đất, giống như đã lăn vài vòng trên đất.

Thấy sắc mặt của hắn tái nhợt như giấy, Tô Vân Cảnh vội vàng kéo hắn vào phòng.

"Suỵt, lại đây với tớ." Tô Vân Cảnh nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Phó Hàn Chu, dẫn hắn về phòng của mình.

Sau khi đóng kỹ cửa, Tô Vân Cảnh quay đầu, lo lắng hỏi hắn, "Sao đã đêm rồi cậu còn chạy ra ngoài, xảy ra chuyện gì sao?"
"Có sâu." Môi Phó Hàn Chu trắng bệch giống như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, hãy còn run rẩy, "Trên giường tớ, có rất nhiều sâu."
Tô Vân Cảnh nhíu mày lại.

Mùa đông sao lại có sâu?
Nhưng nhìn bộ dạng này của Phó Hàn Chu thì cũng không giống đang nói dối, Tô Vân Cảnh đột nhiên nhớ tới một khả năng.

Trong tiểu thuyết từng nhắc tới, Phó Hàn Chu bị di truyền bệnh về phương diện tinh thần vậy nên sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ảo giác.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Phó Hàn Chu thích nữ chính.

Bởi khi ở cùng nữ chính, những ảo giác lung tung rối loạn đó sẽ biến mất hết.

Tô Vân Cảnh không ngờ rằng Phó Hàn Chu đã bắt đầu xuất hiện ảo giác từ khi còn nhỏ như vậy, vừa đau lòng lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ.

Cậu cũng chẳng phải nữ chính nên chẳng thể có bản lĩnh làm ảo giác của Phó Hàn Chu biến mất.

Tô Vân Cảnh xoa đầu hắn trấn an, "Nơi này của tớ không có sâu, tối nay cậu ngủ ở đây đi."
Phó Hàn Chu nhẹ nhàng gật đầu.

Lông mi mảnh, dài của hắn bị hơi lạnh làm ướt, giống như một con bướm yếu ớt gặp phải mưa gió.


Tô Vân Cảnh chưa từng thấy bé khốc kiều như vậy, trong lòng cũng đau xót, cậu giơ tay lau đi đất dính trên mặt Phó Hàn Chu.

Cả người Phó Hàn Chu lạnh như một khối băng, hơi lạnh từ trong xương hắn toát ra ngoài, Tô Vân Cảnh bị lạnh đến nỗi nổi một tầng da gà.

"Cởi quần áo trước đi, lên giường cho ấm người." Trên người Phó Hàn Chu toàn là đất, trên mặt và tay cũng dính không ít.

Tô Vân Cảnh sợ đánh thức Tống Văn Thiến và Lục Đào nên cậu không dám dẫn hắn đi rửa mặt.

Hai tay Phó Hàn Chu bị đông cứng, cởi nửa ngày cũng không nổi một cái cúc áo.

Tô Vân Cảnh thật sự không nhìn nổi nữa, đi lên, cởi quần áo của hắn một cách nhanh chóng.

Lăn lộn nửa ngày như vậy, ổ chăn cũng hơi lạnh rồi, Tô Vân Cảnh bảo Phó Hàn Chu nhanh chui vào trong.

Sợ hắn sẽ lạnh, Tô Vân Cảnh lấy vài cái áo bông từ trong tủ ra, phủ lên chăn bông rồi mới lên giường.

Tô Vân Cảnh vừa nằm xuống là nhận ra Phó Hàn Chu không ổn, "Làm sao vậy?"
Phó Hàn Chu gắt gao nhìn chằm chằm trần nhà, căng chặt cơ mặt, thân thể kéo căng giống như một cây cung bị kéo căng hết mức.

"Chúng nó, vào được."
Thanh âm của Phó Hàn Chu trong đêm cực mờ ảo, giống như tiếng thì thầm bên tai, gió thổi là tan.

Bản edit được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/tieuly1
-
Hôm ấy, người phụ nữ đó mặc một bộ váy đỏ rực, lúc nhảy xuống từ trên cao giống như một đóa hoa hải đường diễm lệ.

Được gió trên cao thổi bay, rồi lại bị nghiền nát trên nền xi măng lạnh lẽo.

Mắt mở trừng trừng, tứ chi vặn vẹo, khi môi người ấy mấp máy, có thứ gì đó trong cổ họng muốn chui ra ngoài.

Không lâu sau, vô số con sâu trắng bóng chui ra khỏi miệng nàng.

Những con sâu lúc nhúc, rậm rạp ấy tuôn ra giống như một con suối đang phun tuyết bắn ngọc.

Những con sâu đó, mở ra cái miệng của mình, tham lam gặm nhấm người phụ nữ.

Làn da của người ấy dần dần rách nát, sâu trắng chui ra từ hốc mắt, miệng, mũi, gò má của bà, bò đến chỗ hắn.

Sau đó, mắt Phó Hàn Chu đã bị người cảnh sát đang giữ hắn che kín, những con sâu ấy cũng theo đó mà biến mất.

Bây giờ chúng nó lại chui ra, giống như giòi bọ trong xương.


