Tối Chung Lưu Phóng

Quyển 2 - Chương 18

Sửa sang lại tâm tình xong thì mặt trời đã xuống núi, Lương Thượng Quân xách mớ Coca còn lại về phòng ngủ, chia cho mỗi người một lon, do dự một hồi rồi anh đưa qua phòng đối diện.

Cung Trì đang đọc sách, tổ ba người không biết đã lủi đi xó xỉnh nào, Khuất Tử hiếm thấy không có ngủ, đang ngồi ở chỗ của mình hí hoáy một cái mô hình máy bay, nhìn kỹ lại thấy nó hơi giống cái của Tùng Kiến Bằng, bất quá thoạt trông nó đáng tin hơn nhiều.

Khuất Tử vô cùng nghiêm túc, gần như tới mức quên mình, trên bàn chất một đống công cụ và linh kiện, ngay cả khoảng trống để đặt một lon Coca cũng không có, thấy cậu ta tập trung toàn bộ tinh thần vào việc sắp xếp dây nhợ, Lương Thượng Quân không dám quấy rầy, chỉ đành đem phần của cậu đặt lên bàn của Tùng Kiến Bằng.

Anh tưởng Tùng Kiến Bằng không có đây, ai ngờ ngẩng đầu lên liền thấy một đôi chân buông thõng ở mép giường trên.

Tùng Kiến Bằng lạnh nhạt nhìn anh, Lương Thượng Quân không hề tránh né ánh nhìn của y, anh đặt hai lon Coca cuối cùng xuống, không nói gì hết, bỏ đi. Nói thật, hiện giờ trong lòng anh giống như buông xuống một tảng đá lớn vậy, cảm giác nhẹ nhõm khiến anh không thể tưởng tượng nổi, nhưng đồng thời anh cũng hiểu, tảng đá đó e rằng đang đè nặng lên người Tùng Kiến Bằng.

Cậu ta nhất định rất khó xử đây, khi phải làm đồng đội với kẻ đã hại chết anh mình…

Lương Thượng Quân cười khổ, nếu Kỷ Sách vì nguyên nhân này mà điều anh về Hara, anh sẽ không thốt một câu oán giận.

Sự trầm mặc giữa họ Cung Trì đều thấy cả, hắn dùng ngón giữa đẩy đẩy mắt kính, đóng sách lại đi ra ngoài.

Về phòng mình, Lương Thượng Quân phát hiện Ba Hoa mặt mày căm hờn ngồi đó, bình thường giờ này hắn đều tụ tập với Vưu Vũ, nhưng hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, chẳng thấy bóng dáng Vưu Vũ đâu hết.

Cảm thấy buồn cười, Lương Thượng Quân đi qua vỗ hắn một cái: “Vưu Vũ đi đâu rồi? Sao trông cậu y chang bà oán phụ khuê phòng vậy?”

Ba Hoa dời tầm mắt lên mặt Lương Thượng Quân, tỏ vẻ đau xót nói: “Đại đội trưởng Lương ơi! Thằng nhãi Vưu Vũ không có tiền đồ gì hết! Ai cho sữa cậu ta đều nhận làm mẹ, cậu ta chạy theo người ngoài mất tiêu rồi!”

Lương Thượng Quân nghe không hiểu: “Cái gì? Là sao?”

Ba Hoa cáo trạng từng chuyện: “Ừm, sáng nay cậu ta mặt dày mày dạn đi cầu xin A Tàng dạy võ cho, em nói chuyện với cậu ta mà cậu ta chả thèm đếm xỉa tới, học xong mấy chiêu còn chưa thỏa mãn, giờ lại chạy đi nịnh hót Chu Đại, thằng nhãi này chả thèm đặt anh và đại đội 7 chúng ta vào mắt gì hết!”

Lương Thượng Quân cười phì một tiếng: “Anh còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm, cậu ta đi học hỏi người khác chẳng phải là tạo phúc cho đại đội 7 sao?”

