Tới lớp từ đầu giờ tới lúc tan anh vẫn không hề đoái hoài đến cô. Nhiều lần cô lên tiếng nói chuyện anh giả vờ như không nghe thấy
“xíu đưa em về nhá” anh mới quay lại nhìn cô ánh mắt dường như không còn ấm áp như trước nữa rồi.
“anh bận rồi”- anh đứng lên ra về khiến lòng cô xáo chạnh. Tới lúc ra nhà xe thấy Trang nói
“ Thắng đưa Lan Anh về đi kìa cứ để nó đứng mãi vậy”- nghe xong câu đấy cô mới ngớ người quay lại đã thấy con Lan Anh chèo lên xe anh phóng vút đi trong làn sương mờ nhạt.
Bỗng hai dòng nước ấm rơi xuống,là cô đang khóc ư? Nào có chứ? Đúng đấy nước mắt khiến làm mờ kính cô đeo. Cũng may cô đeo khẩu trang nên không ai để ý,tự thở dài rồi lên xe Duy đi về,
Dường như tới đó còn chưa đủ sáng hôm sau trong giờ học anh đã đổi chỗ trên con Lan Anh ngồi. Cô nhếch mép cười hờ,con Lan Anh thấy vậy liền được.
“chiều qua Yến được người yêu lai về kìa sướng thế không biết nữa”-nghe xong cô không ngần ngại tặng má nó một bạt tay.
“mày không biết cái gì thì đừng có nói”
Con Lan Anh ôm má
“mày bị điên à tao thích nói vậy thì sao“.
“có qua có lại tát lại nó cho bằng nhau “- Anh nhìn cô vẻ mặt thờ ơ vô cảm nói. Thé là thế nào anh vô tâm đến vậy sao? Cô ác tới thế sao? Là cô sai sao? Tại sao chứ? Toàn bộ câu hỏi vây quanh cô nhưng không có câu trả lời nào thích đáng cả.
Cô xuống dưới chỗ Trang gục mặt vào vai cô bạn khóc kể rõ mọi chuyện cho Trang. Bảo sao hôm qua cô gọi cho anh anh lại kêu cô đi nhắn tin với thằng Thọ đi -người đang tán cô.
“sao lại là đi nhắn tin với nó? Nó kêu em làm người yêu nó đi nhưng em nói em yêu anh rồi”-bức xúc khiến cô dường như thét lên.
“Em yêu nó đi!anh yêu người khác rồi. Nhưng mình không có tình cảm với nhau được hình như trước anh nói với em không thích mấy thứ yêu đương thì phải.”
Những lời nói đó dường như ăn sâư vào máu cô khiến cô phải nhớ từng câu từng chữ. Cô đã nói cho anh một bí mật đúng là một bí mật nhơ nhớt CÔ ĐƯỢC SINH RA BỞI MỘT CON ĐIẾM.
Kí ức của một đứa trẻ chưa đầy 4 tuổi về người mẹ kinh tởm vì tiền mà vất bỏ đi chính giọt máu của mình sưốt bao nhiêu năm biệt tăm biệt tích làm cô trở thành vết nhơ vết ố trong gia đình họ.
Mà giờ quay lại tìm cô thì người đàn bà đó đã phai mờ trong tâm trí cô lâu rồi. Hai điều mà cô sợ nhất trên thế giới này là BỎ RƠI và THẤT HỨA cô sợ tới gục ngã vì bị nhữn người cô yêu đùa cợt nên giờ đây cô mới cảnh giác tới như vậy.
Em cũng không biết cảm giác dành cho anh là gì nữa? Có lúc thấy giống như tình yêu ngọt ngào và mặn chát có lúc lại thấy giống như tình cảm anh trai em gái,bạn bè. Em chưa thể nào xác định rằng em đã yêu anh rồi?....
Anh có biết hôm nay là ngày thứ hai anh đối sử với em nhạt đi. Và dường như anh đã yêu con Lan Anh mất rồi?cả ngày hôm qua đưa đón nó mà không nói với em lời nào. Cái cảm giác người con trai hôm trước đưa đón mình thân mật với mình mà già lại đối với đứa con gái khác là như thế nào không anh? Khó chịu đến không nói lên lời đó anh!!
- Cả lúc sáng nay nữa em tát con Lan Anh mà anh lại thờ ơ nhẫn tâm nói với em một câu “có qua có lại tát lại cho nó bằng nhau“. Anh đã bao giờ hiểu cho cảm nhận của em chưa?
Hay em toàn phải nhìn sắc mặt anh mà sống!?.chuyện hôm qua với hôm nay thì làm sao có đứa con gái nào chịu được cái cảnh đó chứ!!!
Lần anh nói nếu em đánh nó thì anh sẽ bảo vệ nó ok giờ thì anh đã làm được điều đó rồi đấy.
Vâng nếu anh thấy em ích kỉ thì đúng như amh nghĩ rồi ạ! Em tự nhận em giả tạo nhưng không cáo già giả nai tơ như nó, bỏ rơi thất hứa anh đã làm những gì em nợ anh em sẽ giả hết. Thì hãy xem như chúng ta không còn nợ nhau! ( tuyệt)