Tối Chung Lưu Phóng

Quyển 1 - Chương 20

Việc đầu tiên Lương Thượng Quân làm khi về tới căn cứ Hara là tới phòng bếp, anh giả vờ xem xét tình trạng dinh dưỡng thức ăn, sau đó chạy tới chỗ Tiểu đội trưởng phòng bếp hóng tin tức: “Lão Tiền, chỗ mấy ông có tân binh nào mới tới không lâu, tên Viên Phi không?”

“Viên Phi?” Lão Tiền vừa bận nhào bột mì vừa suy nghĩ: “Có mấy thằng lính mới tới lận, bất quá, tôi không nhớ đứa nào tên Viên Phi cả”

Lương Thượng Quân: “Chính là thằng nhóc vừa đen vừa gầy, tay chân lèo khèo như con vượn ấy…”

“Á cậu nói Khỉ Còi hả” Lão Tiền vỗ vào cục bột, làm bột văng tung tóe: “Sớm nói Khỉ Còi có phải được không, Khỉ Còi? Khỉ Còi? Đâu mất tiêu rồi?”

Bên kia có người đáp: “Tiểu đội trưởng, hôm nay tới phiên cậu ta trực, cậu ta đang ở Hồ cá ấy”

Lương Thượng Quân không rõ tình hình: “Nghĩa là sao?”

Lão Tiền giải thích: “Thật không khéo, cậu ta không có đây. Hồ Cá chúng tôi nói chính là vùng lân cận hải phận W, hiện cậu ta đang ở đó đánh cá, chắc cỡ 4-5h mới về”

“Ờ, vậy thôi” Lương Thượng Quân tạm biệt lão Tiền, ra khỏi phòng bếp, gió nhẹ thổi qua mang theo mùi tanh ẩm, anh ngửi vào mà khó chịu trong lòng.

Anh vốn muốn xem xem Khỉ Còi ở đây ra sao, muốn xem xem cậu có còn kiên trì như lúc đó không, đáng tiếc không đúng lúc. Thật ra anh muốn khuyên cậu từ bỏ, bởi vì khi nhóm tân binh tiếp theo tới phòng bếp, cậu vẫn phải giải ngũ, ở nơi này lãng phí thời gian làm gì? Đợi tới ngày tất cả nhiệt tình của cậu bị mài mòn hết, thì một Khỉ Còi hăng hái phấn đấu sẽ biến mất thực sự.

Anh muốn nói với cậu, lái xe tăng “Nghiền chết” Tiểu đoàn trưởng cũng không phải tội ác tày trời gì, anh sẽ viết cho cậu một bức thư tiến cử, sau này cậu về đơn vị cũ vẫn có được một tương lai mới toanh.

Trong lòng Lương Thượng Quân lo lắng cho chuyện của cậu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định tới Hồ cá kiếm cậu nói chuyện.

Hải phận W cách căn cứ rất xa, nghe nói đây là nơi quý báu nhất tự hào nhất của phòng bếp Hara. Trước kia lúc Hara mới đóng quân trên đảo Tháp, đồ ăn rất thiếu thốn, thức ăn vận chuyển bằng máy bay và tàu tới đều không còn tươi mới nữa, nhóm lính thế hệ trước đều phải chịu đựng sức tàn phá của mớ thức ăn ôi thiu.

Về sau họ mới thương lượng với ngư dân bản địa, mua cá của ngư dân, ban đầu còn tốt, cá ngư dân cung cấp cho họ vừa lớn vừa tươi, giá cả cũng rất hợp lý. Ai biết một thời gian dài sau lại nảy sinh vấn đề, mấy hộ ngư dân ven biển đều muốn làm ăn với họ, kết quả mấy hộ ngư dân bán cá cho họ đều bị những hộ khác chèn ép, cuối cùng cá đưa lên nhỏ tới nỗi chả đủ nhét kẽ răng, thế là Hara phẫn nộ.

Tiểu đội trưởng phòng bếp đời đầu lật bàn, dẫn một số nam nhi tới ven biển, vòng qua hải phận bình thường mấy ngư dân hay chiếm lĩnh, men theo bờ biển tới tới lui lui tìm gần 100km hơn, cuối cùng cũng tìm được một nơi vừa lòng.

Nơi đó chính là “Hồ cá”, cũng chính là hải phận W hiện giờ.

