Trung thu năm 200X, có nhiều chiến sĩ trẻ rất nhớ nhà.
Lương Thượng Quân rung đùi nói: “Xía, có gì phải nhớ”
Tùng Phong nhìn nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Cậu đương nhiên không nhớ rồi, tuần trước cậu tụ tập đánh lộn làm gãy bao nhiêu là cây, quân khu vẫn luôn cân nhắc đá thẳng cậu về nhà đây”
Lương Thượng Quân há miệng tính phản bác, nhưng bị Tùng Phong đá tới phía trước: “Đi thôi, chúng ta tổ chức buổi liên hoan nhỏ”
Trăng ở Tân Cương đặc biệt trong trẻo, đêm đó cũng đặc biệt sáng, sáng đến độ có thể đếm được đám kiến trên sân huấn luyện. Hàng dương xung quanh đong đưa phiến lá nghe rì rào như chuông gió, vài gốc dương nhỏ nghiêng ngã ven đường, rất nhiều cành non bị gãy, ánh trăng chiếu lên thân chúng trông có chút thê lương. Lúc đi qua chúng, Tùng Phong nhìn Lương Thượng Quân chỉ trích, cũng không nói gì nhiều.
Lương Thượng Quân bị anh nhìn hơi mất tự nhiên, đi qua đỡ một cây dương lên, dùng chân đá đá mớ đất khô bên dưới, hòng bù đắp lại sai lầm mình phạm phải.
Tùng Phong phì cười, níu anh qua nói: “Được rồi, chuyện này để anh xử lý, cậu đừng gây sự nữa giùm anh là được, nghe chưa?”
Lương Thượng Quân không phục, nói: “Tại người của trung đội 3 động thủ trước! Sao mấy anh chỉ giày vò có mình tôi vậy!”
Tùng Phong tát cái bốp lên đầu anh: “Cậu còn ý kiến ý cò nữa hả! Bởi vì trước đây cậu quậy quá, cấp trên chỉ thích bắt kẻ tái phạm!”
Lương Thượng Quân nghẹn họng. Thành tích huấn luyện quân sự của anh rất tốt, nhưng tác phong sinh hoạt luôn bị người ta nắm thóp, anh cũng rất sầu muộn, thật ra lần này anh không hề muốn gây sự, chẳng qua đôi khi khó kiềm chế được cơn giận.
Tùng Phong thấy anh có chút mất mát, bèn vỗ vỗ vai anh nói: “Không sao đâu, chuyện này anh giải quyết được, cậu cứ chuyên tâm huấn luyện đi, ngày mai hợp huấn đánh vật với trung đội 3, cậu giành sạch điểm cho anh, bằng không…”
Bằng không cũng chả sao hết, Lương Thượng Quân biết, cùng lắm chỉ bị phạt chạy việt dã 5km thôi.
Ngày đó họ ăn bánh trung thu Tùng Phong tự tay làm, khó mà nói là ngon hay dở, tóm lại mười mấy người bọn họ đã xơi sạch sành sanh mấy cái bánh trung thu hình thù dị dạng đó.
Có nhóc lính hỏi Tùng Phong: “Tiểu đội trưởng, em nghe người ta nói anh sắp đi thăng chức rồi, thiệt không?”
Lương Thượng Quân đang ăn ngon lành đột nhiên mắc nghẹn, anh lấy nước uống vài hớp, để tâm nghe bên kia trả lời.
Vẻ mặt Tùng Phong bất biến, không mấy để ý hỏi ngược lại: “Tôi có thể điều đi đâu chứ? Từng người các cậu ai cũng không để tôi bớt lo, tôi làm gì có cơ hội thăng chức?”
