Tối Chung Lưu Phóng

Quyển 2 - Chương 15

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên sân huấn luyện đấu vật, tiếng rên rỉ vang không ngừng, thây chất đầy đồng.

Lương Thượng Quân từ dưới đất bò dậy, chỉ A Tàng than thở: “Cậu giỏi nghe A Tàng, một tay kungfu quá dữ dằn, lúc ở Hara giấu kiểu gì hay vậy? Hay tại Kỷ Sách không cho cậu trổ tài, sợ đại đội 7 tụi anh học lén?”

A Tàng lắc đầu: “Không phải”

Lương Thượng Quân thầm nghĩ chắc không phải nguyên nhân nhỏ mọn như vậy đâu, nếu bộ kungfu này binh sĩ nào cũng có thể luyện được, thì chiếu theo tính nết Đoàn trưởng, làm gì cho phép cá nhân nào giấu riêng, nhưng thời gian dài như vậy cũng không thấy Đoàn trưởng bức cung A Tàng, xem ra có ẩn tình gì đây.

Đối phương tích chữ như vàng, Lương Thượng Quân đành tự nghĩ cách nói khéo: “A Tàng, kungfu này của cậu có lai lịch gì không?”

A Tàng suy nghĩ một lát rồi đáp: “Có, người ngoài toàn gọi nó là võ thuật Mai sơn”

Lương Thượng Quân hiểu ra: “Hồ Nam Mai sơn? Ồ, anh từng nghe qua rồi, võ thuật bên đó đúng là tự hợp thành phe phái, nói vậy cậu là truyền nhân gì đó của thế gia võ thuật à?”

A Tàng dường như hơi ngượng ngùng: “Cũng không hẳn, người bên tụi em từ nhỏ đã phải luyện kungfu, con trai lên bốn, con gái lên năm là phải bắt đầu đứng cột rồi”



Đứng cột hoa mai

Lần này Lương Thượng Quân đã triệt để thông suốt, không phải môn kungfu này không thể truyền ra ngoài, cũng không phải A Tàng giấu riêng, mà là trong thời gian ngắn luyện không thành nổi. Người ta mới năm tuổi đã bắt đầu luyện rồi, vừa uống trà Mai sơn vừa đứng tấn, luyện kỹ năng cơ bản nhiều năm như vậy mới đủ nắm giữ tinh túy, cái kiểu huấn luyện hầm bà lằng như ở quân doanh rõ ràng không thể đạt thành hiệu quả nào, chung quy cũng đâu thể kêu mấy binh sĩ đừng học chiến lược đừng học xạ kích, ngày ngày đứng cột hoa mai được.

Kỷ Sách có nói một câu rất chính xác, sản xuất hàng loạt thì chẳng thể nào sản xuất được tinh anh chân chính.

Tuần trước anh kéo thể năng của Cung Trì lên được chút đỉnh, còn dạy hắn vài thuật đấu vật cơ bản, nhiệm vụ coi như hoàn thành. Anh phát hiện Cung Trì là một nhân tài vô cùng hiếm thấy, thân thể của hắn không linh hoạt cũng không cường tráng, nhưng hắn thạo quan sát, mỗi lần đều có thể bình tĩnh tìm ra sơ hở của Lương Thượng Quân và chỗ khiếm khuyết của mình, hơn nữa dù bị đánh tới bò dậy không nổi, hắn cũng sẽ không có tình tự tiêu cực gì. Nếu nói A Tàng là mặt lạnh tâm nóng, thì Cung Trì là tâm như nước tĩnh.

Cho nên, vốn dĩ Lương Thượng Quân còn hơi lo lắng Cung Trì biết chuyện của mình và Kỷ Sách, sẽ phát sinh vài ảnh hưởng tiêu cực, nhưng giờ anh hơi yên tâm rồi, tư duy Cung Trì quá khách quan, hắn xưa nay chỉ nói sự thật, chứ không hề thêm bớt hay tuyên dương vô bổ gì đối với sự thật.

Lúc này Cung Trì đang so chiêu với Tùng Kiến Bằng, Lương Thượng Quân nhìn mấy lần, thấy khá vừa lòng.

Xem đi! Xem cái tinh thần gián đập không chết đó đi, không hổ là đồ đệ do Lương Thượng Quân ta đây dạy ra.

