Tôi Chọc Cậu Sao

Chương 3: Trương Lê nghĩ thầm, cái quái gì vậy? Hai anh em đều không phải người tốt

“Mang đến chưa? Mẹ em không phát hiện chứ?”

Lưu Dương kéo Lý Hàng vào phòng ngủ, Lý Hàng mở túi sách làm lộ ra mấy cái chai lọ: “Tất cả đều để trong túi, không nhìn được.”

“Được.” Lưu Dương kéo áo lên nằm sấp trên giường: “Mau thoa đi, đau chết em.”

Lý Hàng đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, thoa vào những chỗ bị tím xanh, Lưu Dương lấy chân đạp hắn: “Thoa ít thôi, đừng lãng phí, để lại cho em nửa bình.”

Lý Hàng bật cười, hai tay xoa bóp vết bầm, thằng nhóc này dự định bị thương lần hai hay sao, nghĩ tới đây liền nói: “Dương, tuy rằng anh không thích chịu thiệt nhưng chuyện này coi như kết thúc đi.”

Lưu Dương xoay người ngồi dậy để lộ ra tay chân toàn vết xanh tím, không nói gì chỉ chằm chằm nhìn hắn.

Lý Hàng nói: “Được rồi, đừng có trừng mắt nhìn anh, đang nói nghiêm túc với mày đấy.”

Lưu Dương liếc mắt rồi lại nằm xuống giường, Lý Hàng mắng thằng cháu trai này rồi vén đùi Lưu Dương lên, chà xát hai tay xoa rượu thuốc, vừa xoa bóp vừa lảm nhảm, lời nói đặc biệt thấm thía: “Nếu mày đánh thắng được người ta thì anh có thèm nói không? Anh không nói, nếu anh có thể đánh người ta giúp mày thì anh có nói không? Anh càng không nói, cho nên chúng ta đừng tự tìm tới chuyện không đâu nữa.”

Lưu Dương nói: “Em không nuốt trôi được cục tức này, việc này anh đừng quan tâm, em đã quyết rồi.”

Lý Hàng lại nói: “Anh cảnh cáo mày, mấy trò đùa trẻ con thì không sao, nhưng nếu mày thật sự muốn tìm người đánh nó, nắm đấm không có chừng mực, đến lúc đó người ta thực sự có chuyện gì thì mày chịu trách nhiệm được không?”

Lưu Dương im lặng, Lý Hàng lớn hơn hắn một tuổi, từ nhỏ hai người đã học cùng trường, thật sự giống như anh em ruột chung sống với nhau, sao còn không hiểu chứ. Luận về chuyện đánh nhau chơi bời bắt nạt người khác thì trước kia Lý Hàng còn điên hơn Lưu Dương nhiều, từ nhỏ Lưu Dương đã đi theo hắn gây chuyện, đã bao giờ thấy hắn chịu thua?

Có, đúng thật là có.

Tên này học lớp 10 ở trường trọng điểm thủ đô, Lưu Dương học không giỏi nên không theo được, lên lớp 11 Lý Hàng trở về, bộ dạng nửa sống nửa chết tĩnh dưỡng hai tháng, giữa hai chân còn đeo tấm thép, hỏi gì hắn cũng không nói, làm Lưu Dương bị chọc tức, sau chuyện đó Lý Hàng kiềm chế lại hơn nhiều, còn thường xuyên khuyên nhủ Lưu Dương, điển hình cho câu nói lãng tử quay đầu.

Lý Hàng nói: “Nếu mày có tính nóng nảy thì phải học cách kìm nén thế mới là đàn ông, đánh người không phải là bản lĩnh.”

Lưu Dương không kiên nhẫn: “Sao anh lại phiền phức vậy hả.”

“Này, không phải là anh phiền phức, mày có ngày nào không làm khổ anh, không làm khổ dì không hả.” Lý Hàng bắt chước hắn trợn trắng mắt.

”Đi ra ngoài, ra ngoài, cằn nhằn mãi không yên.” Lưu Dương lập tức xị mặt đuổi người, việc này cũng chỉ có Lý Hàng có thể thuận mồm nói ra, chứ người khác ai dám nói chuyện này với hắn, hắn sẽ đánh luôn.

Lý Hàng đặt rượu thuốc, thẻ học sinh lên trên bàn, cằn nhằn thêm vài câu, bị Lưu Dương không thể nhịn được nữa đẩy ra ngoài.

Sau khi đuổi người đi, một mình Lưu Dương ngồi trên giường hờn dỗi, hắn nghĩ CMN ai không phải đàn ông chứ hả?