Nhóc lính kia nói: “Không phải đâu, hôm nọ em nghe Tiểu đoàn trưởng nói với Chỉ đạo viên vậy mà”
Tùng Phong đi qua đá nhóc lính kia một cước: “Chuyện này chưa nghe tăm hơi gì đâu, đừng nói bậy” Anh đi một vòng quanh đám tân binh, nhe răng cười nói: “Sao nào, muốn đuổi tôi đi tới vậy à? Nói cho các cậu biết, tôi còn ở đây một ngày, các cậu sẽ phải ngoan ngoãn chịu bóc lột một ngày. Chờ chừng nào da các cậu bị lột xuống mấy lớp, tôi mới có thể thăng chức!”
Có đứa xen miệng vào: “Tiểu đội trưởng, anh đâu có bóc lột bọn em…”
Tùng Phong kêu “Yo” một tiếng, vui vẻ nói: “Đương nhiên rồi, rốt cuộc cũng có người hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi?”
Nhóc lính kia nói tiếp: “Anh chỉ trắng trợn lăng nhục hà hiếp thôi à” Trên gương mặt cậu ta hiện thần sắc thống khổ, trong não hồi tưởng lại từng cảnh tượng nghĩ đến mà kinh.
Tùng Phong giả bộ ho một tiếng, chuyển đề tài: “Đêm nay trăng rất sáng, chúng ta ca hát đi”
Mọi người la tuyệt tuyệt, có người lấy máy ghi âm ra, nói “Chúng ta ghi âm lại đi, sau này nghe cho rõ”.
Tùng Phong bảo đề nghị này hay lắm, ai hát hay nhất ngày mai sẽ được giảm một trăm cái chống đẩy, đứa hát tệ nhất không được ăn thịt. Thế là mọi người lập tức lên tình thần, hăng hái tham gia.
Mấy người bọn họ cùng nhau hát, lạc nhịp có, quên từ có, hát lộn có, loạn xà ngầu y như quỷ khóc sói gào.
Lương Thượng Quân cũng tham gia náo nhiệt, anh nói họ hát vậy hay ho gì! Để tui lên hát một ca khúc lưu hành cho nghe, bày tỏ nhiệt huyết hào hùng của thanh niên chúng ta!
Mọi người: “Xía ~”
Lương Thượng Quân nhảy lên gò đất, hắng hắng giọng: “Ê, tui hát à nha, chuẩn bị xong chưa”
Tùng Phong thấy bộ dáng tự đại phát hờn của anh, bất đắc dĩ mỉm cười.
Khi tôi không có điểm chung với thế giới này
Đã khiến tôi trở nên khác biệt
Khăng khăng nói với mình rằng đây chính là lấy cương khắc cương
Nếu tôi nhân nhượng với bản thân mình
Nếu tôi tự dối lòng mình
Dù cho người khác có tha thứ, thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho mình
Ước vọng đẹp nhất, chắc chắn sẽ là ước vọng điên rồ nhất.
Tôi chính là thần hộ mệnh của chính mình
Ở chính nơi tôi đang sống…
Những người yêu thương tôi, đừng căng thẳng
Sự cố chấp của tôi rất thiện lương
Tay tôi càng bẩn mắt tôi càng tỏa sáng
Đừng bận tâm tới quá khứ của tôi
Thì sẽ nhìn thấy đôi cánh của tôi.
Chẳng phải Phượng hoàng bị thiêu thành tro mới tái sinh hay sao
Gió càng thổi ngược càng thích hợp bay lên cao.
Tôi không sợ nghìn vạn người cản bước
Chỉ sợ mình đầu hàng mà thôi…
Tôi vẫn cứ khăng khăng giữ lấy bản tính quật cường của mình
Trạm phía trước có phải thiên đường hay không
Dù có thất vọng nhưng không được tuyệt vọng
Với bản tính quật cường kiêu ngạo của mình
Tôi sẽ hét thật to trong gió
Lần này sẽ vì bản thân mà điên cuồng
Chỉ một lần này thôi
Vì mình và bản tính quật cường của mình
(Quật cường – Ngũ Nguyệt Thiên)
Lương Thượng Quân hát rất vang, thậm chí hơi khàn giọng, anh hát không phải tốt nhất, nhưng giọng của anh rất náo nức, cây dương sau lưng kêu rào rào trong gió, hệt như muốn làm nhạc đệm cho anh.
