Tôi Có Một Bí Mật

Chương 8

Căn phòng chỉ trong chớp mắt trở nên yên tĩnh.

Ngô Thúy Linh dùng sức gõ cửa, “Chú Hà, nhà cháu còn lúa cần phơi nữa, cháu phải về nếu trễ là không được!”

Ngoài cửa không có một chút động tĩnh nào.

Lòng Ngô Thúy Linh trầm xuống, cô cắn môi mạnh đến mức để lại dấu răng thật sâu, móng tay cũng đâm chặt vào lòng bàn tay.

Hà Vĩ ở trên giường đã chống tay ngồi dậy, “Thúy Linh, em đã đến rồi sao.”

Lưng Ngô Thúy Linh cứng đờ, cô chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt đề phòng, bất an.

“Lại đây ngồi nè, đứng ở cửa làm gì?” Hà Vĩ vẫy tay, sắc tro tàn trên mặt rút đi, đôi mắt sáng đến dọa người, “Đến bên này.”

Thanh âm của gã rất mềm nhẹ, như là đang thủ thỉ tâm tình, “Thúy Linh à, anh có rất nhiều lời muốn nói với em, em đến thật đúng lúc, chúng ta cùng nhau tán gẫu một chút đi, tới đây.”

Da đầu Ngô Thúy Linh tê dại,  một bước chân cũng không di chuyển nổi.

Hà Vĩ nói, “Lại đây nè.”

Ngô Thúy Linh dùng lực mạnh hơn để gõ cửa, lớn tiếng kêu to.

Mặt Hà Vĩ tức khắc trở nên vặn vẹo, không biết gã lấy sức mạnh từ đâu ra, nhảy xuống giường vọt một phát tới cửa, túm chặt cánh tay của Ngô Thúy Linh, “Em kêu cái gì? Là em tự mình đi vào phòng anh, cũng chả có ai kề dao lên cổ em đâu mà lại bày ra bộ dáng không tình nguyện như vậy, anh vẫn chưa làm gì em hết.”

Ngô Thúy Linh nói, “Hà Vĩ, anh hãy bình tĩnh một chút.”

Hà Vĩ cười nói, “Anh rất bình tĩnh nha, Thúy Linh, em có thể tới thăm anh khiến anh thật sự rất vui vẻ.”

Trán Ngô Thúy Linh chảy mồ hôi.

“Anh với Đại Quý từ nhỏ đã quen nhau, cậu ta thay phụ nữ như thay quần áo, anh thì khác một người cũng chưa có,” Hà Vĩ nói nói năng có chút lộn xộn, “Lúc Đại Quý kể về em cho anh biết, anh đã rất tò mò.”

“Sau lần đầu nhìn thấy em, anh cảm thấy Qại quý không xứng với em.” Gã dùng ánh mắt tham lam vặn vẹo nhìn chằm chằm Ngô Thúy Linh, hầu kết trượt trượt, “Em học giỏi, còn biết làm thơ, thi đậu đại học rồi đi đến nơi khác học, lại bị trong nhà an bài gả tới thôn Sa Đường.”

“Tuy rằng Đại Quý đọc ít sách, nhưng thân cường thể tráng, không ốm không đau, cũng không bị tàn tật, bộ dáng phù hợp tiêu chuẩn của em, em đồng ý gả cho cậu ta, trở thành đối tượng được rất nhiều phụ nữ hâm mộ, cho nên em nghĩ nếu cuộc sống cứ trôi qua như vậy cũng tốt.”

“Nhưng mà, em không ngờ Đại Quý cưới em chưa tới nửa năm thì lại tiếp tục chơi bời, em không quản được cậu ta, mà cũng không ai có thể quản được Đại Quý hết, em khổ sở, oán hận, hối hận, sau này cậu ta rốt cuộc chết đi, chắc em vui vẻ lắm nhỉ.”

“Hà Vĩ anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Sắc mặt thay đổi, Ngô Thúy Linh kéo tay Hà Vĩ ra, “Anh mau buông tay!”

Hà Vĩ bỗng nhiên nói, “Em đã sớm biết rằng anh thích em có phải không?”

Ngô Thúy Linh bỗng nhiên cứng đờ.

“Thế nào, phát hiện có người theo dõi em, thích em, cái cảm giác này chắc hẳn rất đắc ý chứ gì?” Hà Vĩ làm càn kề sát lại, ái muội nói, “Thúy Linh à em có biết không, lúc mà em đứng trên bờ đê đọc thơ ấy, lúc mà em khóc hay là em cười, đều đặc biệt mê người, mỗi lần anh đều muốn đè em trên mặt đất, dưới ánh trăng mà em thích làm em.”