Lương Thượng Quân nhìn sang Tùng Kiến Bằng vừa một kích đắc thủ nên có chút hả hê, lại từ dưới đất ngồi dậy nói với A Tàng: “Nào nào nào, chúng ta đánh thêm hiệp nữa”

Gần đây hễ thấy Tùng Kiến Bằng là trong lòng anh hổ thẹn rất khó chịu, anh muốn hỏi xem Tùng Kiến Bằng có quan hệ gì với Tùng Phong hay không, muốn biết người nhà bọn họ có cách nhìn thế nào về sự cố lần đó, thậm chí vài lần nhịn không được còn muốn kêu Tùng Kiến Bằng đập anh một trận, nhằm giúp tâm lý anh dễ chịu hơn chút.

Nhưng chung quy anh vẫn không cách nào đứng trước mặt Tùng Kiến Bằng được, trước giờ anh không hề biết thì ra mình lại nhát gan tới vậy.

Vừa khéo gặp được đối thủ như A Tàng, bèn coi mình thành bao cát, vừa luyện tập vừa chịu đòn, chỉ với cái kiểu huấn luyện cường độ cao gần như tự ngược này, lương tâm anh mới không đau đớn quá nhiều.

Vì thế trong khoảng thời gian này, Lương Thượng Quân đặc biệt chăm học khổ luyện, khiêu chiến A Tàng thành nghiện, ngay cả trong phòng ngủ không có việc gì cũng so vài chiêu với cậu ta. A Tàng nhây không lại anh, chỉ đành đánh với anh.

Trong sân huấn luyện, Lương Thượng Quân và A Tàng đã giao thủ mười mấy hiệp, vài lần A Tàng muốn hô ngừng, nhưng đều bị quyền cước bay tới của Lương Thượng Quân cự tuyệt. Thực lực của Lương Thượng Quân không yếu, A Tàng không dám khinh thường anh, nhưng cậu cũng không dám mạnh tay, nhất là sau khi nhìn thấy Đại đội trưởng Kỷ nhíu chặt hàng mày.

Vừa tiến lên đón đỡ, động tác còn chưa dứt thì Lương Thượng Quân lại bồi thêm một cước nữa, đá thẳng lên đầu gối A Tàng, A Tàng nhích qua tránh, động tác của cậu không mấy nhanh, nhưng vô cùng khéo léo, khuỷu tay thúc nghiêng, đánh trúng lồng ngực Lương Thượng Quân.

Lương Thượng Quân hoàn toàn cho rằng mình có thể né được cú này, ai ngờ mắt hoa lên, toàn thân bị đánh ngã nhào xuống đất. Theo cơn thở dốc kịch liệt, lồng ngực ẩn ẩn đau, giống như đột nhiên tất cả sức lực đều cạn sạch, thân thể mất tự chủ ngã qua một bên. Cảm thấy không ổn, Lương Thượng Quân vội dùng cánh tay chống đỡ, nhưng cả người vẫn nện mạnh xuống đất.

“Đại đội trưởng Lương!” A Tàng không ngờ lại xảy ra biến cố này, sau cơn hoảng sợ, cậu lập tức tiến lên đỡ anh.

Lương Thượng Quân miễn cưỡng xua xua tay: “Không sao không sao, hơi mệt xíu thôi”

A Tàng thấy sắc mặt anh trắng bệch, thầm nói vầy tuyệt đối không thể chỉ là mệt xíu mà thôi, thể lực của Đại đội trưởng Lương cạn kiệt rồi. Vưu Vũ và Ba Hoa ở cách đó không xa cũng phát hiện không đúng, bèn chạy qua hỏi thăm Đại đội trưởng Lương bị làm sao.

Họ bên này còn đang hỗn loạn, thì Kỷ Sách ra hiệu tập hợp. Lương Thượng Quân xoa huyệt thái dương căng thẳng, đẩy Ba Hoa đang bám lấy mình ra, nói với họ: “Đi tập hợp!” Vưu Vũ nôn nóng muốn nói gì đó, nhưng cũng bị Lương Thượng Quân đẩy ra, giọng điệu anh trở nên nghiêm khắc: “Mệnh lệnh của Kỷ Sách đấy, không nghe thấy sao!”

Hai đợt mệnh lệnh của Đại đội trưởng Kỷ và Đại đội trưởng Lương giáng xuống, họ chỉ đành tuân theo.

Ngẩng đầu trông thấy ánh mắt lạnh nhạt của người nọ lướt qua đây, Lương Thượng Quân ráng ép mình đứng dậy, trước mắt tối đen từng trận, anh biết lúc này e rằng mình đã tới cực hạn rồi, chẳng qua cái cực hạn này tới quá thình lình, hơn nữa cũng khiến anh rất không cam lòng.

Rõ ràng còn có thể cử động, nhưng mệnh lệnh mà bộ não đưa ra lại vô phương chấp hành…Hậu di chứng chết tiệt!