Hát xong, anh vận khí đan điền hét to:
“Tiểu đội trưởng anh nghe rõ đây! Tui lấy danh nghĩa Ngốc Tặc ra nguyền rủa anh! Tui nguyền rủa anh vĩnh viễn không được thăng chức! Vĩnh viễn phải bị tụi tui quậy!”
Giọng gào của Lương Thượng Quân hơi khàn khàn, nhưng rất có khí thế. Đám binh sĩ ngớ người, tiếp theo vỗ tay bốp bốp đùa giỡn với anh, có người cười sằng sặc nói “Ngốc tặc mày chết chắc rồi!”. Có người hiên ngang lẫm liệt quỳ gối trước mặt Tùng Phong, khàn giọng nói: “Chủ công! Nay có nghịch tặc muốn cản trở đại kế giành thiên hạ của chủ công, chúng thần nguyện vì chủ công lùng bắt tên nghịch tặc này, diệt trừ hậu hoạn!”
Tùng Phong phất phất tay: “Hạng đạo chích này không đáng để mắt!” Sau đó hướng mặt lên Lương Thượng Quân đang hăng hái trên gò đất nói: “Ngốc Tặc! Đậu má cậu xuống đây ngay cho anh! Quậy đủ chưa hả!”
Đó là một mệnh lệnh, nhưng âm cuối lại đầy vẻ dung túng.
Khúc ca《Lời nguyền của Ngốc Tặc – 200X》đến đây là kết thúc, khúc tiếp theo có tựa là《Bài hát của Gà Luộc Chặt Miếng – 200X》, trong cái list nhạc này hình như toàn là kiệt tác của chiến hữu trước đây của Lương Thượng Quân.
Kỷ Sách nói: “Cậu hát đúng là chẳng ra ngô ra khoai gì”
Lương Thượng Quân cười.
Kỷ Sách thở dài: “Tôi đi đây”
Lương Thượng Quân: “Cút đi”
Bốn lính trinh sát đại đội 1 đồng hành cùng Kỷ Sách thầm kín nói: “Thấy chưa, đây chính là phong phạm của Đại đội trưởng Kỷ chúng ta đó, cậu coi trạng thái chuẩn bị làm nhiệm vụ cơ mật của người ta kìa, toàn thân tràn ngập sát khí luôn”
“Đương nhiên rồi, Đại đội trưởng Kỷ của chúng ta là vô địch” Họ nói.
Trên headphone còn lưu lại độ ấm của tên khốn nạn kia, Lương Thượng Quân nhét nó vào tai, nghe Gà Luộc Chặt Miếng quên mình hát bài《Tôi là một con sói tới từ phương Bắc》, lòng trống rỗng.
Anh nghĩ, chắc nhung nhớ là thế này đây.
Người ta vừa đi, anh đã đứng ngồi không yên.
Cảm thụ rất rõ rệt rất mới mẻ.
Tiểu đội trưởng là người anh tôn kính và cũng sùng bái nhất, nhưng anh chưa từng nhớ thương Tiểu đội trưởng giống thế này. Kết quả của sự ấu trĩ lỗ mãng, cuối cùng chỉ đọng lại hoài niệm.
Hoài niệm vĩnh viễn không chân thật.
Anh nghĩ, chờ hắn về sẽ nói cho hắn nghe vậy.
Nói cho hắn nghe Tiểu đội trưởng có một vị hôn thê cảm tình rất tốt, nói cho hắn nghe về cô bạn gái mình từng vướng mắc trước ngày nhập ngũ.
Sự tùy hứng khi đó, thật ra chẳng lưu lại được gì.