TÔI CÓ THỂ Ở CHUNG VỚI ANH KHÔNG

Chương 67: Tra Hỏi

Ý khiêu khích của Trình Hề rất rõ ​​ràng, vừa dứt lời, toàn bộ khán giả đang xem livestream trước màn hình đều ồn ào hẳn lên.

Do quy định của trường quay, giám khảo bình chọn công khai tại hiện trường không thể lớn tiếng bàn luận, mà chỉ có thể ghé sát lại với nhau, thì thầm về cơn sóng ngầm vừa rồi.

Người có tư cách làm giám khảo bình chọn công khai của 《Quân Đoàn》 cũng không phải là những người mới tiếp xúc với âm nhạc, trong số 500 người đó không thiếu những nhà phê bình âm nhạc nổi tiếng, blogger âm nhạc, weibo giải trí cấp VIP, người của cánh truyền thông..v…v…

Hầu như trên mặt mọi người đều là vẻ châm biếm:

“Có phải Trình Hề được fans tung hô quá đà, nên mới có thể nói ra được mấy lời điên rồ như vậy không?”

“Tôi nghe người bạn làm việc ở Phiên Thự nói, thực ra ba vị trí đầu của 《Quân Đoàn》đã được xác định cả rồi, chắc là kim chủ của cậu ta đã giúp cậu ta mua một cái!”

“Tôi đã phân tích video live của Trình Hề, phải nói rằng kỹ năng hát và nhảy của cậu ta rất tốt, vũ đạo cũng rất bùng nổ. Nhưng 《Quân Đoàn》là một chương trình âm nhạc, muốn thử thách chuyên môn và kỹ năng của ca sĩ, cậu ta có nhảy giỏi đến đâu cũng vô dụng, thầy Trương chỉ cần lên hai nốt cao là có thể dọa cậu ta choáng váng.”

“Đừng đoán nữa, là Lương Tịnh Như đã cho cậu ta sự can đảm, hahahaha………”

Dưới đủ loại ánh mắt, phần bốc thăm kết thúc, ánh đèn sân khấu vụt tắt, ca sĩ đầu tiên chính thức bắt đầu biểu diễn.

Không biết ông trời trêu ngươi hay là do ekip chương trình dở trò, thật trùng hợp, số thứ tự của Trình Hề lại liền kề với Mạnh Bạch, một người số ba, một người số bốn.

Đối với những chương trình cần sự bình chọn của khán giả, số thứ tự càng về cuối thì càng tốt, biểu diễn quá sớm rất dễ bị quên lãng. Chỉ có thể nói, Trình Hề và Mạnh Bạch không được may mắn cho lắm.

Nhìn thấy tờ giấy bốc thăm, Triệu Tiểu Đào nhíu mày: “Trình Nhi, đừng căng thẳng, cứ phát huy như bình thường là được.”

Đây là lần đầu tiên tham gia một cuộc thi đấu đơn thuần, sao mà không căng thẳng cho được, Trình Hề thở dài: “Ừm, để em điều chỉnh lại.”

“Còn Mạnh Bạch, cậu cứ coi lời hắn nói như thả rắm đi, đừng lo lắng quá,” Triệu Tiểu Đào dừng một chút lại nói: “Hắn có thể nói ra lời như vậy trước mặt hàng trăm triệu khán giả, nếu không phải điên rồi thì chính là cố ý chọc tức cậu. Nếu như là vế trước thì còn đỡ, nếu là vế sau, thì chắc chắn hắn đã tìm được chỗ dựa, cậu chưa chắc có thể vượt qua được hắn.”

Nói đến hai từ “chỗ dựa”, Trình Hề lập tức get được ý của Triệu Tiểu Đào.

Trước khi quyết định tham gia 《Quân Đoàn》, Triệu Tiểu Đào đã từng nói vị trí thứ nhất và thứ hai của chương trình đã được sắp xếp từ trước, Trương Cần giành được vị trí ca vương là chuyện ván đã đóng thuyền, như vậy vị trí thứ hai rất có thể là Mạnh Bạch.

