Tối Chung Lưu Phóng

Quyển 1 - Chương 36

Tiểu đội của Kỷ Sách mai phục ở đằng sau, sau khi nhận được chỉ thị lập tức xác nhận phương vị của gã râu quai nón.

“Đại đội trưởng Kỷ, mục tiêu đã vào tầm ngắm, có thể bắn” Đầu Đạn nhắm chuẩn vào mi tâm gã râu quai nón, chỉ chờ Kỷ Sách ra lệnh một tiếng là giải quyết gọn.

Kỷ Sách xem xét tình hình, lắc đầu nói: “Không được, thiết bị điều khiển mới là hiểm họa lớn nhất, giết gã cũng vô dụng” Đoạn liên lạc với tổ truyền tin, quả quyết yêu cầu nhiễu sóng điện từ.

Bên tổ truyền tin do dự một lúc, rồi trả lời: “Nhím Độc, nếu tiến hành nhiễu sóng điện từ, tất cả máy liên lạc phe ta cũng sẽ bị tê liệt, làm vậy sợ ảnh hưởng tới cả tiến trình nhiệm vụ!”

Kỷ Sách thản nhiên cười: “Không sao, tê liệt thì tê liệt”

Người của tổ truyền tin trợn mắt: “Hả? Chuyện này…”

Kỷ Sách ước lượng con dao găm trên tay, dùng giọng điệu ngông cuồng tự đại trời đánh nói: “Trọn mười ba trạm trong Chiến đấu mô phỏng, đại đội 1 và đại đội 7 đâu phải rảnh hơi thách đấu chơi thôi. Chúng tôi không cần liên lạc, lập tức chấp hành nhiễu sóng điện từ!”

Không có thời gian cò kè mặc cả với từng người trong đơn vị thông báo, hắn tin tưởng sự ăn ý giữa bọn họ.

Lương Thượng Quân đang chờ Hang Sói và tiểu đội 1 liên lạc, anh cũng cân nhắc có nên bắn chết gã râu trước không, nhưng hiện giờ bên tiện ra tay không phải họ, họ cần phải chờ tới khi tiểu đội 1 hành động mới tùy cơ ứng biến sau.

Đột nhiên trong headphone truyền tới một loạt âm thanh điện tử chói tai, tiếng vang bén nhọn xuyên thấu màng nhĩ, các đội viên chịu không nổi vội gỡ thiết bị liên lạc xuống.

Tất cả sóng ngắn liên lạc bị tê liệt toàn bộ, Lương Thượng Quân hồi thần lại_____nhiễu sóng điện từ toàn diện. Anh nhất thời cảm thấy bất ngờ nhưng cũng nằm trong dự đoán, cái kiểu tác phong gió giật sấm rền bất chấp hậu quả này, trừ tên khốn nạn kia ra thì còn ai nữa?

Cầm kính nhìn ban đêm quan sát xung quanh, khắp nơi trong thung lũng tối đen như mực, tính toán thời gian, Lương Thượng Quân đoán đã tới lúc ra tay rồi.

Quả nhiên, tại một góc trong phạm vi kính, anh bắt được một chút dị động.

Bóng đen thoắt cái di chuyển tới sau lưng một kẻ địch canh giữ cạnh nhà, gã nọ không phát ra bất cứ âm thanh nào, một giây sau gã mềm nhũn ngã vào ngực bóng đen. Lương Thượng Quân vô thức sờ sờ cổ, xuyên qua kính anh trông thấy rất rõ ràng, dường như có thể nghe được âm thanh lưu loát vặn gãy cổ đối phương của bóng đen nọ.

Tên lính gác khác tạm thời chưa phát hiện dị thường, gã ôm AK47 lượn qua lại một vòng, nhưng tại khúc quanh gã thình lình bị chặn đường. Lúc này vậy mà gã lại sửng sốt một hồi, điều này chứng tỏ gã không chuyên nghiệp, đương nhiên, cũng có khả năng gã bị loại ánh mắt như động vật họ mèo nào đó nhìn chòng chọc tới phát ngốc.

Kỷ Sách nắm bắt cơ hội, đưa tay bịt miệng gã, dao găm nhanh như chớp lia qua cổ gã.

Máu tươi lập tức phun ra, Kỷ Sách nghiêng đầu né, nhưng vẫn có chút máu bắn lên mặt và mắt hắn. Hắn không hề nhắm mắt, đây là phản xạ có điều kiện do huấn luyện mà thành, trên chiến trường, chỉ mù một giây thôi cũng đủ bỏ mạng, cho nên dù bị máu kẻ địch bắn nhòe mắt, cũng phải ráng giữ vững thị lực.