Ba Hoa vẫn không phục, ôm quyền với Lương Thượng Quân, bắt đầu cường điệu: “Sư phụ! Thằng nhãi Vưu Vũ rõ ràng là ăn trong chén mà nhớ trong nồi, một lòng muốn luyện thành thần công cái thế xưng bá võ lâm!”

Lương Thượng Quân: “…”

“Đáng hận là sư phụ xưa nay đối đãi y không bạc, vậy mà y lại làm ra cái chuyện sỉ nhục gia phong như vậy!”

“…”

Nói tới chỗ kích động, Ba Hoa kéo đùi anh: “Sư phụ! Tên này không diệt không xong mà! Cầu xin sư phụ triệu y về, phế võ công bản môn của y đi! Rồi trục xuất y khỏi sư môn luôn!”

Lương Thượng Quân mở một lon Coca kịp thời ngăn cái miệng hắn: “Ba Hoa, bớt coi mấy cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp giùm cái!”

Diễn xong, Ba Hoa nhanh chóng đem những phiền não này vứt sang một bên, đi xem tạp chí cấm của mình.

Bất quá Lương Thượng Quân cũng có chút khó hiểu, thuật đánh vật của thằng nhóc Vưu Vũ vốn đâu có tệ, cũng coi như thuộc hàng top trong Hara, sao tự dưng lại chuyên cần vậy?

Cùng lúc này.

Vưu Vũ chuyên cần gánh sứ mệnh lật đổ Kỷ khốn nạn vinh quang nói với Hạ sĩ Chu – người từng giao thủ cùng cậu, cuối cùng ôm nhau chết chùm – rằng: “Anh trai, anh luyện binh nhiều vậy chắc có nhiều kinh nghiệm, tôi hỏi anh một vấn đề, người như Kỷ Sách, khi so đấu vật làm sao mới có thể đánh lại hắn”

Mặc dù đã lãnh giáo võ lâm cao thủ A Tàng mấy chiêu rồi, nhưng Vưu Vũ biết trong khoảng thời gian ngắn mình không thể nào luyện thành như cậu ta được, cho nên lấy lý do an toàn, cậu quyết định hỏi Chu Đại thử, tuy người này vô vị, nhưng thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.

Chu Đại chắp tay sau lưng, thở dài nói: “Vấn đề này cậu hỏi tôi là đúng người rồi”

Mắt Vưu Vũ sáng lên: “Anh có cách đối phó với hắn hả?”

“Ừm, lúc mới tới, tôi từng đánh nhau với anh ta, tuy thua, nhưng tôi đã tổng kết được kinh nghiệm”

“Nói tôi biết đi anh trai, tôi đãi anh một bữa trên nhà ăn lầu ba” Mọi người đều biết, nhà ăn lầu ba thường là nơi trường quân đội dùng để đãi cán bộ cấp cao, món ăn trong đó mắc kinh hồn.

Chu Đại nắm tay cậu, trịnh trọng đem kinh nghiệm đã tổng kết nói cho cậu biết: “Lén giắt khẩu súng theo, nhân lúc anh ta không phòng bị bắn tèo anh ta”

“…”

Vưu Vũ ngu người mấy giây, tức khắc hất bay cái tên vô vị cực đoan này ra, tức giận nói: “Tôi đang nói tay không kìa! Đấu vật tay không! Phiền anh đưa ra kiến nghị đáng tin giùm chút!”

Chu Đại giang tay, tiếc nuối nói: “Đối phó với loại người này, không còn biện pháp nào khác”

Hắn nói rất thành khẩn, cũng rất chắc chắn, khiến lòng Vưu Vũ chợt giá lạnh tê tái.

Hồi còn ở Hara cậu đã thấy thân thủ của Kỷ Sách rồi, chính cậu cũng rõ, muốn một chọi một với người này, gần như không có lấy một phần thắng.

Nhưng cậu vẫn muốn thử.

Đây là canh bạc cậu tự mở, cậu muốn tranh giành Đại đội trưởng Lương của mình, người Đại đội trưởng không ngại mưa to gió lớn đêm đó cõng cái kẻ tùy hứng là cậu về doanh trại, thường xuyên ác miệng mắng vào mặt họ, nhưng lại xem họ còn quan trọng hơn chính bản thân anh.