……..Nhưng kể từ năm ngoái đến giờ, sau khi chấm dứt hợp đồng Mạnh Bạch vẫn chưa ký với công ty nào mới, lấy tài nguyên ở đâu ra??

Trình Hề không muốn suy nghĩ đến mấy chuyện linh tinh này, nên chỉ nghĩ qua một chút rồi cầm cây đàn ghi ta lên tiện tay gảy một đoạn ngẫu nhiên. Trước khi lên sân khấu, cậu đột nhiên nhớ ra: “Anh Tiểu Đào, điện thoại di động của em có rung không?”

Hậu trường nhiều người phức tạp, Trình Hề đã đưa điện thoại cho Triệu Tiểu Đào giữ hộ. Triệu Tiểu Đào gật đầu: “Có rung, rung liên tục sắp phiền chết anh rồi.”

“Thật không? Đưa đây đưa đây!”

Trình Hề hào hứng nhận lấy điện thoại, mở toàn bộ những tin nhắn chưa đọc ra.

Của ai cũng có, chỉ không có Đào Thời Diên.

Chuẩn bị thi đấu rồi, thế mà người kia chẳng nói được một câu cổ vũ nào. Mặc dù có khả năng sẽ làm cậu căng thẳng hơn, nhưng không quan tâm gì thế này cũng quá vô tình rồi.

Quả nhiên, con người ta khi đạt được thứ mình muốn rồi sẽ không biết quý trọng nữa.

Đồ đàn ông thối, Trình Hề hừ mũi với cái [Đầu heo], rồi quyết định sẽ không để ý đến anh trong vòng 2 tiếng.

Ban giám khảo bình chọn công khai đang chờ xem trò cười của Trình Hề, Trình Hề cũng không để cho bọn họ đợi lâu. Khi phần biểu diễn của ca sĩ phía trước vừa xong, MC đang giới thiệu ngắn gọn về người tiếp theo, thì Trình Hề ôm đàn ghi ta, chậm rãi đi ra giữa sân khấu.

Giá micro và ghế gỗ đã được chuẩn bị xong, Trình Hề điều chỉnh lại góc độ, hơi cụp mắt xuống, gảy ra nốt nhạc đầu tiên.

Nghe được phần nhạc dạo, toàn bộ ban giám khảo bình chọn công khai đều trợn tròn mắt.

Bọn họ có thể nghe ra được đây là một bản ballad, nhưng ngoại trừ chuyên gia đã duyệt ca khúc, thì những người còn lại đều không biết đây là bài hát nào, do ai trình bày, nội dung là gì.

Show thi đấu âm nhạc kiểu này vô cùng chú trọng đến việc lựa chọn ca khúc, nếu muốn thể hiện kỹ năng, vậy thì khán giả có biết bài hát đó hay không đều không quan trọng, chỉ cần thể hiện được cái mà mình muốn thể hiện, khán giả tự nhiên sẽ bị kỹ năng tuyệt vời đó chinh phục.

Nếu không có kỹ năng điêu luyện, vậy nên lựa chọn bài hát có độ phổ biến cao, có thể tạo được sự cộng hưởng với khán giả thì càng tốt, ví dụ như những bài hát cũ kinh điển, bài hát cũ được phối lại, thậm chí là cải biên lại những bài hát phổ biến trên tiktok đều là những lựa chọn cực kỳ tốt.

Mà vị này lại chọn một bản ballad chưa chắc đã phô được kỹ năng, lạ lẫm chẳng ai biết đến, muốn chết hay gì?

Bên dưới lại xôn xao thảo luận:

“Cậu ta làm gì vậy, người ta đã chuẩn bị sẵn sàng để đi du ngoạn rồi, giờ lại bình sứt chẳng sợ mẻ à?”

“80% là muốn tăng độ nhận diện thôi, tôi nhớ đã hơn một tháng cậu ta không xuất hiện trước mặt công chúng rồi.”