Mặt Ngô Thúy Linh tràn đầy tức giận, thanh âm cô run run, “Buông tôi ra!”

Hà Vĩ nói, “Đọc thơ cho anh nghe đi, đọc ngay bây giờ.”

Ngô Thúy Linh không thể tránh thoát, cô nhìn Hà Vĩ một cái, “Đọc cho anh nghe? Anh biết cái gì là thơ hả?”

Những lời này chọc trúng cái chân đau của Hà Vĩ, gã học tập không tốt, lớn lên vẫn thế, từ nhỏ đến lớn đều rất tự ti, trước mặt Lý Căn và Lý Đại Quý tự ti, rồi lúc Ngô Thúy Linh đến, cảm giác tự ti càng mạnh mẽ.

Biết Ngô Thúy Linh thích thơ, Hà Vĩ đã chạy đến hiệu sách ở trấn trên để mua về xem, phát hiện mình không hiểu, chứ đừng nói là viết, loại chênh lệch văn hóa này đang ám chỉ gã và Ngô Thúy Linh không cùng một thế giới.

Nhưng Lý Đại Quý lại có thể vượt qua loại chênh lệch này, đặt Ngô Thúy Linh ở thân rồi thuần phục.

Nghĩ đến đây, cảm xúc của Hà Vĩ mất khống chế, ánh mắt gã điên cuồng, thô lỗ, một phen kéo lấy cổ áo Ngô Thúy Linh, đưa đầu kề sát vào.

Ngô Thúy Linh ngửa thân thể ra sau, mặt trắng bệch, “Hà Vĩ, nếu hôm nay anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ đâm đầu chết trước mặt anh.”

Hà Vĩ ngừng vài giây, liền cười lạnh thành tiếng, “Giả bộ thanh thuần gì nữa, cái ánh mắt em nhìn Lý Căn ấy, anh thấy em dâm đãng vô cùng, lúc Đại Quý còn chưa chết chắc em đã bị anh ta làm rồi chứ gì?”

Ngô Thúy Linh tát một phát vào mặt Hà Vĩ, hốc mắt cô đỏ bừng, phẫn nộ trừng mắt nhìn Hà Vĩ.

Hà Vĩ chột dạ một chút, nhưng rất nhanh đã biến mất, “Bị anh nói trúng rồi phải không?”

“Yên tâm, nơi này chỉ có em và anh thôi, sẽ không có ai nghe thấy đâu.” Gã khống chế Ngô Thúy Linh trước người mình, “Đại quý đã chết, em vẫn còn trẻ, làm quả phụ rất tịch mịch, dâng mình để Lý Căn làm anh có thể lý giải, Lý Căn có, anh cũng có, anh ta có thể làm cho em sung sướng, anh cũng có thể nha.”

Ngô Thúy Linh quay đầu đi, tránh khỏi miệng Hà Vĩ.

“Thúy Linh, ở với anh đi.”

Hà Vĩ xoay đầu Ngô Thúy Linh lại, “Chỉ cần em gật đầu, anh sẽ có cách đối phó với bà già kia, cưới em vào cửa.”

Ngô Thúy Linh nói, “Nhân lúc còn sớm mà chết tâm đi.”

“Hà Vĩ, Đại Quý ở dưới đó có biết, sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Hà Vĩ đột nhiên quay đầu nhìn căn phòng, dường như có ai đó đứng ở góc tường, mặt gã lại xuất hiện sắc tro tàn, như bị thần kinh mà cứ lẩm bẩm cái gì đó, rồi nhìn Ngô Thúy Linh chửi ầm lên.

“Con mẹ nó, mày cũng không còn trinh trắng gì đâu, bị Lý Đại Quý làm mấy năm, ngay cả con cũng sinh luôn rồi còn bày đặt giả bộ gì nữa! ”

Con…… Động tác giãy giụa của Ngô Thúy Linh dừng lại.

Hà Vĩ thấy thế, gặm cắn lung trên cổ Ngô Thúy Linh, thở dốc hồng hộc, như một con heo đực tham ăn.

Ngô Thúy Linh phục hồi tinh thần lại, đẩy Hà Vĩ ra, cô lớn tiếng hét chói tai, “Cút ——”

“Thích kêu như vậy sao, chờ tí nữa tao làm cho mày kêu tận hứng!”

Gương mặt Hà Vĩ dữ tợn, kiềm chế cánh tay của Ngô Thúy Linh, muốn lôi cô lên giường.

Ngô Thúy Linh nổi điên giãy giụa.

Hai người đang giằng co, Ngô Thúy Linh mất cân bằng, thân thể không khống chế được nghiêng về phía trước, trán va vào cạnh bàn.

