Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 17: Dối trá

Dương Miên Miên bước tới nhận bài thi của mình, nhìn nhìn, điểm tuyệt đối. Thầy Trương lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Tiếp tục phát huy.”

“Dạ!”

Cả ngày, mọi người đều bị bài thi làm cho chết đi sống lại, còn Dương Miên Miên ngoại trừ môn tiếng Anh có vài câu sai, còn lại đều là điểm tối đa. Ngay cả thầy Trương gương mặt đang tối sầm cũng nói với cô những lời nhỏ nhẹ.

Ngoại trừ tiết học môn Tiếng Anh. Cô giáo môn tiếng Anh là cô Lý, năm nay 30 tuổi, là người theo phong cách hiện đại, đứng lớp với bộ váy cùng mái tóc xoăn dài. Thường mang đôi giày cao gót màu đen. Học kỳ mới này cô luôn nhìn Dương Miên Miên với con mắt hàm chứa nhiều ẩn ý, bởi … Dương Miên Miên đã từng nhìn thấy mối quan hệ tình cảm bên ngoài của cô.

Chính là lúc Dương Miên Miên làm việc tại nhà hàng đó, cô Lý cùng bạn trai đến đó ăn cơm. Hai người ân ân ái ái, khiến người khác không khỏi buồn nôn. Nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ rằng Dương Miên Miên làm việc ở đó, lại còn nhìn rõ mồn một.

Tất cả các học sinh đều biết bạn trai của cô Lý là thầy giáo dạy thể dục trong trường. Là một người cũng rất đáng yêu, tuy không đẹp trai nhưng bộ dáng rất đáng tin. Cô Lý thường phải lên lớp trong giờ tự học buổi tối, mọi người đều nhìn thấy mười lần đủ mười thầy thể dục đều đến đón cô. Tất cả những người quen biết đều cho rằng thầy là một người đàn ông tốt.

Bị mọi người biết chuyện, đặc biệt là học sinh của mình bắt gặp, cô Lý thấy không thoải mái, đi học không gọi Dương Miên Miên phát biểu. Hàng ngày cứ lo đầu này, sợ đầu kia, không biết Dương Miên Miên có mang chuyện này đi kể lung tung hay không?

Nhưng lần này vẫn cười cười nói nói với Dương Miên Miên: “Dương Miên Miên lần này thi được 98 điểm, chỉ bị trừ 2 điểm trong phần viết bài luận …”, cô Lý còn chưa dứt lời, liền nghe thấy một học sinh đột nhiên lên tiếng.

“Thưa cô, Dương Miên Miên trong giờ thi môn tiếng Anh đến muộn 15 phút. Khi bạn ấy nhận bài thi lúc đó phần thì nghe đã hoàn tất, làm sao có khả năng được 10 điểm đây?”

Tự Tiểu Văn nói xong những lời này, cả lớp chìm trong yên tĩnh. Nửa phút sau, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Đúng! Ngày đó Dương Miên Miên đến trễ, tớ cũng nhìn thấy.”

“Tớ cũng nhớ rồi, vậy làm sao phần thi nghe có thể dành trọn điểm?”

Kỳ thi hàng tháng không cần xáo trộn các lớp, mọi người thi tại lớp của mình, giám thị coi thi cũng chỉ là thầy cô giáo dạy trong lớp. Do đó, mọi người có thể làm chứng, ngày đó Dương Miên Miên đích thực đến trễ.

Cũng căn cứ vào lẽ đó, mọi người tự động đi đến kết luận:

“Cậu ấy gian dối sao?”

“Hoặc là cậu ấy đã sớm biết đáp án, không phải vậy …”

“Khó trách bình thường, không cần nghe giảng cũng được 10 điểm …”

Thế giới này có không ít người coi khinh những nỗ lực của người khác. Một nhóm học sinh gia đình giàu có hoặc khá giả đều giống nhau ở một điểm rất coi trọng thành tích.

Có vài người bề ngoài ra vẻ “Tớ chẳng ôn được chữ nào vào đầu, lần này khẳng định là chết chắc”, thế nhưng sau lưng thức trắng đêm học bài, để kết quả thi được tốt nhất.

Rất nhiều người cảm thấy không công bằng, tại sao mình học gần chết nhưng vẫn không bằng Dương Miên Miên mỗi ngày đi học đều ngủ gục trong lớp, tan học thức dậy đi về?

Bọn họ đâu biết cô làm việc đến nửa đêm vì miếng cơm, họ chỉ nhìn thấy cô thật là dễ dàng đạt được thành tích tốt. Đố kị sao?

Đương nhiên là đố kị.

Bây giờ đã có sẵn cái cớ, một cái cớ không chút sơ hở, mọi người liền vin vào đó, không tránh khỏi những suy nghĩ lệch lạc.