“Có kim chủ tốt thật, chọn ca khúc cũng có thể tùy ý như vậy.”

“Shhhh —— không đúng, cậu ta vừa mở miệng kìa, hình như có thứ gì đó là lạ.”

Giọng hát của Trình Hề không phải kiểu cao vút lanh lảnh, mà thiên về trong trẻo sạch sẽ hơn, được âm sắc hơi cũ của đàn ghita acoustic làm nền, lại cực kỳ ăn nhập với nhau.

Tiếng nhạc đệm rất nhỏ, nên giọng hát lại càng được khuếch đại hơn. Một chiếc áo thun trắng đơn giản, một chiếc đàn ghi ta đơn giản, vô tình kéo người ta trở về thời niên thiếu trong sáng.

Ca từ của bản ballad này rất đơn giản, giống như vô số câu chuyện vườn trường khác, năm đó cậu thiếu niên và cô gái gặp nhau trong buổi lễ khai giảng. Bọn họ lén lút truyền giấy trong lớp, cùng xuống căn tin mua một que kem giá 5 đồng, cổ vũ nhau học hành, cùng hẹn ước sẽ ở bên nhau nếu thi đỗ vào trường đại học mơ ước.

Sau này bọn họ đã thật sự thực hiện được điều mình muốn, vào đại học, nắm tay, hôn nhau, hẹn hò, mọi người xung quanh đều nghĩ rằng bọn họ sẽ từ bộ đồng phục học sinh thay bằng chiếc áo cưới.

Thế nhưng đến khi tốt nghiệp, vì muốn cô gái có một tương lai tốt hơn, chàng trai đã rời xa quê hương. Dần dần, chàng trai nhận ra rằng khoảng cách không chỉ mang lại cái đẹp, mà còn có những cuộc cãi vã không dứt và nỗi thất vọng.

Nửa đầu ca khúc ngọt ngào bao nhiêu thì nửa sau lại càng đau khổ bấy nhiêu. Nương theo giai điệu cao dần, Trình Hề thả ghi ta xuống, hai tay nắm micro, high note rất có sức bật, giống như đang tức giận với cô gái vì sao không hiểu cậu, vì sao lại buông lời chia tay với cậu.

Hiện trường bỗng nhiên im lặng lại, sau khi dừng một nhịp tám, cao độ chợt giảm xuống, Trình Hề cúi người cầm cây đàn ghi ta lên, dùng đầu ngón tay gảy nhẹ.

Nhưng lại làm dây đàn đứt mất.

Hợp âm cũng bị đứt quãng, còn cả thanh tuyến mang theo tiếng khóc nức nở kia nữa.

—— Hiện tại cái gì anh cũng có, nhưng lại không có em của khi xưa.

Kết thúc bài hát, ánh đèn sân khấu chậm rãi sáng lên, 500 giám khảo bình chọn công khai và cả Trình Hề vẫn đang chìm đắm trong bài hát, mãi lâu sau vẫn chưa thể dứt ra được.

Cho đến khi MC bước lên sâu khấu, kín đáo đưa cho Trình Hề một tờ khăn giấy, lúc này Trình Hề mới khom lưng cúi đầu chào về phía máy quay: “Cảm ơn tất cả mọi người đã lắng nghe tôi hát, cảm ơn.”

Nói xong, cậu vội vã quay người bước xuống sân khấu.

Không kịp nhìn những đôi mắt đỏ hoe của ban giám khảo bình chọn công khai, cũng không kịp nghe thấy tràng vỗ tay đinh tai nhức óc.

Quay lại hậu trường, Trình Hề vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cậu khóa chặt cửa phòng nghỉ, che mắt, quay mặt vào bức tường khóc thút tha thút thít.