Kẻ địch cũng không phải lũ đần, rất nhanh chúng đã chú ý tới điểm bất thường của hai lính gác, có gã đi thẳng tới chỗ Kỷ Sách, vài gã khác thì chui vào nhà lấy vũ khí.

Pằng_____

Có gã nổ súng, Kỷ Sách không kịp lau máu trên mặt, hắn mượn căn nhà làm công sự che chắn, nâng khẩu 97 bắn liền hai phát.

Đội viên của tiểu đội 1 bắt đầu tấn công, Kỷ Sách xông pha đi đầu.

Lương Thượng Quân thấy rất rõ ràng, đôi đồng tử vốn tối đen của người nọ bị máu tươi nhuốm một lớp đỏ sẫm, máu chảy uốn lượn trên gương mặt hắn, từ khóe mắt tới bên môi, hệt như hoa văn của một loại đồ đằng, điểm tô cho sát ý sắc bén của hắn.

Đây là lần đầu anh thấy Kỷ Sách giết người, anh bất chợt có một loại cảm giác kỳ diệu, thật lâu sau này anh mới hiểu, hẳn tên của loại cảm giác này, chính là tự hào.

Lương Thượng Quân chẳng mảy may do dự nói với đội viên mình: “Chiến thuật C3. Truyền lệnh của tôi, tổ cơ động chuẩn bị”

Không có máy liên lạc, liên hệ giữa họ và thượng cấp cũng đứt đoạn, chỉ có thể dựa vào khẩu lệnh đơn giản nhất để truyền đạt.

Tiểu đội 2 đánh bọc sườn từ hai cánh, ngăn chặn đường lui của địch. Lương Thượng Quân dẫn hai lính tiên phong gia nhập vòng chiến đấu, sao anh có thể để tên khốn nạn kia giành hết uy phong một mình được.

Xem bộ phe địch giỏi đánh du kích, phát hiện tình hình không đúng lập tức tìm chỗ ẩn náu, trong hỗn loạn gã râu quai nón chỉ huy cũng khá bình tĩnh, dưới sự an bài của gã, một trận chiến phòng thủ phản kích cấp tốc hình thành. Hơn nữa hỏa lực của chúng cũng rất dư dả, xét trên một mức độ nhất định, chúng đang chiếm ưu thế.

Chẳng qua, trong đêm tối, lưỡi lửa AK47 phun ra đặc biệt chói mắt, cũng có nghĩa là chỉ cần chúng nổ súng, tiểu đội của Kỷ Lương sẽ có thể phán đoán chính xác vị trí bọn chúng, còn khẩu 97 của Hara đã qua xử lý ngăn lửa, mục tiêu nhỏ hơn phe địch rất nhiều.

Râu quai nón đã sớm lui vào trong nhà, Lương Thượng Quân vừa chiến vừa tiến, chui vào góc chết trong tầm mắt kẻ địch là sở trường của anh, đây chính là trực giác của người sinh ra để làm tặc. Mục đích của anh là muốn hội hợp với quân chủ lực bên Kỷ Sách, áp sát căn nhà kia. Trong lúc hành động đột nhiên cảm giác được nguy hiểm_____tiếng lên nòng khe khẽ_____phe địch có tay bắn tỉa đang ngắm chuẩn bên này!

Gần như là phản xạ có điều kiện, anh xoay mạnh người, bắn mù một phát vào hướng phát ra âm thanh trong bóng tối, đối phương rên một tiếng, xem ra đã bị bắn ngã. Nhưng cùng lúc đó, gã đàn ông nhỏ thó linh hoạt lủi ra sau lưng anh, một lưỡi dao sáng như tuyết trượt từ mắt xuống cổ anh. Lưỡi dao lạnh băng khiến làn da run rẩy, Lương Thượng Quân theo bản năng dùng báng súng đập ra sau, trong tình cảnh chỉ mành treo chuông, xem thử động tác ai nhanh hơn.

Trong chiến đấu, tình hình luôn thay đổi trong nháy mắt, giây trước sống, giây sau bỏ mạng.

Máu nóng men theo cổ Lương Thượng Quân thấm vào trong bộ đồng phục rằn ri, nhiệt độ nóng hổi bốc hơi trên cột sống anh, một lượng lớn máu phún ra, chảy xuống, lúc chảy tới gần xương cụt, nó chầm chậm nguội lạnh.

Lương Thượng Quân khẽ thở ra, dỡ trọng lượng người chết sau lưng xuống, xoay người lại, đối diện với Kỷ Sách toàn thâm đẫm máu.

