Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 20: 20 Thế Giới Thứ Nhất


Edit: Min
Tướng quân và robot nhỏ của hắn (20)
Thời điểm Tả Đình bóp cò, binh lính làm nhiệm vụ hộ tống lập tức chạy tới bảo vệ nghiên cứu viên.
Đối diện có đến hai mươi vệ sĩ nhưng mà bên này chỉ có bốn người.

Binh lính không có nhiều thời gian để suy nghĩ, theo bản năng nắm lấy cánh tay của nghiên cứu viên rồi đẩy về phía Tô Triết Ngạn, “Tô tướng quân, hắn là nhân viên văn chức, hãy giúp hắn!”
Tô Triết Ngạn yên lặng tiếp nhận nghiên cứu viên rồi thuận tay nhét vào khoang con nhộng phía sau.

Viên đạn không thể xuyên qua khoang con nhộng nên tuyệt đối an toàn khi trốn bên trong.
Trước khi đóng nắp lại, Tô Triết Ngạn dừng một chút, lạnh lùng nói: “Ta không rảnh để quan tâm đến mi, tự lo cho mình đi.”
Nghiên cứu viên nghĩ rằng Tô Triết Ngạn đang nói với mình bèn cảm kích nói: “Vất vả cho Tô tướng quân rồi, tôi sẽ nói đúng sự thật sau khi trở về……”
Tuy nhiên, Tô Triết Ngạn đang nhìn vào con robot của mình.
Thấy Sở Thời Từ gật đầu, hắn liền đóng nắp lại.

Ngay sau đó, bên ngoài khoang con nhộng vang lên tiếng súng dày đặc và hỗn độn, là Công nghệ Vĩnh Sinh đang giao chiến với binh lính đế quốc.
Ngôi sao hoang vu là nấm mồ của công nghệ cao, ngay cả vũ khí laser đã bị quân đội đế quốc loại bỏ từ lâu cũng không thể sử dụng được.

Ngoài các loại súng của thời kỳ trái đất cổ đại, vũ khí duy nhất có thể được sử dụng bởi cả hai bên là vũ khí lạnh.
Mặc dù trong nhận thức của công chúng, Alpha là có tài năng chiến đấu nhất trong ABO.

Nhưng cũng có một số Alpha không thích rèn luyện thân thể, và nghiên cứu viên là một trong số họ.
Mới lăn qua lộn lại mấy lần mà anh ta đã bắt đầu thở hổn hển rồi, chất pheromone có hương vị tre xanh bay khắp nơi trong khoang con nhộng.
Ban đầu anh ta vẫn thỉnh thoảng nhìn xuyên qua cái nắp trong suốt để xem tình hình chiến đấu bên ngoài.

Không lâu sau, máu của binh lính phun lên nắp, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của anh ta.
Tay nghiên cứu viên run lên, anh ta bật thiết bị liên lạc và gọi cho tổng bộ nhưng không hề nhận được phản hồi.

Anh ta cảm thấy mình chết chắc rồi, sẽ chết ở ngôi sao hoang vu và được thay thế bằng người nhân bản.

Sự hoảng sợ tràn ngập trong não anh ta và đưa anh ta đến bờ vực của sụp đổ.
Anh ta cứ run cầm cập, ánh mắt vô tình lướt qua góc giá sách.

Giữa giá sách và vách khoang có một cái chân nhỏ bằng sắt màu bạch kim.
Có lẽ nhận ra mình bị lộ nên bàn chân đó còn rụt lại.
Nghiên cứu viên nhích lại gần và nhìn vào khe hở.

Một con robot nhỏ cỡ bàn tay đang nấp bên trong, trên người còn mặc một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt.
Anh ta kéo con robot ra và tìm logo trên người nó.
Sở Thời Từ bất động, mặc cho anh ta quăng tới quăng lui.
Sau khi xác định đúng là robot đồ chơi đời thứ ba, hai mắt nghiên cứu viên sáng lên.

Anh ta kéo ăng-ten trên đầu robot ra, thấp giọng nói: “Tôi là nghiên cứu viên ở khu C, 2608.

Xin hãy rà quét tròng mắt và chuyển sang chế độ ghi âm.”
Sở Thời Từ nghe thấy mình ong ong hai tiếng, giống như đã bật một công tắc lạ thường nào đó.
Nghiên cứu viên thở phào nhẹ nhõm và giơ con robot trước mặt mình: “Tô tướng quân đã hoàn thành cuộc phẫu thuật chuyển đổi giới tính trong đế quốc là người nhân bản, Tả Đình có ý định giết đội giám sát để che đậy sự thật.”
Nhưng mà Sở Thời Từ không có chức năng ghi âm, hệ thống nói với cậu rằng robot căn bản không được trang bị thứ này.
Đúng là cậu có chức năng nhận dạng giọng nói và rà quét tròng mắt, nhưng sau khi bật lên, cậu sẽ không vào chế độ ghi âm mà là truyền âm thanh đến một tọa độ cụ thể.
Đáng lẽ tín hiệu đã bị ngắt, nhưng Sở Thời Từ sử dụng dây ăng-ten của hệ thống cung cấp.