Tiết đầu tiên của sáng thứ hai kết thức, Lý Hàng hẹn Trương Lê ra ngoài, hai người đút tay vào túi quần, vươn vai đi bộ phơi nắng trên sân tập, Lý Hàng liếc Trương Lê: “Là cậu đánh Lưu Dương sao?”

Cánh tay Trương Lê vẫn còn, lạnh lùng nói: “Muốn đánh lại?”

Lý Hàng đưa cho năm mươi đồng: “Không phải vậy, đây là tiền của cậu, tôi chỉ muốn nói, nếu thằng nhóc kia lại bắt nạt cậu thì cậu cứ đánh nó, nhưng nhẹ chút.”

Biểu cảm của Trương Lê giống như gặp quỷ, cậu ta muốn nói các người đều có bệnh sao, Lý Hàng dùng tay khoác lên vai Trương Lê: “Thằng nhóc kia bị tôi dạy hư, nhưng tôi không thể đánh nó được, đánh nó thì tôi chẳng phải sẽ thành người xấu sao.”

“Anh có bệnh sao?” Trương Lê tức giận, nghĩ thầm hai người này diễn kịch đấy hả, tôi đánh em trai anh rồi anh còn cho tôi năm mươi đồng? Hôm qua lúc hỏi anh thế nào anh cũng không nói, nếu anh cho tôi từ trước thì tôi cần gì phải chỉnh đốn em trai anh?

Lý Hàng cười hì hì, đặc biệt giả dối: “Nhiều chỗ nó chưa hiểu chuyện mong cậu bao dung nhiều hơn.”

Trương Lê lại nói: “Tôi bao dung cái con mẹ anh.”

Lý Hàng xị mặt: “Cậu nói gì!”

Trương Lê làm hắn nghẹn lời: “Trước kia lúc Lưu Dương bắt nạt tôi sao anh không nói.”

“Cậu cũng không phản kháng mà.”

Trương Lê không thèm nói nữa, cậu cất năm mươi đồng lại trong túi, quay đầu bước đi, Lý Hàng giống như mấy tên địa chủ, chắp hai tay sau mông đuổi theo cậu: “Này, sao tính tình lại kém như vậy, tôi nói rồi đó, không được nặng tay, cũng không được uốn cong thành thẳng.”

“Uốn cong thành thẳng con mẹ anh.”

“…”

Hôm qua Lưu Dương ngủ qua một đêm, mấy chỗ bị đánh dần dần đỡ đau hơn, hôm nay trời vừa sáng, mẹ hắn còn chưa dậy hắn đã chạy ra ngoài, hắn sợ mẹ ngửi thấy mùi thuốc.

Lúc đến trường hai mí mắt đã muốn đánh nhau, giáo viên bộ môn cũng không quản, hắn nằm trên bàn ngủ liền một mạch hai tiết, tỉnh lại vì nghẹn tiểu đúng lúc tan học, hắn mơ mơ màng màng lảo đảo chạy đến nhà vệ sinh.

Mỗi tầng có một nhà vệ sinh, Trương Lê hơi đau bụng, ôm bụng chạy vượt qua mặt bạn bè, vì nhà vệ sinh tầng ba có mùi rất hôi nên cậu chạy xuống tầng hai, vừa kéo khóa quần ra đã bị người ta đạp vào mông một phát.

May là cậu phản ứng nhanh, nếu không chắc chắc đã ôm bồn cầu rồi, cậu chửi bậy một câu, quay đầu lại, cái tên đầu như con nhím, hành động giống chó xổng chuồng này không phải là Lưu Dương đó sao!

Cái đồ chó hoang kia chạy cũng nhanh thật, còn mở toang cửa ra, Trương Lê tức điên, cậu ta nghĩ đây là chuyện gì chứ hả, anh em nhà này một kẻ thì khoe khoang một kẻ thì có bệnh, tôi đã chọc ai hay ai chọc tới tôi hả? Lại gặp phải tên vô lại này.

Cửa bị gió thổi đóng lại, Trương Lê mặt vô cảm đi tiểu, tiếng nước róc rách, trong lòng tự nhủ, được thôi, không phải bảo cậu ta uốn nắn lại cho thằng hay sao? Chỉ cần chân chó không giảm răng chó không mất, uốn nắn thế nào cũng được đi, người này nếu không làm gì cậu còn mặc kệ hắn, thế nhưng đã bắt đầu làm gì đó là quá đáng đến phát bực.

Bên này Lưu Dương đang vô cùng đắc ý, cả người đều vui vẻ, có thể báo thù rồi, tên cháu trai kia không phát hiện nha, vừa nãy chắc chắn cậu ta không thể nhìn thấy, tốc độ chạy bộ của hắn trông thế mà đã từng luyện tập nghiêm chỉnh đó.