Triệu Tiểu Đào từng nghe cậu luyện tập, lúc đó đã thấy bất ngờ lắm rồi, nhưng không nghĩ đến lúc biểu diễn trực tiếp lại có thể đạt đến trình độ cao như vậy, anh ta rất vui nhưng cũng vô cùng xót xa: “Ơ kìa, Trình Nhi, đừng đau lòng nữa, chỉ là một bài hát thôi mà.”

“Em, em biết, nhưng em không kiềm chế được.”

“Nếu không kiềm chế được thì nghĩ đến chuyện gì đó vui vui một chút, với biểu hiện ban nãy của cậu chắc chắn sẽ thăng hạng rất ổn định, nếu Phiên Thự không có phiếu đen, thì chắc chắn sẽ đứng ở mấy thứ hạng đầu. Hơn nữa ban nãy cậu đi gấp, không nhìn thấy sắc mặt của Mạnh Bạch đang đứng đợi trên sân khấu đâu, chậc chậc chậc, còn khó coi hơn ăn trúng cớt chó nữa, nhìn sướng chết đi được.”

“Thật à?”

Trình Hề rốt cục cũng ngừng thút tha thút thít, Triệu Tiểu Đào biết điều vội lấy điện thoại mở livestream ra, nịnh nọt đưa đến trước mặt cậu.

Giống như dự đoán của cậu, Mạnh Bạch hát một bài rất nổi tiếng. Năng khiếu bẩm sinh của Mạnh Bạch không tệ, giọng hát biến ảo khôn lường, mang theo chút tiên khí, rất thích hợp để biểu diễn những bài hát kiểu này.

Không biết do chưa chuẩn bị sẵn sàng, hay là bị cậu làm ảnh hưởng đến tâm lý, mà có hai câu Mạnh Bạch không lên nổi high note, tự động hạ xuống một key.

Mặc dù nghe vẫn hay, nhưng trong chương trình âm nhạc toàn là cao thủ thế này, thì đó là một lỗi trí mạng.

Kết quả đã có thể đoán trước được, Trình Hề không muốn xem tiếp nữa, cậu lau mặt rồi ngồi lại trước gương trang điểm.

Thật ra cậu khịa Mạnh Bạch, ngoài việc không thích chuyện đối phương lôi fans ra nói, thì cũng tồn tại một chút ý nghĩ âm thầm muốn phân cao thấp.

Tên đàn ông chết tiệt kia dám giữ Mạnh Bạch ở bên cạnh năm năm, nhìn thấy chưa, ông đây mới là người giỏi nhất!!

Trình Hề mừng thầm một lát, rồi lại nhớ ra chuyện gì đó: “Anh Tiểu Đào, điện thoại của em có rung không?”

Triệu Tiểu Đào: “…….Cậu tự xem đi.”

Trình Hề xem điện thoại, cũng giống như trước khi lên sân khấu, tất cả bạn bè đều nhảy ra khen cậu hát rất hay. Weibo cũng vậy, hashtag #Trình_Hề_ballad_# lên hotsearch bằng tốc độ ánh sáng, bình luận bên dưới đều rất ngay ngắn:

[Tôi xin lỗi vì những lời đã nói lúc trước, nếu Trình Hề là idol nhảy tới nhảy lui như khỉ, thì ca sĩ chuyên nghiệp không có đường sống nữa rồi]

[Mặt đau quá đi, bắt đầu từ hôm nay tôi muốn làm một Quả Cam, đã đăng ký hậu viện hội rồi, đừng ai ngăn cản tôi!]

[Tôi có cần nói rằng giờ mình vẫn đang khóc không? Buồn quá, thực sự rất buồn, rất mong chờ Trình Hề có thể ra một album với phong cách tương tự như thế]

[Đã thêm vào list nhạc rồi. Tôi dám khẳng định, bài này chính là một trong những bài nổi tiếng của 《Quân Đoàn》 mùa này, ngồi đợi kết quả!]

Mấy thứ này vẫn chưa là gì, thậm chí mục tin nhắn riêng của ca sĩ hát bản ballad gốc cũng bị fans spam liên tục.