Vì sao cô có thành tích tốt? Vì cô gian dối.

Cô đương nhiên là dối trá, chứ nếu không làm sao lại có khả năng thông minh như vậy, không cần nghe cũng được điểm tối đa?

Gian dối, giống như mọi người đang cảm thấy bất bình mà lên án, đồng thời lại dễ dàng được người khác tán đồng.

Trương Xảo hiếm khi ở cùng phe với Tự Tiểu Văn: “Thưa cô, chuyện này đối với mọi người là không công bằng.”

“Đúng vậy! Thưa cô, chuyện này phải điều tra thật rõ ràng!” Đám học sinh nhao nhao

Cô Lý đành phải giơ tay lên trấn áp: “Yên lặng nào!”

Học sinh hạnh kiểm tốt lúc nào cũng biết nghe lời thầy cô giáo. Mọi người lập tức yên lặng, giống như đang chờ cô Lý cho ý kiến. Tuy nhiên, cô chỉ cầm bài thi, sau đó bắt đầu giải đề, mãi đến khi tan học: “Dương Miên Miên, xuống dưới văn phòng cho cô!”

Đây là tiết cuối cùng của buổi sáng, tất cả các thầy cô đều đã đi ăn trưa, không có ai trong văn phòng.

Cô Lý ra hiệu cho Dương Miên Miên ngồi xuống, làm ra một dáng vẻ hiền từ, cô hỏi: “Em cũng không cần lo lắng, đây chỉ là kỳ thi hàng tháng, em bình thường thành tích rất tốt. Lần này có phải chưa chuẩn bị kỹ …”

Cô giáo còn chưa nói hết câu, Dương Miên Miên chậm rãi ngắt lời: “Em không hề gian dối!”

Cô Lý tiếp tục khuyên răn: “Em không cần sợ, cô sẽ giúp em năn nỉ thầy Trương!”

“Em quả thật không nói dối!” Dương Miên Miên dùng bộ mặt ngây thơ nhất để đáp lời: “Đề thi đơn giản như vậy, em cần gì phải gian dối?”

Cô Lý lúc này cảm thấy như bị khiêu khích, gương mặt cũng tối xầm. Dương Miên Miên là người bị hàm oan, thái độ cũng không khá hơn là bao: “Nếu như không có chuyện gì, em đi trước!”

Rồi cô mau chóng rời đi, cô Lý vẫn ngồi ở đó tức đến mặt trắng bệch. Thầy Hảo vừa dùng xong bữa trưa trở về, nhìn thấy vẻ mặt của cô, liền hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tôi chưa từng thấy một đứa học sinh mà không nghe lời giáo viên như vậy!” Cô Lý đập bàn, đứng dậy, “Lại còn gian dối, tôi nhất định phải nói với thầy Trương!”

Thầy giáo vừa nghe xong, đứng sững người: “Gian dối? Cả lớp sao?”

“Không phải!”

Ngay sau đó, thầy Trương dùng xong cơm trưa cũng trở về văn phòng, hầu như mọi giáo viên đều biết học sinh thông minh nhất Dương Miên Miên lần này có gian dối trong kỳ thi tiếng Anh.

Chuyện này nhỏ cũng không nhỏ mà lớn cũng chẳng lớn, thầy Trương đành hi sinh giờ nghỉ trưa, gọi Dương Miên Miên lần nữa vào văn phòng hỏi rõ đầu đuôi.

“Em không gian dối!”, Dương Miên Miên cảm thấy cực kỳ phiền phức, không làm rõ chuyện đơn giản này có lẽ cô sẽ phiền đến chết, “Tại sao em lại làm không được?”

Cô Lý: “Không phải sau khi thi 15 phút em mới vào phòng sao, vậy tại sao em có thể nghe rõ mồn một bài thi nghe?”

Vì cớ đó, mọi người đều tin chắc đó là nguyên nhân cô gian dối.

Dương Miên Miên nhìn chằm chằm cô Lý: “Sáng sớm cô ra quầy bán bánh bao nói với ông chủ ‘Muốn mua hai cái bánh bao thịt’, ông chủ nói ‘bánh bao nhân thịt đã bán hết, bánh bao nhân cải được không?’, cô đáp ‘Cho hai cái bánh bao nhân cải tổng cộng 1 đồng 5 xu’. Buổi trưa, nếu mọi người hỏi cô bỏ ra bao nhiêu tiên mua đồ ăn sáng. Không lẽ cô không trả lời được là 1 đồng 5 xu sao?”

Thí dụ này của Dương Miên Miên khiến các thầy cô khác phì cười.

Thầy Trương nghe xong cũng nở nụ cười: “Em xem, em nóng nảy như vậy làm gì. Thầy đã nói gì đâu. Mau đến đây ngồi!”