Anh rất cảm kích Kỷ Sách vì đã không qua giúp anh, anh rất cảm kích người nọ chỉ ở đó nhìn anh, không cổ vũ, cũng không thất vọng, hết thảy vẫn như thường ngày. Kỷ Sách quá hiểu anh, anh cố gắng bình phục hô hấp, anh thà rằng Kỷ Sách chẳng dòm ngó tới mình, chứ không hề muốn hắn coi mình thành một tên lính tàn cần săn sóc.

Mồ hôi men theo gò má chảy xuống, Lương Thượng Quân đứng trong đội ngũ tập hợp, tầm mắt nhạt nhòa, nhưng anh vẫn đứng rất thẳng, những điểm này Kỷ Sách đều nhìn thấy cả.

Kỷ Sách miệng thì phát biểu tổng kết huấn luyện, và lịch học ngày mai, nhưng không lúc nào là không quan sát trạng thái của Lương Thượng Quân. Hắn thấy dưới cằm anh đọng mồ hôi, lung lay muốn ngã, thậm chí hắn còn nhìn ra được ngón tay của Lương Thượng Quân đang run khẽ.

Thoắt cái sức cùng lực kiệt, hư thoát vô phương khống chế.

Hắn âm thầm nắm chặt quyền, nói vậy, phải chăng hắn không nên để Lương Thượng Quân ở lại đây nữa? Hắn không biết về sau bọn họ phải đối đầu với chiến trường thế nào, hắn không thể để Lương Thượng Quân vì chịu hậu di chứng mà sa vào nguy hiểm được…

“Lương Thượng Quân” Kỷ Sách nói, “Tình trạng thân thể cậu…”

“Báo cáo!” Một tiếng báo cáo cắt ngang lời hắn, là Lương Thượng Quân.

Kỷ Sách khựng lại: “Nói”

Giọng Lương Thượng Quân bình ổn, dường như đã dịu lại: “Tình trạng thân thể tôi không có vấn đề gì, tôi biết rõ mình khiếm khuyết chỗ nào, sau này sẽ chú ý, sẽ không để xảy ra tình huống này nữa, tôi có thể cam đoan về chất lượng huấn luyện trong giới hạn thân thể”

Anh biết Kỷ Sách đang nghĩ gì. Cũng không phải anh muốn cậy mạnh, anh thực sự nghĩ rằng mình có thể khắc phục triệu chứng này, huống hồ, anh và Kỷ Sách đã nói rõ với nhau rồi, ai cũng không được làm đào binh.

Kỷ Sách nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh mà sắc sảo: “Chuyện này tạm gác lại, ăn cơm tối xong tới tìm tôi”

“Vâng”

Sau khi giải tán Vưu Vũ theo bên cạnh Lương Thượng Quân, cậu có chút để ý tới cuộc đối thoại của hai người, lại thấy sắc mặt vẫn không tốt của Lương Thượng Quân, cậu nghi hoặc nói: “Đại đội trưởng Lương, anh sao vậy? Có chỗ nào không khỏe hả?”

Lương Thượng Quân cười: “Không có gì, bị tuột huyết áp thôi”

Vưu Vũ tin sao? Cái kiểu đạo tặc canteen ngay cả bữa sáng cũng phải ngốn cái bánh bao như Đại đội trưởng Lương làm sao có thể vô duyên vô cớ bị tuột huyết áp được!

“Đại đội trưởng Lương, đừng lừa em, gần đây anh cứ hốt hốt hoảng hoảng, nhất định có chuyện!”

Trong lòng Lương Thượng Quân đánh bộp một tiếng, không ngờ sự khác thường của mình lại lộ rõ vậy, bất quá chuyện nào ra chuyện nấy, vì phòng ngừa Vưu Vũ tiếp tục ngoan cố, anh thuận miệng giải thích: “Anh đánh không lại A Tàng, trong lòng phiền muốn chết. Giờ trà không nhớ cơm không nghĩ toàn tâm nghiên cứu bí kiếp võ công, nên thỉnh thoảng bị tuột huyết áp cũng bình thường”

Vưu Vũ hết cách, Đại đội trưởng Lương là đang xem cậu như Ba Hoa mà trêu cợt, cậu có ngốc như vậy đâu!

Lương Thượng Quân không cho cậu cơ hội hỏi tới nữa, anh vượt qua cậu chạy thẳng tới canteen.