Máu ngưng kết thành màu nâu đen trên người hắn, tỏa mùi tanh tưởi, trên gò má hắn còn có máu đỏ tươi nhỏ xuống. Hắn khẽ híp đôi đồng tử đen như mực, loáng thoáng bộc phát cơn giận, dao găm trong tay vẫn giữ nguyên nhiệt độ cơ thể người tươi mới. Nếu không phải hắn đang nhăn nhó, Lương Thượng Quân sẽ nghĩ lúc này hắn rất giống thần chết.

Kỷ Sách một tay đè bụng, hậm hực nói: “Báng súng này của cậu ác lắm, lần sau làm ơn nhìn kỹ rồi hẳn thọc”

Lương Thượng Quân muốn cười, nhưng cảm thấy giờ không phải lúc để cười, anh chỉ chỉ vị trí của tay súng bắn tỉa phe địch, xị mặt nói: “Lảm nhảm hoài, tôi vừa cứu anh đấy”

Kỷ Sách mím môi cười, hắn nói: “Tôi cũng vừa cứu cậu đấy” Lương Thượng Quân nhất thời có chút thất thần, anh thấy máu tươi bên mép bị Kỷ sách mím vào miệng, lưu lại một đường diễm lệ tàn khốc trên môi, vừa kỳ dị vừa diễm lệ đáng sợ.

Kỷ Sách cau mày, hắn không thích mùi gỉ sắt của máu, vì thế đưa tay chùi máu trên mặt, lúc này Lương Thượng Quân mới hồi thần lại, chộp súng lên vội vã né tránh.

Dẫu thế nào chăng nữa thì râu quai nón vẫn đấu không lại sự truy kích trùng trùng của Hara, gã phát hiện điều khiển từ xa đã hoàn toàn mất khống chế, thiết bị liên lạc cũng hoàn toàn tê liệt, nhưng gã không hề muốn bó tay chịu chết.

Hạ lệnh một tiếng, gã kêu thủ hạ tụ lại ở công sự che chắn, lôi mấy sinh viên đó ra làm khiên, tóm lại chỉ cần còn giữ con tin trong tay, chúng sẽ bất bại.

Ba Hoa nhìn qua điểm ngắm bắn mà nghiến răng nghiến lợi, hắn dựng súng bắn tỉa, ngắm chuẩn, quyết đoán bóp cò. Một phát súng xuyên qua cửa sổ căn nhà, bắn trúng ngay sọ gã râu quai nón rốt cuộc cũng chịu lộ mặt nọ.

Đám thủ hạ mới dàn trận xong thì phát hiện lão đại mình đã bị bắn chết, tức khắc loạn cào cào, nhưng chúng vẫn giữ chặt con tin.

Lương Thượng Quân cảm thấy Ba Hoa quá thiếu kiên nhẫn, trong lòng hơi bực, Kỷ Sách nhướng mày nói: “Giết cũng đã giết rồi, theo tôi, phát súng này của cậu ta bắn rất tốt, cũng không tính là trái lệnh”

Lương Thượng Quân không có thời gian tranh cãi với hắn, đúng là không trái lệnh, nhưng chiêu này quá hiểm, nếu đám liều mạng đó bị bức ép quá, thì tính mạng con tin rất có khả năng khó bảo toàn! Hiện giờ các sinh viên bị coi là khiên thịt, họ không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

“Ngốc Tặc, cậu hạ mệnh lệnh gì cho họ?” Đột nhiên Kỷ Sách hỏi.

“C3. Sao thế?”

Kỷ Sách gật gật đầu, cười nói: “Tốt lắm”. Hắn không hề nghĩ sai, giữa họ không cần trao đổi qua máy liên lạc, va chạm nhiều lần như vậy, họ đã quá hiểu tính tình của nhau.

Lương Thượng Quân nhìn thời gian: “Một phút nữa tổ cơ động sẽ phóng Nước mắt thiên sứ, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa”

“Ừm” Lời vừa dứt, Kỷ Sách đã từ bên hông lao ra, Lương Thượng Quân theo sát sau lưng.

Nước mắt thiên sứ là một loại bom cay, khác với bom cay của cảnh sát, loại bom cay này có hiệu lực rất nhanh, phát tán trong không trung rất nhanh, chỉ trong vòng năm giây đã có thể kích thích thần kinh con người, khiến họ sản sinh cảm giác mê man. Tác dụng phụ của nó cũng rất lớn, sẽ làm mắt người tiếp túc đau đớn trong thời gian ngắn, thị lực mơ hồ, đại khái chừng một tiếng sau triệu chứng mới giảm nhẹ.