Người đó đã gửi cho cậu một tin nhắn cảm ơn rất chân thành:

Phải, ngay cả ca sĩ của bài hát gốc cũng đã ra khỏi mộ cổ, nhưng bạn trai của cậu thì chẳng thấy đâu hết.

Trình Hề nghi ngờ tên đàn ông chết tiệt kia muốn tạo phản, rốt cục cũng không nhịn được nữa mà phải gọi một cú điện thoại qua.

Tên đàn ông chết tiệt kia bắt máy rất nhanh: “Em thể hiện tốt lắm, vất vả rồi.”

Trình Hề: “…………”

Trình Hề bị một câu của anh nghẹn trở lại: “Cũng tàm tạm, trình độ bình thường thôi mà.”

Cách đường dây điện thoại, Đào Thời Diên dường như vẫn có thể nhìn thấy đuôi nhỏ của cậu đang vẫy vẫy: “Dây đàn ghi ta đã đứt từ trước hay là em gảy đứt đấy?”

“Lúc luyện tập thì không sao cả,” Trình Hề hơi xấu hổ: “Là do em không kiềm chế được bản thân, nên không cẩn thận làm hỏng mất, đang nghĩ cách sửa lại đây, haiz.”

Lúc này, rốt cục Trình Hề cũng nhớ ra nguyên nhân mình gọi điện qua, cậu dừng một lúc rồi chất vấn: “Giờ anh đang ở đâu?”

“Đang tụ tập với bạn bè.”

Thảo nào vui đến quên trời quên đất. Trình Hề hừ một tiếng: “Ăn món gì ngon rồi?”

Đào Thời Diên lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tổng cộng có bốn người, đều là anh em quen nhau từ rất lâu rồi, trong đó ba người đã kết hôn, còn một tên ngày mai sẽ tổ chức đám cưới, nên đêm nay gọi tôi đến mở party chia tay thời độc thân.”

……..Ai thèm biết anh đi chơi với ai.

Trình Hề mím môi, cố ngăn khóe môi đang cong lên của mình.

Giải thích xong, đến lượt Đào Thời Diên hỏi: “Đúng rồi, tay em có bị thương không?”

“Hơi đau một chút,” Trình Hề xòe năm ngón tay ra, khoa tay múa chân mấy lần mới nhớ ra đối phương không nhìn thấy: “Nhưng không bị rách da.”

“Vậy thì được, đợi tôi hết bận sẽ qua đó thăm em.”

Hết bận là bao lâu? Trình Hề hơi không thể chờ đợi được nữa mà muốn hỏi Đào Thời Diên. Vừa mở miệng, thì bên kia điện thoại lại vang lên một giọng nam xa lạ:

“Anh Diên, anh tôn trọng party độc thân của em một chút được không? Đến đây rồi mà cứ khăng khăng xem show thực tế, không cho tụi này nói chuyện không cho tụi này uống rượu oẳn tù xì, giờ lại vứt tụi này qua một bên mà gọi điện. Ngày mai em phải bước vào phần mộ hôn nhân rồi, anh không muốn đánh hai ván mạt chược cuối cùng với em ư? Lương tâm của anh không biết đau ư?”

Giọng điệu rất bi phẫn, giống như một người đang đau thương vì bị phụ tình vậy.

Tim Trình Hề bắt đầu đập rất nhanh, hóa ra cho dù Đào Thời Diên đang bận việc, thì anh vẫn nhớ xem livestream chương trình cậu tham gia.

Quấy rầy party độc thân của người ta, Trình Hề hơi xấu hổ, cậu định cúp máy trước để bọn họ chơi đùa cho đã.

Nhưng lại nghe Đào Thời Diên xì một tiếng, vô tình đuổi anh em của mình đi: “Cách xa tôi một chút, bạn trai đang tra hỏi đấy.”

Tác giả có lời muốn nói:

Diên cưa: Bạn yêu, cậu cứ yên tâm bước vào mộ đi.