Chúng bò dọc theo vách tường về phía trần nhà, một lớp lại một lớp chồng lên nhau, rậm rạp, dày đặc.

Bởi vì quá nhiều, quá dày mà hình thành nên một con sâu trắng dữ tợn mở miệng.

Phó Hàn Chu vừa ghê tởm vừa mệt mỏi, lông mi hắn run rẩy, khi hắn bất lực mà nhắm mặt lại thì cả người đột nhiên bị bọc lại.

Tô Vân Cảnh không nhìn thấy ảo giác của Phó Hàn Chu nhưng từ biểu tình của hắn cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra.

Tô Vân Cảnh túm chăn, bọc kín Phó Hàn Chu từ đầu tới chân.

Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng Phó Hàn Chu, "Đừng sợ, những con sâu đó không vào được, cậu xem, góc chăn đều được tớ chèn kĩ càng rồi."
Phó Hàn Chu không nói gì nhưng hắn nắm cổ tay áo của Tô Vân Cảnh giống như người chết đuối gặp được một cọng rơm cứu mạng.

Nắm chặt gắt gao.

Bởi vì dùng quá sức mà đốt ngón tay cũng trở nên trắng xanh.

Tô Vân Cảnh vuốt ve gáy Phó Hàn Chu, như đang trấn an một con mèo nhỏ đang kinh hãi.

Ngoại trừ việc lặp lại đừng sợ không ngừng thì ngay lúc đấy từ ngữ của Tô Vân Cảnh có vẻ nghèo nàn.

Thằng nhóc trong lồng ngực hiếm khi lộ ra mặt yếu ớt của mình, thân hình gầy gò đơn bạc run rẩy.

Tô Vân Cảnh không có kỹ năng ấy của nữ chính, ôm lấy hắn là có thể khiến ảo giác ấy biến mất, Tô Vân Cảnh chỉ có thể khô cằn an ủi hắn.

Bây giờ cậu cũng đã hiểu, cái thật sự đáng sợ là thứ khác trong lời Phó Hàn Chu là gì.

Cái thứ ấy có lẽ chính là những con sâu hắn ảo tưởng ra.

Do đó, có thể thấy được rằng, hôm nay không phải là lần đầu tiên Phó Hàn Chu xuất hiện ảo giác.

Bản edit được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/tieuly1
-
Phó Hàn Chu ôm Tô Vân Cảnh, đầu chôn vào hõm vai cậu, liều mạng hâp thu hơi ấm trên người Tô Vân Cảnh.

Do đặc điểm thể chất của bé khốc kiều, Tô Vân Cảnh ôm hắn nửa ngày vẫn chưa ấm lên.

Cũng may cảm xúc hắn cũng dần ổn định đầu hắn tựa bên hõm vai Tô Vân Cảnh, hô hấp dần vững vàng.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Phó Hàn Chu cũng ngủ được.


Tô Vân Cảnh bị hắn ôm không thoải mái, cánh tay vừa tê vừa đau nhưng chỉ cần cậu vừa cử động một chút thôi thì bé khốc kiều có thể bừng tỉnh.

Bất đắc dĩ, Tô Vân Cảnh chỉ có thể để hắn tùy ý đè nặng mình như vậy.

Cả một đêm Tô Vân Cảnh không ngủ ngon, tỉnh lại rất nhiều lần.

Mơ mơ màng màng ngủ đến hơn 5 giờ sáng, Tô Vân Cảnh mới đánh thức Phó Hàn Chu.

Thừa dịp không ai biết Phó Hàn Chu trộm chạy ra, Tô Vân Cảnh nhanh chóng đưa hắn về nếu không là có phiền toái liền.

Phó Hàn Chu ngủ cũng không ngon lắm, sau khi bị đánh thức thì trầm mặc ngồi trên giường.

Tô Vân Cảnh cử động cánh tay bị áp một chút, cậu nhìn xuống cảm giác tê tê ấy mà tìm ra quần áo của Phó Hàn Chu.

"Mau mặc quần áo nào, tớ đưa cậu về." Tô Vân Cảnh vừa nói vừa tự tay mặc áo lông cho Phó Hàn Chu.

Sau khi phối hợp mặc áo, Phó Hàn Chu rũ mắt, đặt trán trên vai Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh nhìn ra tâm trạng Phó Hàn Chu đang tụt dốc thì nhịn không được đưa tay xoa xoa mái tóc đen mang theo hơi lạnh của nhóc ấy.

"Tớ biết cậu còn buồn ngủ nhưng cậu phải trở về, không thể để người của cô nhi viện biết được rằng cậu hơn nửa đêm chạy ra ngoài."
"Như này đi, hôm nay tớ nói với mẹ, để mẹ tớ đi hỏi viện trưởng của cậu xem buổi tối cậu có thể tới đây ngủ không."
Phó Hàn Chu lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy như chứa sao trên trời, "Thật sao?"
"Tớ lừa cậu bao giờ chưa?" Tô Vân Cảnh cười hỏi lại.

Nghe được lời đảm bảo của Tô Vân Cảnh, tinh thần Phó Hàn Chu tốt hơn nhiều, hắn tự mình mặc xong quần áo.