Nhìn thấy trán Ngô Thúy Linh chảy máu, Hà Vĩ ngốc lăng tại chỗ, gã hoảng loạn nói, “Là do mày tự mình va vào, không liên quan tới tao.”

Ngô Thúy Linh bị va vào rất mạnh, đầu váng mắt hoa, lỗ tai cũng ong ong.

Máu trên trán chảy xuống mặt, đỏ tươi một mảnh, ở trong mắt Hà Vĩ thì y chang như nữ quỷ.

Đúng lúc này, cửa bị đá văng, Hoàng Đan chạy vào nhìn thấy một màn này, cậu ngẩn người, “Chị Thúy Linh?”

Ngô Thúy Linh vươn tay cầu cứu, “Đông…… Đông Thiên…… mau…… mau……”

Hoàng Đan đi qua bế ngang Ngô Thúy Linh lên, bước nhanh rời khỏi.

Ba mẹ Hà Vĩ hoang mang rối loạn đi vào, “Tiểu vĩ, làm sao vậy con? Đầu Thúy linh sao lại……”

Rầm——

Hà Vĩ ném bình nước trên bàn ra ngoài.

Sau khi thoát ra, ý thức Ngô Thúy Linh thanh tỉnh không ít, “Đông Thiên, mau thả chị xuống, nếu để người khác nhìn thấy thì không tốt.”

Lồng mày Hoàng Đan hơi nhíu, đặt Ngô Thúy Linh xuống mặt đất, “Chị Thúy Linh, em đỡ chị đi bệnh viện ha.”

Ngô Thúy Linh lắc đầu nói không cần, “Sao em lại ở đây?”

Là Hoàng Đan đi theo phía sau Ngô Thúy Linh, trước mắt cậu cảm thấy Ngô Thúy Linh có hiềm nghi lớn nhất, nhưng lời này không thể nói, cậu tìm đại một cái cớ rồi đổi đề tài, “Chị Thúy Linh, chúng ta rời khỏi đây trước đã rồi nói tiếp.”

Ngô Thúy Linh ừ một tiếng.

Lúc đi đến khu núi nhỏ, vết thương trên trán Ngô Thúy Linh chảy máu không ngừng, mất máu quá nhiều khiến cô không thể đi đường bình thường được.

Hoàng Đan kêu Ngô Thúy Linh chờ ở đây, cậu chạy vô thôn tìm Lý Căn.

Không lâu sau, Lý Căn và Hoàng Đan kéo xe đẩy lên núi, Ngô Thúy Linh đã ngã ngất trên đất, trên mặt, trên người đều là máu, trông rất ghê người.

Lý Căn đặt Ngô Thúy Linh lên xe đẩy, hắn tròng dây kéo qua đầu vai rồi bước về phía trước kéo xe đi.

Hoàng Đan đẩy ở đằng sau, hai người rất nhanh đã đi qua đường đê, tiếp tục đi lên một đoạn nữa, rồi đưa Ngô Thúy Linh vô phòng khám.

Bác sĩ trong phòng khám chỉ có một người, ngoại trừ tiêm vacxin phòng bệnh cho mấy đứa nhỏ thì chỉ phụ trách một ít vấn đề xíu xiu, người nào trong thôn bị sốt cao thì ông sẽ ghim kim truyền nước cho, còn nặng hơn thì không được, phải chuyển đến bệnh viện trên huyện.

Bác sĩ nhìn thấy Ngô Thúy Linh, ngay lập tức kêu Lý Căn và Hoàng Đan đỡ người vào trong.

Hoàng Đan đi ra ngoài, trên tay có rất nhiều máu, câu lau lau lên áo, không lau hết “Anh, em đi ra ngoài tìm chỗ rửa tay cái đã.”

Trên người Lý Căn cũng dính không ít máu đang quẹt diêm, hắn nghe vậy, ngẩng đầu.

Hoàng Đan rửa tay xong, thì đi lại xung quanh phòng khám, cậu phát hiện có một cái cửa sổ nhỏ, liền lén lút đi vào, vươn đầu vô nhìn trộm.

Chuyện lần này nằm trong dự đoán của Hoàng Đan.

Quả phụ chịu khổ nhưng không thể nói ra bên ngoài, rốt cuộc trong phòng đã xảy ra chuyện gì thì chẳng ai biết được, ba mẹ Hà Vĩ miệng mồm như thế, vặn vẹo sự thật, nói đen thành trắng, biết đâu lại tố cáo Ngô Thúy Linh câu dẫn con trai nhà bọn họ.

Con trai nhà bọn họ không chịu, lúc từ chối, Ngô Thúy Linh không chú ý, tự làm vỡ đầu mình.