Vào ngày huấn luyện kế tiếp, Kỷ Sách để ý thấy bầu không khí căng thẳng giữa Lương Thượng Quân và Tùng Kiến Bằng, từ đầu tới cuối hắn không hề nói gì, tỏ vẻ giao toàn bộ cho Lương Thượng Quân tự xử lý.

Bắn xong cái bia cuối cùng, lúc trả súng Lương Thượng Quân cam đoan với Kỷ Sách lần nữa: “Anh yên tâm, đúng là trong lòng tôi áy náy, nhưng tôi sẽ không vây bản thân mình trong sự áy náy này”

Kỷ Sách cười: “Tôi biết, tôi tin em ắt sẽ giải quyết được cậu ta, tuy nhiên…”

“Hả?”

“Tuy nhiên kể từ ngày mai trở đi, hai học viên của đại đội Liệp Ưng sẽ tách khỏi chúng ta, họ phải bắt đầu tiếp thu khóa huấn luyện bay. Mấy hôm nay tôi nhận được tin, lúc khóa huấn luyện phi hành của họ vừa kết thúc, chúng ta có khả năng sẽ bị phái đi làm nhiệm vụ. Nói vắn tắt là thời gian của em không còn nhiều, tôi từng nói rồi, tôi không cho phép trong đoàn đội này nảy sinh hiềm khích”

“Nhanh vậy sao?” Kỷ Sách đang ra thông điệp cuối cùng cho anh, Lương Thượng Quân không khỏi cau mày, “…Tôi biết rồi”

Lúc về phòng nghỉ, Ba Hoa đang úp sấp trên giường rên hi hi, đi tới gần xem thì thấy xương gò má của hắn sưng một cục rõ to, đang dùng khăn lạnh chườm.

Lương Thượng Quân hết hồn, chỉ vào hắn, quay đầu qua hỏi Vưu Vũ ở một bên: “Cậu ta bị rếp tập thể hả?”

Vưu Vũ đáp: “Không có”

“Vậy sao rên dữ vậy?”

“Bị em đánh”

“…” Lương Thượng Quân cảm thông nhìn Ba Hoa: “Cậu mới đúng là làm nhục sư môn”

Ba Hoa nghe câu này xong thì bật người ngồi dậy, khóc la tố cáo: “Sư phụ minh giám! Tên Vưu Vũ này thật hiểm độc! Con chỉ đem mấy chiêu lừa mới ra chọc cậu ta, nhưng, nhưng tổn thương khuôn mặt tuấn tú này của con lại là ám khí! Cậu ta á, dám dùng ám khí đối phó với người sư huynh này! Vầy là phạm quy!”

Nói đoạn hắn lấy “Chứng cứ” ở dưới gầm bàn Vưu Vũ ra_____một cục tạ đơn nhỏ.

Lương Thượng Quân đón lấy cục tạ đơn qua ước lượng, không nặng lắm, nhưng dùng để nện người thì vẫn rất đau. Khoác một tay lên vai Vưu Vũ, anh tán thưởng: “Làm tốt lắm! Không hổ là đồ đệ của Lương Thượng Quân ta! Cái chiêu đánh bất ngờ này dùng rất giỏi!”

Rắc! Ba Hoa đần mặt, hắn minh oan bất thành, bèn xám xịt bò lên giường rên tiếp.

Vưu Vũ lấy tạ đơn trong tay Lương Thượng Quân về cất, gật gật đầu: “Muốn đối phó với người nào đó, chỉ có đánh bất ngờ mới được”

Lương Thượng Quân cảm thấy nét mặt Vưu Vũ hơi kỳ quái, hung hãn cứ như kết thâm thù với ai vậy, bất quá ngẫm lại, người nó đánh là Ba Hoa, phỏng chừng hai đứa nó làm mình làm mẩy với nhau thôi.