Thế nên cậu có thể nhận tín hiệu để nghe radio, và cũng có thể truyền tín hiệu đi.
Nghiên cứu viên dường như hoàn toàn không biết gì cả, Sở Thời Từ cảm thấy anh ta thật kỳ quái.

Mới bị người của Công nghệ Vĩnh Sinh tấn công, thế mà quay đầu lại sử dụng thiết bị của bọn họ, anh ta không sợ robot sẽ phản bội hả?
Nghiên cứu viên hơi vội vàng nói: “Nếu có thể bật chế độ ghi âm, có nghĩa là tín hiệu đã được kết nối.

Đầu não, tôi biết cô nghe thấy.


Có thể tôi sắp chết rồi, có một số điều tôi luôn muốn nói với cô.”
“Hãy để Công nghệ Vĩnh Sinh dừng kế hoạch Vườn Địa Đàng đi.

Việc chỉnh sửa gen mà các người đang thực hiện là vi phạm quy luật tự nhiên.

Tiến hóa là một quá trình diễn ra từ từ.

Cô đang ép buộc sự tiến hóa của nhân loại đấy.

Chúng ta không biết hậu quả sẽ như thế nào đâu.”
Sở Thời Từ ngẩn người, hóa ra anh ta biết robot sẽ phản bội mình.
“Những đứa trẻ mà các người chỉnh sửa gen không phải là con người, chúng là những con quái vật.

Cô tẩy não chúng và yêu cầu chúng sống một cuộc sống đã được định sẵn.

Cô lai tạo ra một Omega sinh 73 lứa liên tiếp và cuộc sống của anh ta không có gì khác ngoài giao phối và sinh sản.

Cái gọi là phẫu thuật chuyển đổi giới tính thực chất là chỉnh sửa gen.

Con người bị các người chế biến thì khác người nhân tạo chỗ nào? Đế quốc đã bị Công nghệ Vĩnh Sinh xâm nhập rồi, hiện tại quyền thế ngập trời.

Rốt cuộc thì cô muốn làm cái gì hả?”
Sở Thời Từ ong ong một hồi, một giọng nữ vang lên từ chiếc loa nhỏ của cậu.
“Anh không ở trong chi nhánh nhưng lại có thể liên lạc với tôi? Giao công cụ anh dùng để liên lạc cho Tả Đình đi, tôi hứa sẽ không làm tổn thương anh nữa.”
Nghiên cứu viên hoàn toàn không tin lời cô ta nói, “Mục đích triển khai kế hoạch Vườn Địa Đàng là gì?”
Giọng nói của đầu não vẫn không hề dao động: “Vì sự tiếp diễn và phồn vinh của nhân loại.”
……

Tiếng súng bên ngoài tiếp tục kéo dài suốt hai tiếng, khi nắp trong suốt lần nữa được mở ra, mùi máu tươi nồng nặc lập tức bay vào.
Nghiên cứu viên run bần bật cầm con robot đã bị ngắt kết nối, ngẩng đầu nhìn thấy người vào là Tô Triết Ngạn, anh ta kích động hô một tiếng: “Tô tướng quân!”
Tô Triết Ngạn im lặng, ánh mắt rơi vào trên tay nghiên cứu viên.
Bàn tay cầm Sở Thời Từ quá mạnh, cậu đau đến khó chịu nhưng không dám kêu một tiếng.

Bây giờ ủ rũ ỉu xìu, còn rỉ một giọt dầu nữa.
Tô Triết Ngạn lau máu trên tay, vươn tay cướp con robot lại.

Suy nghĩ một chút rồi tặng cho nghiên cứu viên một cú đấm.
Trở lại trong tay hắn giống như trở về nơi trú ẩn an toàn vậy.

Sở Thời Từ ngựa quen đường cũ mà ôm lấy ngón tay của hắn, nghe thấy giá trị sức sống lại tăng thêm hai điểm.
Sự thân mật của robot làm cho Tô Triết Ngạn rất hưởng thụ, hắn vừa vuốt ve Sở Thời Từ vừa lạnh lùng nói: “Còn hai gã binh lính còn sống.

Tôi bắt sống Tả Đình, các người có thể đưa cậu ta về đế quốc điều tra.”
Nghiên cứu viên sững sờ, “Ừ…… Tôi sẽ báo cáo trung thực những gì đã xảy ra ở đây khi tôi quay trở lại.”
Tô Triết Ngạn nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên cau mày: “Đội giám sát có cách nào xác định ai là người nhân bản không?”
Đề cập đến lĩnh vực chuyên môn của mình, nghiên cứu viên lập tức thò lại gần, giải thích nguyên tắc cho hắn.
Sở Thời Từ nghe mà không hiểu gì cả, nhịn không được ngửa đầu nhìn lên.
Vẻ mặt của Tô Triết Ngạn rất nghiêm túc, khi thì gật đầu khi thì suy nghĩ sâu xa.
Vừa nhìn là biết không hiểu lại giả vờ hiểu, Sở Thời Từ thoải mái.
Đợi nghiên cứu viên nói xong, Tô Triết Ngạn mới mở miệng: “Anh có chắc mình không phải là người nhân bản không?”
Nghiên cứu viên bật cười: “Điều tướng quân lo lắng cũng là điều mà dân chúng lo lắng, nhưng chúng tôi đều sẽ làm kiểm tra định kỳ.