Tô Vân Cảnh sợ hắn bị cảm nên lại khoác thêm một cái áo cho hắn rồi mới đưa hắn về.

Lúc quay trở về nhà còn chưa đến 6 giờ, Tô Vân Cảnh tranh thủ thời gian ngủ nướng.

Bản edit được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/tieuly1
-
7 giờ 20 phút, Tô Vân Cảnh bị Tống Văn Thiến đánh thức.

Cậu uể oải, ỉu xìu đánh răng rửa mặt, ăn cơm sáng, ngồi ghế sau xe đạp đi học.

Tống Văn Thiến vừa mới cưỡi xe ra khỏi tiểu khu là thấy một bé trai xinh đẹp đứng ở cổng của cô nhi viện phía đối diện.

"Đó là Hàn Chu nhỉ?" Tống Văn Thiến nói.

Tô Vân Cảnh đột nhiên ngẩng đầu, cậu thấy Phó Hàn Chu vẫn mọi buổi sáng, tới đưa cậu đi học.

Tuy rằng người hắn nhỏ nhưng thân mình lại thẳng tắp, giống một gốc tùng bách đón gió lạnh thấu xương.

"Sao Hàn Chu ngày nào cũng đứng ở cửa thế nhỉ, đứa nhỏ này không chê lạnh sao." Ngữ khí của Tống Văn Thiến nhuốm sự buồn bực.

Tô Vân Cảnh không nói chuyện, giọng nói như bị ngâm trong nước muối, vừa trướng vừa sáp.

Chuyện đêm qua làm Tô Vân Cảnh hiểu được một việc, Phó Hàn Chu bắt đầu ỷ lại cậu.


Phó Hàn Chu lúc trước, khi vẫn còn là bé khốc kiều, dù là hắn xuất hiện ảo giác thì vẫn chịu đựng một mình.

Bây giờ hắn lại tìm tới Tô Vân Cảnh đầu tiên.

Bởi vì ỷ lại cậu, coi cậu là người nhà nên mặc kệ tời tiết tốt xấu, mỗi ngày đều dậy sớm đưa cậu đi học, buổi chiều lại trông mong chờ cậu tan học trở về.

Tô Vân Cảnh nghĩ, có lẽ cậu cũng trúng độc bé nam phụ này rồi.

Hiện tại Tô Vân Cảnh rất không hiểu vì sao nữ chính lại không coi trọng nhãi con ưu tú nhà cậu!
Quả nhiên, ái tình là không nói đạo lý.

Bản edit được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/tieuly1
-
Tô Vân Cảnh căng da đầu làm nũng, bán manh một hồi, Tống Văn Thiến cuối cùng cũng đồng ý đi hỏi viện trưởng cô nhi viện xem có thể để Phó Hàn Chu qua đêm ở nhà bọn họ hay không.

Dưới nhiều lần đảm bảo của Tống Văn Thiến, viện trưởng cô nhi viện rốt cuộc đồng ý.

Tô Vân Cảnh cầm tay bé khốc kiều, đón hắn về nhà.

Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Phó Hàn Chu tới nhà Tô Vân Cảnh nhưng bởi vì bây giờ có thể quang minh chính đại ngủ lại, bé khốc kiều luôn cao lãnh rõ ràng rất vui vẻ.

Sau khi ăn cơm chiều, Tô Vân Cảnh mang Phó Hàn Chu đi tắm rửa.

Động tác Tô Vân Cảnh rất ôn nhu, khi đôi tay ấy xoa nắn xuyên qua tóc hắn, Phó Hàn Chu cảm thấy rất thoải mái.

Phó Hàn Chu ngồi trên ghế nhỏ, làn da như ngọc như ngà bị hơi nước ấm nóng hấp, lộ ra một tầng hồng nhạt.

Môi hồng răng trắng, chọc người yêu thương.

Tô Vân Cảnh nhìn lông mi cực dài của Phó Hàn Chu dính bọt nước trong suốt, càng ngày càng cảm thấy bé khốc kiều ngoan ngoãn.

Lúc cậu mới tiếp xúc với Phó Hàn Chu đúng là mang tâm thái làm nhiệm vụ.

Nhưng hiện tại cậu thật sự thương Phó Hàn Chu, đau lòng thằng bé, hi vọng bé khốc kiều có thể vui vẻ, có một thời thơ ấu tốt đẹp.

Tô Vân Cảnh gội sạch lớp bọt, lấy một cái khăn lông màu xanh lam lau tóc cho hắn.

"Tối mai mẹ tớ muốn hầm cá ăn, cậu muốn ăn cá không?"
Gương mặt vẫn còn tính trẻ con của Tô Vân Cảnh dưới ánh đèn màu cam ấm có vẻ đặc biệt nhu hòa.

Phó Hàn Chu khẽ mỉm cười, hắn gật gật đầu.

Thật ra hắn không thích ăn cá.

Nhưng hắn thích Tô Vân Cảnh vì hắn mà nhặt xương cá.

Hắn thích dáng vẻ Tô Vân Cảnh đặt toàn bộ tâm tư lên người hắn..