Tùng Kiến Bằng vốn đang so tài chế tạo mô hình máy bay với Khuất Tử, nhưng bởi vì Lương Thượng Quân đột nhiên “Tỏ tình” như vậy, khiến y hoàn toàn không còn tâm tình. Chiếc máy bay bị gãy cánh quạt đặt trên bàn y, hiển nhiên không thể bay được.

Khuất Tử biết y bỏ cuộc, nhưng cậu vẫn cẩn thận hoàn thành tác phẩm của mình, đồng thời điều khiển bay thành công. Suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi, cảm giác thành tựu khiến Khuất Tử phấn khích đến độ không ngủ suốt hai tiết học liền, cũng lôi kéo Tùng Kiến Bằng thưởng thức tác phẩm của mình.

Tùng Kiến Bằng ráng căng mặt ra cười: “Lợi hại lợi hại”

Khuất Tử biết y chỉ khen lấy lệ, nhưng cũng không để ý lắm, sau khi về phòng cậu lấy chiếc máy bay mới làm một nửa của Tùng Kiến Bằng ra hí hoáy, cậu nghĩ chiếc máy bay này còn cứu được, sắp xếp dây nhợ gì đó không thành vấn đề, chỉ là trên linh kiện có chút sứt mẻ, bận bịu một hồi, cậu liền đi vào trạng thái nhập thần.

Lúc Tùng Kiến Bằng về, vừa vào cửa suýt nữa đã bị một vật thể bay không xác định nện vào đầu, y vô thức đưa tay ra tóm, kinh ngạc phát hiện nó chính là chiếc máy bay nát của mình.

“Khuất Tử?” Không dám tin mà xem xét chiếc máy bay hiệu Cocacola này đủ mọi góc độ, Tùng Kiến Bằng hỏi lia lịa, “Chuyện gì thế này, cậu sửa nó đó hả?” Dù sao cũng là tâm huyết của mình, có thể thấy nó lành lặn như vậy, Tùng Kiến Bằng đương nhiên rất vui.

“Ờ” Khuất Tử ném điều khiển từ xa cho y, “Thay vài linh kiện là ổn”

Tùng Kiến Bằng điều khiển chiếc máy bay của mình bay một vòng, sau đó tỉ mỉ nhìn ngắm, rồi đối chiếu với chiếc của Khuất Tử, lập tức há hốc miệng: “Khuất Tử, cậu dỡ chiếc máy bay của cậu ra hả? Sao vậy?”

Khuất Tử chẳng bận tâm nhún nhún vai: “Sao là sao, đâu nhất thiết phải lấy linh kiện mới, xài cũng vậy hà”

“Không phải, không phải vấn đề này…” Tùng Kiến Bằng rất áy náy, đồ của mình không làm cho tốt, còn bắt Khuất Tử chùi mông cho mình, “Cậu đâu cần làm vậy, so tài tôi thua rồi, nè, tôi trả linh kiện lại cho cậu”

Khuất Tử cản y lại, tỏ vẻ khó hiểu: “Cậu trả lại làm gì? Chiếc máy bay của cậu tuy hỏng, nhưng tôi rất muốn xem nó có thể bay bao xa”

Bàn tay đang định tháo máy bay bỗng khựng lại.

Tùng Kiến Bằng chớp chớp mắt, cầm chiếc máy bay Cocacola ngắm nghía nửa ngày, đột nhiên cười khổ một cách khó hiểu.

Khuất Tử cho rằng y lên cơn điên, bèn lười để ý tới, giật chiếc máy bay về chơi một mình.

Tùng Kiến Bằng cảm thấy, dường như mình hơi thông suốt rồi…

Y vĩnh viễn sẽ không biết suy nghĩ của Tùng Phong vào thời khắc đó, nhưng y có thể khẳng định, Tùng Phong chết mà không hề mang lòng oán hận.

Anh cứu Lương Thượng Quân, bất quá chỉ muốn xem xem cái tên nhóc cứng đầu luôn khiến anh bận lòng này có thể bay được bao xa.

Dùng một mạng đổi một mạng, đó là một sự hy sinh không ai mong muốn, không có “Đầu sỏ gây họa”, cũng không có “Vì cái gì”.