Điều mà nhóm Lương Thượng Quân lo lắng, chính là một khi Nước mắt thiên sứ phát huy tác dụng, trong cơn hoảng loạn kẻ địch sẽ nổ súng lung tung, rất nguy hiểm cho các sinh viên, bởi vậy trong vòng một phút này họ cần phải mai phục ở đằng sau vật che chắn của kẻ địch, nỗ lực bảo vệ an toàn cho khu vực sinh viên đang đứng lúc Nước mắt thiên sứ phát huy tác dụng.

Vào vị trí xong, họ đeo mặt nạ phòng độc lên, bốn quả Nước mắt thiên sứ từ hướng tổ cơ động phóng qua, tức khắc nổ tung trong đám người. Cơn đau thình lình ập tới từ bóng tối khiến kẻ địch gần như mất lý trí, chúng không rõ đã xảy ra chuyện gì, mắt cũng không nhìn thấy đường, để bảo vệ mạng, chỉ có thể cầm súng bắn loạn xạ.

Lúc này Lương Thượng Quân và Kỷ Sách đồng thời giơ súng bắn tỉa lên, phân biệt phương hướng của kẻ nổ súng trong cơn hỗn loạn, mỗi người bắn ba phát. Lương Thượng Quân định dời họng súng sang một gã khá gần đó thì chợt phát hiện họng súng của mình nhắm ngay em gái tóc ngắn, anh vội vàng thu thế.

Gã đàn ông giữ em gái đã phát cuồng, gã ôm súng bắn quét loạn xạ. Lương Thượng Quân tránh mưa bom bão đạn sau vật che chắn, anh biết rõ cứ tiếp tục như vậy không phải cách, nếu cứ càn quét như thế em gái đó sẽ gặp nguy hiểm.

Vì vậy anh tìm đúng kẽ hở, lách ra khỏi vật che chắn, định bụng đi vào góc chết của gã đàn ông nọ, Kỷ Sách cản anh: “Chờ lát đã! Hiện giờ không rõ tình hình bên đó! Cậu không nắm chắc sẽ dễ sinh chuyện!”

Lương Thượng Quân hơi trù trừ, nói: “Sẽ không đâu! Trong lòng tôi có tính toán!”

Lương Thượng Quân tiếp cận gã đàn ông nọ, tận lực né tránh hướng chính của gã, tìm đúng vị trí, vị trí phát súng trí mạng, sẽ không mắc sai lầm_____Lương Thượng Quân bóp cò.

Nhưng anh vẫn phỏng đoán sai một lỗi, đối với người thần trí hỗn loạn, toàn thân gã đều là kẽ hở, nhưng toàn thân gã cũng không hề có góc chết.

Ngay thời khắc bóp cò, Lương Thượng Quân chú ý thấy đối phương nhắm họng súng vào mình, nhưng anh không thể cử động, anh cần phải bắn ra phát súng đó.

Bắn, nghiêng người, né, một loạt động tác liền mạch nhau, nhưng anh vẫn cảm giác được cơn đau đớn dữ dội bên cánh tay phải, bắp thịt thoắt cái mất đi sức lực.

Anh lắc lắc đầu, cố gắng làm dịu mình từ trong cơn đau.

Máu trên cánh tay anh nhuốm ướt bộ đồ ngụy trang, hiện giờ anh không có sức cầm súng nữa, đành vứt súng, theo bản năng kéo em gái tóc ngắn nước mắt đầy mặt vì bom khói kia qua, anh dẫn cô di chuyển tới chỗ vật che chắn.

Lúc gần tới căn nhà, anh đột nhiên nghe thấy tiếng thét điên cuồng của Kỷ Sách: “Ngốc Tặc! Nằm…”

Ầm_____

Một tiếng nổ vang lên, Lương Thượng Quân không nghe thấy Kỷ Sách hét cái gì, khoảnh khắc bị bóng tối bao phủ hoàn toàn, anh còn đang đoán nội dung câu nói đó: là đậu má? Nằm xuống? Hay mẹ kiếp? [anh Kỷ Sách hét chữ Ngọa (nằm), phát âm là wò, chữ này đồng âm với chữ đầu của mấy từ Đậu má (w ǒ  cāo), Nằm xuống (wò d ǎ o) và Mẹ kiếp (w ǒ  le gè qù)]

Hay là…

Dù sao thì, anh cảm thấy rất khôi hài. Vận mệnh rất khôi hài.