Dương Miên Miên xả xong cơn tức, nghĩ lại thấy hơi xấu hổ. Thuận thế cô cũng ngồi xuống, lặp lại lần nữa: “Em không hề gian dối!”

“Thầy cũng tin em không nói dối”, Thầy Trương cười híp mắt, “Bình thường em làm bài rất tốt, cần gì phải gian dối. Có điều thầy cũng tò mò, thính lực của em tốt như vậy sao?”

Dương Miên Miên bình tĩnh đáp: “Chuyện này khó lắm sao?”

“Ừ!”. Các thầy cô cô ở đây cũng tự nhân không làm được, có điều trí nhớ cực siêu không phải không có, trên thế giới không thiếu thiên tài.

Dương Miên Miên suy nghĩ một chút, liền đọc nguyên văn bài thi nghe một lần. Đọc xong liếc mắt nhìn cô Lý một cái sắc lẹm.

Cô Lý tức đến đỏ mặt.

Thầy Trương gật gù: “Tôi đã nói lớp của tôi làm gì có học sinh nào có khả năng gian dối chứ. Đây chỉ là hiểu lầm. Em cũng đừng buồn cô Lý, cô cũng chỉ quan tâm em, sợ em đi sai đường.”

Dương Miên Miên lặp lại hai chữ cuối cùng của thầy, mắt hướng về phía cô Lý: “Sai đường?”

Cô Lý sắc mặt tái nhợt, coi như nghe không hiểu hết nghĩa của hai từ này.

Có điều Dương Miên Miên và cô Lý đâu thù oán gì, cô cũng chưa hề mang sự việc kia ra nói. Chỉ cảnh cáo cô một tiếng, rồi không thèm nhìn. Cô quay sang thầy Trương: “Tự Tiểu Văn đổ oan cho em, em muốn cậu ấy phải xin lỗi!”

Có câu, ngựa hiền thì bị cưỡi, người hiền bị ăn hiếp. Cô ở trong lớp không ngại bị mọi người cô lập, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác hàm oan.

Nhiều năm qua, cô học được cách nếu nhịn được thì nhịn, nhưng không được chịu thua thiệt. Nếu không người xấu sẽ nhân cơ hội đạp một cước xuống vực sâu.

Thầy Trương trầm ngâm trong giây lát, thầy biết chuyện này. Nhưng bọn người Tự Tiểu Văn cũng không nói rõ ràng nhất định Dương Miên Miên gian dối, chỉ là đưa ra hoài nghi và đòi công bằng. Điều này cũng không đến nỗi quá đáng.

Thầy lên tiếng giảng hòa: “Đều là bạn học, không cần phải tính toán chi li như vậy!”

Dương Miên Miên không chút biểu cảm: “Vậy thì quên đi!”

Không phải giáo viên nào cũng công chính liêm minh. Ba của Tự Tiểu Văn là ông chủ lớn, là kẻ có tiền. Mà Dương Miên Miên chỉ là một cô nhi, không quyền không thế, suy cho cùng cũng chẳng có khả năng mở miệng.

Còn có thể kỳ vọng điều gì? Chỉ còn cách dựa vào chính mình.

Vào tiết học đầu tiên của buổi chiều, thầy Trương đặc biệt đến lớp giải thích chuyện này, đồng thời phê bình các bạn học sinh: “Là học sinh không đặt tâm trí vào việc học. Lại còn vin cớ thành tích giảm sút bằng việc hoài nghi bạn bè. Bạn học khác thì không tin tưởng, không biết lên tiếng bảo vệ. Không nên dễ dàng nghi ngờ người khác …”

Lời nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng trong lòng Dương Miên Miên không một chút dao động. Tự Tiểu Văn cúi đầu không dám nói lời nào. Cô ta lần này đứng lên phản ứng gay gắt chuyện của Dương Miên Miên là do cô ta đang đứng vị trí thứ ba xuống thứ tám.

Đối với cô ta mà nói. Đây là chuyện nghiêm trọng nhất.

Trương Xảo vẫn ngồi yên, coi như chuyện này chẳng dính dáng gì đến mình.

Tiết 3 và 4 là giờ tự học, giáo viên không đứng lớp, giao cho Ban cán sự lớp tự trông coi. Dương Miên Miên làm xong một phần bài tập, đi ra bình nước bên cạnh bục giảng lấy nước. Tự Tiểu Văn ngồi phía dãy bàn đầu đang cắm cúi làm bài.

Dương Miên Miên nhẹ nhàng dội thẳng ly nước lên đầu, Tự Tiểu Văn hét lên một tiếng. Tất cả mọi người trong lớp đều ngoảnh đầu nhìn.