Mấy tên côn đồ trong lớp thấy hắn cao hứng như vậy liền nhao nhao nói: “Ủ ôi, hôm nay tâm trạng anh Dương không tệ nha, mời cơm đi nào.”

Lưu Dương vẫn còn nhớ lần trước những người này làm hỏng chuyện, vốn không muốn nói chuyện với đám này, nhưng hắn nghĩ một chút lại nói: “Được, trưa nay giúp tao chỉnh người xong, anh đây sẽ mời các chú ăn tiệc”

Bọn côn đồ hoan hô, nhao nhao làm động tác cam đoan, còn nói ai dám gây chuyện với anh Dương, đánh nó, phải đánh, loại người này xác định chắc chắn là thích ăn đòn rồi.

“Giúp anh giải quyết cục tức này xong, ăn gì chơi gì cứ chọn thứ tốt nhất, anh đây bao hết.” Lưu Dương ngồi trên bàn, nụ cười mang theo vẻ nham hiểm.

Quyết định vậy đi, không thể sai được đâu, không đánh cậu ta thành kẻ đần là được, đám côn đồ hô hào đẩy bầu không khí nóng lên, Lưu Dương đắm chìm trong lời tung hô của đàn em.

Cùng lúc đó ở cửa lớp C2-1 có người xuất hiện, hầy lại là bọn cặn bãn lớp C2-6, học sinh lớp một hỏi hắn: “Tìm ai vậy? Đừng cản trở tao phơi nắng.”

Tên lớp sáu nhướn mi, xem thường nói: “Liên quan gì đến mày, tao cứ cản đấy.”

Hai người bắt đầu đối khẩu, Lý Hàng vừa đi nhà vệ sinh về, tên lớp sáu vội vàng đi tới, hai người thì thầm một lúc, tên lớp sáu trừng mắt nhìn người kia, sau đó rời đi.

Trương Lê mặt lạnh, Lý Hàng đi đến trước bàn cậu ta, ngồi xuống trước bàn mở to hai mắt nhìn.

“Sao hả?”

Lý Hàng đè thấp giọng nói, vẫy vẫy: “Đưa tai lại đây.”

Bệnh thần kinh bệnh thần kinh bệnh thần kinh, sắc mặt Trương Lê vẫn không đổi, Lý Hàng thở dài, duỗi lưng đến sát bên tai Trương Lê nói: “Lưu Dương định trưa nay sẽ đánh cậu đấy.”

“?” Trương Lê hỏi lại: ”Một mình cậu ta?”

Lý Hàng xua tay: “Thông minh hơn rồi, tìm một đám người giúp đỡ.”

Trương Lê: “…”

“Đừng sợ, đám người đó tôi nói chuyện hết rồi, đến lúc động thủ sẽ chỉ có hai người bọn cậu.” Lý Hàng dặn dò thêm: “Chọn chỗ kín một chút, đừng để giáo viên bắt được, khó giải thích lắm.”

Trương Lê cạn lời, cậu nghĩ bảo sao ông nội của cậu hay nói, người thành phố đều là than tổ ong*, cả người đều là tâm nhãn, chúng ta là dân quê là củ cải trắng lớn, đây là sự thật, ở bên ngoài nếu con phải chịu thiệt thòi một chút cũng đừng so đo, chỉ cần không tổn thương đến thứ quan trọng, nhẫn nhịn là sẽ qua, chớ có tức giận với người ta. *than tổ ong thì vừa đen vừa nhiều lỗ, ý nói người thành phố nhiều tâm tư

Lúc ấy cậu còn cảm thấy tư tưởng của ông cụ đã cũ rồi, vơ đũa cả nắm, nhưng hiện tại ở đây đúng là có rất nhiều tâm nhãn.

Trong đầu Trương Lê suy nghĩ đủ thứ, cuối cùng chỉ nói ra hai chữ: ” Mục đích?”

Lý Hàng nắm bả vai cậu, hai người xúm lại một chỗ: “Tính tình của em trai tôi không, ngang ngược đứng đầu, đánh đến khi khuất phục mới có thể nói chuyện được, phải sửa từng chút một, chắc cậu cũng từng lĩnh hội được kha khá rồi.”

Phải không vậy, đạp cậu một phát lúc đi vệ sinh, cái sự hèn hạ này cậu còn có thể tìm thấy ở đâu, Trương Lê đẩy đầu Lý Hàng ra: “Biết rồi.”

Lý Hàng lại nói: “Không thể uốn cong thành thẳng nha, phải làm việc cẩn thận.”

Trương Lê thẫm nghĩ, anh trai cũng không khá hơn là bao, đều cùng một giuộc.