Hồ cá có rất nhiều cá, hơn nữa hằng năm đều có một khoảng thời gian cá kết bầy di trú tới vùng lân cận, khiến nơi này càng tuyệt vời như thiên đường trần gian. Lẽ ra nơi tốt thế này ngư dân phải tranh chấp dữ lắm mới đúng, nhưng tệ một cái là vị trí của Hồ cá quá kém, ba mặt toàn núi, mặt còn lại bị đá ngầm bịt kín, muốn tới không thể không nếm khổ. Hộ gia đình bình thường đương nhiên cho rằng càng bớt việc càng tốt, đâu dư hơi chỉ vì bắt cá mà chạy xa oan uổng vậy, không khéo còn bỏ mạng lại luôn. Cho nên Hồ cá liền trở thành nơi đánh bắt chuyên dụng của Hara.

Về sau câu chuyện trèo đèo vượt suối băng đá ngầm của vị Tiểu đội trưởng phòng bếp nọ chỉ được truyền tụng trong đám binh sĩ nhà bếp Hara, đồng thời bắt bọn họ lập “Quân lệnh” tuyệt đối không hó hé ra ngoài. Sau nữa, trải qua sự cải tiến và hoàn thiện của ba đời Tiểu đội trưởng, phòng bếp Hara ngày nay đã quán triệt triệt để quan điểm “Tự thân vận động cơm no áo ấm”, nắm giữ thuần thục các kỷ xảo bắt cá ở Hồ cá, cung cấp trường kỳ đủ loại cá tươi roi rói cho các anh em ở căn cứ Hara.

Vì để tưởng niệm vị Tiểu đội trưởng phòng bếp vĩ đại kia, và cũng để xác định chủ quyền hải phận đó, Hara dựng nên một tấm bia ở chỗ Hồ cá, lớn bằng tấm bia đá khắc chữ “Đảo Tháp”, đứng sừng sững giữa ba đào trông đặc biệt phấn chấn nhân tâm.

Họ mời vị Tiểu đội trưởng đó tới, nhờ ông đề chữ cho tấm bia này, Tiểu đội trưởng cười ha ha nói: “Đề cái gì mà đề, đây này, cứ vẽ con cá giống như tôi là được” Nói xong ông dùng nhánh cây vẽ một con cá nguệch ngoạc trên cát…Đoàn trưởng Hara rất phiền muộn, nhưng hết cách, bởi vì người ta là đại anh hùng, kiến nghị của anh hùng phải được tiếp thu, vì vậy cuối cùng khắc trên tấm bia này chính là hình con cá vị Tiểu đội trưởng đó vẽ.

Người tới cúng bái đều bảo: “Hình cá này đơn giản mà mạnh mẽ, thể hiện đầy đủ tinh thần ngoan cường giản dị và dũng cảm sáng tạo của Hara”

Đoàn trưởng vui mừng sâu sắc…

Xa quá là xa.

Lại nói lúc Lương Thượng Quân tới Hồ cá là gần 5h chiều, đã tới lúc kết thúc công việc, anh đứng bên bờ biển do dự thật lâu, cuối cùng chờ được Khỉ Còi chống chiếc thuyền con trở về. Trên lưới cá treo bên mạn thuyền nhỏ nước tí tách, da Khỉ Còi bị nắng gió phơi đỏ sẫm, tay chân lèo khèo dưới nắng chiều trông càng dài hơn, cậu và ba người lính khác ôm hai thùng cá sống, Lương Thượng Quân cách rất xa mà vẫn có thể nhìn thấy nước văng tung tóe khi mớ cá đó vùng vẫy giẫy chết.

Khỉ Còi thấy Đại đội trưởng Lương ngồi trên một tảng đá chờ mình, đầu tiên là tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó la nhoi nhoi chạy tới: “Đại đội trưởng Lương! Má ơi! Đúng là anh thật nha Đại đội trưởng Lương!”

Lương Thượng Quân thấy cậu cũng rất vui, bất quá khi nghe câu “Má ơi” thần kinh liền bắt đầu nhảy nhót bất quy tắc. Anh biết câu này chỉ là lời cảm thán của Khỉ Còi, nhưng vừa liên tưởng tới tên khốn nạn nào đó dùng vẻ mặt bỉ ổi nói “Mẹ tụi nhỏ” là anh lại thấy buồn nôn.