Hơn nữa, người nhân bản đều được lập hồ sơ và đóng dấu, trước giờ chưa từng có sai sót.”
Tô Triết Ngạn ngắt lời anh ta, “Dụng cụ kiểm tra do ai cung cấp.”
“Do viện nghiên cứu của chúng tôi tự phát minh, chỉ có một số bộ phận là của Công nghệ Vĩnh……”
Nghiên cứu viên đột nhiên dừng lại: “Không đúng, máy móc sản xuất dụng cụ kiểm tra là của Công nghệ Vĩnh Sinh, bọn họ có cơ hội động tay động chân.

Tôi phải về đế quốc, những dụng cụ đó cần được sàng lọc từng cái một.”
Tàu vũ trụ lại xuất phát, nghiên cứu viên không có quyền dẫn theo Tô Triết Ngạn rời đi.

Anh ta đã để lại một lời hứa và một hộp cảm ơn.

Tất cả đều là quân nhu*, trong đó còn có một quyển sách nhỏ do anh ta viết tay.
*Đồ cần dùng cho đời sống của quân đội như quần áo, lương thực.
Bên ngoài khoang con nhộng là một mớ hỗn độn, ngoại trừ Tả Đình, tất cả những người của Công nghệ Vĩnh Sinh đều đã chết.
Tô Triết Ngạn sờ đầu con robot, “Người nọ bắt nạt mi?”
Sở Thời Từ đã khôi phục tinh thần rồi, đang mách lẻo với hắn, thuật lại những gì mà mình đã nghe thấy cho hắn nghe.
Tô Triết Ngạn ngẩn ra, hắn lặp lại: “Cô ta muốn nghiên cứu viên mang mi đi?”
Sắc mặt của hắn trở nên lạnh lùng, vươn tay nắm lấy dây ăng-ten nhỏ của con robot, hình như đang do dự có nên bẻ gãy nó không.
Sở Thời Từ vội vàng che đầu lại, “Anh Ngạn bình tĩnh! Không thể bật chức năng này khi chưa nhập mệnh lệnh.

Giữ nó thì anh vẫn có thể nghe đài, anh không muốn nghe tin tức về đế quốc sao!?”
Tô Triết Ngạn đáy mắt phát lạnh, “Không muốn, sau này không được phép nghe đài.”
“Nhưng nếu làm vậy thì chúng ta sẽ cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.

Anh yên tâm đi, nghe đài không sao hết.”
Rõ ràng Sở Thời Từ đã thuật lại rất nhiều thông tin, nhưng Tô Triết Ngạn dường như chỉ nắm bắt được tin này.
Hắn đột nhiên trở nên cực kỳ cố chấp, không những không nghe Sở Thời Từ nói mà còn dùng băng keo bịt kín dây ăng-ten.
Sở Thời Từ không xé được băng keo, “Anh Ngạn, anh đừng bịt tôi mà.

Nếu không có đài, chúng ta sẽ không biết ai đang bôi nhọ sau lưng anh.

Hơn nữa, anh đánh nhau giỏi như vậy, ngôi sao hoang vu lại không phải là địa bàn của Công nghệ Vĩnh Sinh, bọn họ chắc chắn sẽ không thể mang tôi đi đâu.”
“Ta sợ đầu não sẽ điều khiển mi.”
“Không có đâu mà, tôi nhất định sẽ không phản bội anh, quan hệ của chúng ta cực kỳ bền chặt.”
Tô Triết Ngạn rũ mắt lẳng lặng nhìn cậu, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Về mặt lý thuyết, đầu não có thể xoá bỏ dữ liệu của mi từ xa.

Ta không sợ mi sẽ phản bội ta, mà ta sợ sẽ không bao giờ tìm thấy mi nữa.”
Hắn vừa dứt lời, con robot đang tung tăng trên tay hắn nãy giờ đột nhiên bất động, ngượng ngùng xoắn xít không dám nhìn hắn.
Sau một hồi mù tịt, Tô Triết Ngạn mới nhớ ra rằng con robot của mình thích đàn ông.
Hắn vừa nói điều gì đó không nên nói à?
Tâm tư của đồ chơi trẻ em bây giờ đều phức tạp như thế, khó trách trẻ em lại trưởng thành sớm.
Tô Triết Ngạn nhíu chặt mày, Công nghệ Vĩnh Sinh đúng là không có điểm mấu chốt, ngay cả con nít cũng không tha.
Min: Cười ẻ =)))))))))).