Cơm nước xong Lương Thượng Quân đi tìm Kỷ Sách đúng giờ, hôm nay vừa nghe Kỷ Sách mở lời anh đã biết chuyện này không bàn bạc đàng hoàng là không xong, hồi đợt đối chiến, anh và Kỷ Sách không nói chuyện với nhau rất nhiều ngày, giờ đã tới lúc nói chuyện thẳng thắn một phen.

Kỷ Sách ngồi trên chiếc ghế dựa trong phòng ngủ, đối diện bàn có đặt một cái ghế khác, bày tư thế sẵn sàng đàm phán. Khi tới ngồi đối diện hắn Lương Thượng Quân không thể không phấn chấn tinh thần, mặc dù hiện giờ anh vẫn còn mệt gần chết.

“Ngốc Tặc, tôi muốn thảo luận với em hai chuyện”

“Anh nói đi, tôi nghe đây”

“Chuyện thứ nhất, là em có thích hợp ở lại lớp đặc huấn hay không” Kỷ Sách đi thẳng vào vấn đề: “Từ buổi huấn luyện hôm nay có thể nhìn ra chính em cũng không có cách nào khống chế được sự kiệt sức đúng chứ”

“Thể lực tôi không còn như trước, đây là sự thật, nhưng không phải là lý do để tôi rời khỏi lớp đặc huấn” Lương Thượng Quân bình tĩnh phản bác, “Kể từ khi hậu di chứng đó bắt đầu ảnh hưởng tới tôi, tôi vẫn luôn thử khắc phục nó, quá trình huấn luyện là cách giúp tôi hiểu về nó. Trải qua chuyện hôm nay, chí ít trong lòng tôi đã có tính toán, sau này sẽ không để chuyện này tái diễn nữa”

“Em có biết bản thân em lỗ mãng cỡ nào không! Em có thể cam đoan sẽ không kiệt sức nữa sao?” Tâm tình Kỷ Sách hơi nóng nảy, hắn đã từng thấy hậu quả do Lương Thượng Quân bất cẩn mà ra, hắn thực sự vô phương tưởng tượng nếu Lương Thượng Quân gục ngã trên chiến trường thì hắn phải làm sao đây.

“Tôi cam đoan” Lương Thượng Quân không do dự đáp: “Kỷ Sách, không cần anh lo nghĩ, tôi sẽ khiến mình sống sót thật lâu”

“Lương Thượng Quân!”

“Tại anh nghiêm trọng hóa vấn đề thôi, nếu là người khác vướng phải vấn đề cỏn con có thể khắc phục này, anh có đuổi anh ta đi không? Hơn nữa, Bộ an ninh quốc gia và trường quân đội tuyển chọn tôi là có mục đích, anh không đuổi được tôi đâu”

“…” Kỷ Sách nhìn anh chằm chằm, bất đắc dĩ bật cười, “Biết ngay sẽ vậy mà” Có lúc hắn thực sự rất bó tay với tên Ngốc Tặc này, “Nếu em khăng khăng muốn ở lại, vậy chuyện thứ hai càng quan trọng hơn”

Lần này Lương Thượng Quân lại thấy do dự.

“Đối với Tùng Kiến Bằng, em tính xử lý sao?” Kỷ Sách không thích dây dưa, môt đao chém toạc vết thương mà Lương Thượng Quân luôn che che giấu giấu, hắn muốn anh đưa ra câu trả lời chắc chắn ngay hôm nay.

“…”

Thật lâu sau Lương Thượng Quân vẫn không nói một lời.

Kỷ Sách thấy anh cúi đầu tỏ vẻ luống cuống, hắn thở dài, đứng dậy khỏi ghế, vòng qua bàn đàm phán, kéo cánh tay Lương Thượng Quân lôi anh tới trước mặt mình.

Về công, hắn không hy vọng Lương Thượng Quân né tránh cái chuyện có khả năng ảnh hưởng tới quan hệ chiến hữu này, còn về tư, hắn không hy vọng Lương Thượng Quân cứ mãi đặt cái chết của Tùng Phong vào cuộc đời như thế.

Hắn trịnh trọng nói: “Lớp đặc huấn là một đoàn đội, trong đoàn đội này không cho phép tiểm ẩn mối uy hiếp, nếu em và Tùng Kiến Bằng có hiềm khích, tôi vẫn sẽ xin điều em đi”

“Tùng Phong đã chết rồi, nếu em cứ khăng khăng cho rằng mình là đầu sỏ gây tội, nếu em không có cách nào giúp mình thôi tự trách, vậy hãy đi tìm Tùng Kiến Bằng nói rõ, về phần người nhà bọn họ có chịu thay thứ cho em hay không, đó không phải chuyện em có thể chi phối được”

Từng câu từng chữ của hắn đều đang bức ép Lương Thượng Quân.