Áp chế liên tưởng kỳ quái đó lại, anh đi qua ôm vai Khỉ Còi: “Thằng nhóc cậu sống cũng tốt quá ha, anh còn tưởng cậu ở đây được vài ngày là khóc la đòi đi rồi chứ!”

Khỉ Còi vừa nghe anh bảo “Đòi đi” lập tức khẩn trương lên, cậu nghiêm túc nói: “Đại đội trưởng Lương, em không đi”

Lương Thượng Quân bất đắc dĩ nhìn cậu: “Khỉ Còi, không phải anh không tin cậu, anh chỉ muốn cậu chọn con đường không phải hối hận thôi. Cậu cũng biết đấy, doanh trại vững như sắt còn lính lưu động như nước chảy, cậu cứ ở lỳ chỗ này, sang năm vẫn phải đi thôi, lãng phí vô ích cả năm trời như vậy đáng giá sao? Nếu cậu chịu đi, anh có thể viết thư tiến cử cho cậu, cam đoan Đại đội trưởng của các cậu không trách tội cậu nữa”

“Đại đội trưởng Lương hãy nghe em nói” Khỉ Còi hơi ngước gương mặt đỏ sẫm lên, đủ để Lương Thượng Quân thấy rõ tâm ý qua đôi mắt mình, “Không có gì là đáng giá hay không đáng giá cả, em chọn lưu lại Hara cũng không hẳn là do sợ Đại đội trưởng trước kia trách phạt, đó là lỗi của em, em phải chịu trách nhiệm. Em không muốn rời đi, là vì em muốn xem xem mình rốt cuộc có thể làm tới mức nào, em muốn dốc toàn lực để sống trên mảnh đất đảo Tháp, chứ không phải cầm bức thư tiến cử của anh về đơn vị cũ diễu võ dương oai. Hara là nơi khiến em cảm thấy cuộc sống vĩ đại nhất, chí ít hiện tại em không thể rời đi, rời đi rồi, em chẳng làm được cái gì cả”

Lương Thượng Quân nghe cậu nói xong sửng sốt mất vài giây, anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Khỉ Còi, nơi sống vĩ đại nhất là sao?”

Khỉ Còi bật cười, mang đậm hơi thở biển cả: “Em chưa từng sâu sắc cảm thấy mình vô địch như thế này bao giờ. Ở Hara, cho dù bị trừ sạch điểm, em vẫn vững tin mình có thể làm được, khẳng định có thể làm được! Đại đội trưởng Lương, anh xem hôm nay em đánh được nhiều cá chưa, nhiều nhất trong số tân binh luôn, anh nói em giỏi không?”

Lương Thượng Quân im lặng, chỉ kéo đầu cậu qua hung ác vò một trận, trên tóc Khỉ Còi không biết là mồ hôi hay nước biển bị thổi đọng thành tinh thể muối, thô ráp cả tay.

Anh sai rồi, anh biết mình sai rồi, anh quá coi thường lính của mình, lính của anh mẹ nó đều giỏi giang!

Trên đường về doanh trại, Lương Thượng Quân nói với cậu: “Khỉ Còi cậu nghe này, là tự cậu muốn ở lại, sau này đừng hối hận”

Khỉ Còi không biết Lương Thượng Quân nói vậy là ý gì, nhất thời có chút ngơ ngác.

Lương Thượng Quân giải thích: “Anh giúp cậu, nhưng phải xem cậu có làm được hay không”

“Em làm được mà!” Mắt Khỉ Còi tỏa sáng, giọng nói lớn đến dọa người.

Lương Thượng Quân rất hài lòng: “Được! Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày cậu thức sớm cõng 20kg chạy việt dã 10km cho anh, mỗi ngày làm hai đợt ba lần trăm cái, vác 10kg nhấc súng 2 tiếng! Cậu ngắm không chuẩn đúng không,vậy phải cầm súng ngắm bia mỗi ngày, anh có thể phân phối cho cậu khẩu 81, một ngày năm phát đạn, lãng phí một phát 5km, luyện cho tới khóa tuyển tân binh sau, nghe rõ chưa!”

“Rõ!”

“Lần tuyển chọn sau nếu cậu lại bị đào thải, lập tức cuốn gói về nhà cho anh, đừng làm anh mất mặt!”

“Vâng!”