Ai cũng sẽ tin, bởi vì Ngô Thúy Linh là quả phụ.

Không biết qua bao lâu, trong phòng truyền đến giọng nói, Hoàng Đan nhìn thấy Lý Căn đang nói chuyện với bác sĩ, Ngô Thúy Linh ngồi ở đầu giường, miệng vết thương đã được khâu lại, tầm mắt cô thẳng tắp dừng ở một nơi, đó là vị trí Lý Căn đứng.

Cô tự cho là sẽ không có ai phát hiện, nhưng lại không biết cảm xúc trong mắt mình đã bị người đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy hết.

Hoàng Đan xác định, Ngô Thúy Linh có tâm tư khác với Lý Căn.

Hoàng Đan suy tư, hiềm nghi của Ngô Thúy Linh vẫn còn, cô có động cơ giết hại Lý Đại Quý, nhưng chưa chắc cô là hung thủ.

Có lẽ Ngô Thúy Linh chỉ đơn thuần thích Lý Căn, nhưng không hành động gì, chắc hung thủ còn có người khác.

“Ài, hệ thống tiên sinh, thật sự không thể cho tôi một chút nhắc nhở hay sao? Không thì vầy đi tôi nói Ngô Thúy Linh là hung thủ, nếu đúng thì cậu cho tôi một tiếng "Đinh", còn nếu sai thì cho hai tiếng "Đinh"?”

Hệ thống vẫn đưa ra câu trả lời auto kia, “Xin lỗi, tại hạ không có quyền hạn, không thể trả lời.”

Hoàng Đan thở dài.

【 Hoàng tiên sinh, người giám hộ của ngài gửi cho ngài một viên “Mắt cá chết”, mong ngài chấp nhận, lúc có tích phân rơi xuống thì sẽ đạt được gấp đôi tích phân, thời hạn hiệu lực một tháng. 】

Hoàng Đan rất thích viên mắt cá chết này, “Cám ơn hệ thống tiên sinh.”

Cậu nhìn tiếp, Ngô Thúy Linh đã thu liễm lại cảm xúc, đang nói gì đó với Lý Căn nói.

Nghe thấy Lý Căn nhắc đến mình, chắc là nghĩ rửa tay thôi mà mất tích luôn, Hoàng Đan chạy nhanh vòng về, đi vào phòng khám bằng cửa trước.

Lý Căn đang muốn đi ra ngoài tìm, thì thấy thanh niên trở về, hắn nhíu mày hỏi, “Thúy Linh nói vết thương trên đầu là do đi đường bị té, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Hoàng Đan nói, “Em ra bờ sông bắt cá trạch, lúc qua cửa nhà Hà Vĩ thì nghe thấy tiếng hét của chị Thúy Linh nên vọt vào.” Nói tới đây, đã sáng tỏ mọi việc.

Sắc mặt Lý Căn xanh mét, “Mẹ nó.”

Hoàng Đan đi đến trước mặt người đàn ông, “Anh muốn đi tìm Hà Vĩ sao?”

Lý Căn quát lớn, “Tránh ra!”

Hắn đẩy thanh niên ra.

Không phòng bị, gáy Hoàng Đan cộp một tiếng đụng vào cửa, mắt cậu đầy sao, đau dựa vào cửa rồi trượt ngồi xuống mặt đất, nước mắt rơi như mưa.

“……”

Lý Căn trong phút chốc không biết phải làm sao, hắn ngồi xổm xuống, “Để anh nhìn xem, có bị sưng hay không nào?”

Hoàng Đan đau nói không nên lời.

Cậu nghe thấy tiếng nói của người đàn ông bảo sưng u một cục, còn nói không cho lấy tay xoa.

“Là anh không đúng.”

Lý Căn dùng bàn tay lau lệ trên mặt thanh niên đi, nơi đáy mắt tràn đầy cảm xúc tự trách và bất đắc dĩ.

Hoàng Đan càng đau hơn, tay của người đàn ông thô ráp, trong lòng bàn tay còn có vết chai, khiến da mặt đau rát, cậu thở phì phò run run rẩy rẩy nói, “Anh ơi…… tay anh thô quá…… Sờ em khó chịu……”

Trong giọng nói của thanh niên mang theo nức nở, bộ dáng vừa đáng thương vừa nhu nhược, hơi thở của Lý Căn trong nháy mắt trở nên nặng nề, hắn nhìn chằm chằm vào hai phiến môi khẽ nhếch trước mắt, trong đầu vang lên tiếng nổ ầm ầm, trống rỗng.

Giây tiếp theo, Lý Căn cúi đầu sát vào, môi đè lên.

Hoàng Đan trừng lớn mắt.