Lương Thượng Quân càng lúc càng mệt mỏi, anh khép mắt lại, dứt khoát tựa đầu lên bờ vai của người đang bức ép anh.

“Anh nói đúng” Anh thở dài hứa hẹn, “Hãy tin tôi”

Tôi sẽ xử lý tốt hết thảy, tôi sẽ ở lại theo anh lên chiến trường. Chúng ta đều không làm đào binh.



Truyện ma ngắn:

Nhân dịp lễ Vu Lan bồn xin tặng mọi người một câu chuyện ma, nhằm tưởng nhớ Tiểu đội trưởng Tùng.

Hy vọng có thể nói với anh linh của anh ấy rằng, cậu Ngốc Tặc bé nhỏ chưa bao giờ quên anh.

Ký túc xá Hara.

Ngoài cửa sổ tối đen chợt lóe một cái bóng xám xịt. Lương Thượng Quân hít sâu một hơi khí lạnh, vội vàng đeo cửa sổ nhìn ra.

Kỷ Sách khó hiểu: “Sao vậy?”

Lương Thượng Quân chầm chậm quay đầu lại, mặt mày trắng bệch: “Kỷ Sách, mới nãy hình như tôi nhìn thấy Tiểu đội trưởng!”

“Tùng Phong? Chẳng phải anh ta chết rồi sao, em hoa mắt rồi”

“Không…” Lương Thượng Quân hồi tưởng lại cái bóng vừa vụt qua đó, đó là hình dáng anh nhìn thấy vô số lần trong mộng, “Là ảnh thiệt mà, tôi ra xem xem!”

“Gần đây em mệt quá rồi, đừng để ý chuyện đó nữa” Kỷ Sách cau mày, hơi lo lắng đưa tay dò nhiệt độ cơ thể của Lương Thượng Quân____đâu có phát sốt.

Lương Thượng Quân đẩy cửa ra, dòm ra bên ngoài thật lâu, nhưng chỉ thấy hành lang tối thui, và đường nét của dãy núi xa xa.

Không có ai. Chẳng có cái gì hết.

Anh không khỏi hoài nghi phải chăng mình gặp ảo giác rồi: “Chắc tôi nhìn lầm rồi…”

“Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, mai còn huấn luyện nữa” Kỷ Sách kéo Lương Thượng Quân lên giường, ép anh ngủ.

Lương Thượng Quân không lay chuyển được hắn, hơn nữa cũng đã rất mệt, vừa ngã đầu lên gối, thần trí liền mơ hồ.

Trước khi tắt đèn, Kỷ Sách xé xuống một tờ lịch, hắn nhìn thấy trên lịch ghi chú là “Lễ Vu Lan bồn”, bèn nhìn ra ngoài cửa sổ tĩnh lặng, khẽ thở dài: “Anh về thăm cậu ấy sao?”

Đêm dài miên man.

Tít đằng xa, giữa màn đêm u tối, một bóng người đứng đó. Anh mặc bộ quân trang chỉnh tề, ánh mắt ngừng lại trên cánh cửa sổ vừa tắt đèn, trên người anh tản mác ra một phong thái cương trực khó tả thành lời.

Đột nhiên khóe miệng anh cong lên, nụ cười này phá hủy đi cảm giác lạnh nhạt đó, nó nhu hòa tựa một cơn gió, rồi lại như chất chứa bi thương.

Phải, mỗi năm tôi đều về thăm cậu ấy.

Thằng nhóc Ngốc Tặc lỗ mãng, thích giở trò khôn lỏi, cố chấp vô địch thiên hạ này sao có thể khiến người ta yên tâm cho được chứ?

Nhưng mỗi lần tôi về đến bên cạnh cậu ấy, đều khiến cậu ấy gặp cùng một cơn ác mộng…

Thật ra tôi là một người rất ích kỷ, thật sự.

Tôi muốn cậu ấy vĩnh viễn không thể quên tôi, thế nhưng, tôi không muốn trở thành cơn ác mộng của cậu ấy.

Kỷ Sách, người kề cận bên cạnh cậu ấy, cậu có thể đánh thức cậu ấy ra khỏi cơn ác mộng đó không?

Tôi chỉ muốn nói với cậu ấy rằng…

Tôi sẵn lòng làm Tiểu đội trưởng của cậu ấy mãi mãi.



Chú thích: câu chuyện ma này là phần riêng biệt, cảnh tượng hư cấu, không liên quan gì tới chính văn hết.