Lương Thượng Quân nói: “Anh không thể trông chừng cậu tập luyện mỗi ngày, cho nên cậu phải tự dựa vào chính mình, cậu tới trước tấm bia anh hùng của các cậu thề cho anh, nói rằng cậu nhất định làm được”

“Tôi xin thề” Khỉ Còi gật đầu, trong con ngươi phản chiếu đường nét của con cá nguệch ngoạc kia: “Tôi nhất định làm được!”

Lúc hai người về tới căn cứ đã sớm quá giờ cơm tối, Lương Thượng Quân đói muốn hoa cả mắt, Khỉ Còi sao nỡ để Đại đội trường Lương nhà mình chịu đói được, lập tức chui xuống bếp lấy ba cái bánh bao nhân thịt ra đưa anh, còn nói với anh rằng: “Đại đội trưởng Lương anh yên tâm đi, sau này có Khỉ Còi ở nhà bếp, cam đoan anh sẽ được ăn toàn món ngon, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, em còn có thể mời anh ăn cá nướng!”

Lương Thượng Quân bộp cho một phát: “Ăn con em cậu! Kỷ luật! Kỷ luật là quan trọng nhất! Mẹ nó cậu muốn bị ghi tội hả!”

Khỉ Còi sờ đầu cười ngu.

Lương Thượng Quân ôm bánh bao về phòng ngủ, vừa vào cửa đã nghe Trần Kim Huy vội vã nói với anh: “Ai yo Đại đội trưởng Lương, cậu đi đâu vậy, sao giờ mới về, Đại đội trưởng Kỷ tìm cậu mấy lần rồi, cả Hara sắp bị anh ta lật tung rồi kìa. Nhất định là có chuyện gấp, cậu mau đi tìm anh ta đi”

Lương Thượng Quân囧: “Hôm nay nghỉ phép à nha, xảy ra chuyện gì được chứ?”

Trần Kim Huy lắc đầu ý bảo mình cũng không biết, y còn nói với anh Kỷ Sách đang bật mode cáu kỉnh, ít chọc mới tốt, nhất định phải ăn nói lựa lời.

Lương Thượng Quân chẳng bận tâm đáp ứng, đủng đỉnh tới phòng 201 gõ cửa.

Bên trong đáp trả một câu trầm trầm: “Cửa không khóa, vào đi”

Lương Thượng Quân đẩy cửa vào, tức khắc hiểu thế nào gọi là Kỷ Sách “bật mode cáu kỉnh”.

Trên bàn chất chồng giấy báo cáo, vài bức địa đồ vẽ tay ngoằn nghoèo rơi đầy dưới đất, còn có bảng phân tổ, lộ tuyến kết hợp, và một Kỷ Sách đầu tóc rối nùi áo quần xộc xệch, cảnh tượng này thật thảm không thể đỡ.

Lương Thượng Quân rón ra rón rén né tránh hố bẫy bản đồ, đi tới bên cạnh Kỷ Sách ngồi xuống, chỉ thấy Kỷ Sách đang vẽ ba đường trên tấm bản đồ, tiếp theo lại đánh ba dấu chéo, bên cạnh còn viết tám chữ ghi chú rồng bay phượng múa_____Ai đi nấy chết, chết chắc khỏi cãi!

Lương Thượng Quân đổ mồ hôi như tắm.

“Đi đâu vậy?” Giọng Kỷ Sách hơi khàn.

Lương Thượng Quân thấy trà trong ly hắn khô cả rồi, bèn lấy ấm châm thêm cho hắn. Sau đó anh ngẫm nghĩ, cảm thấy nếu nói cho tên khốn nạn này biết anh đi thăm Khỉ Còi chắc chắn sẽ bị khinh bỉ chết, đắn đo ba bận, anh nói: “Tôi đi trộm bánh bao”

Đầu óc Kỷ Sách đã bị treo, thế nhưng không nói gì, đón lấy ly nước và cái bánh bao Lương Thượng Quân đưa cho đặt qua một bên, tiếp tục vẽ.

Sau khi vẽ xong đột nhiên hắn ngẩng đầu lên chỉ chỉ vào một góc trên bàn: “Bữa tối, nguội, hâm lại ăn”

Lạ lùng là Lương Thượng Quân lại nghe hiểu ngôn ngữ sao Hỏa của hắn, anh mỗi tay cầm cái bánh bao, chớp chớp mắt nói: “Ờ”