“mày...mày..SONG Nhi chuyện này vẫn chưa xong đâu..á..á đau”
ả vừa la hét vừa được bọn con gái đưa đi.
“nể tình cô vẫn là nhóc nên tôi mới ra tay nhẹ đấy “
-cô lầm bầm cúi xuống nhặt sách vở lên phủi phủi.
“Hay..hay cô diễn quá sâu đấy “
-RER tiến lại gần vỗ tay cười cô.
“lại là tên Thái Giám rắc rối này-cô lườm hắn.
“đã nói bao lần tôi có tên họ hẳn hoi nhá.cô chết với tôi”
-RER bức xúc nổ tung đuổi theo cô quanh sân trường. CònTUẤN thì rở khóc rở cười với hai người rồi cũng đi về kệ hai người bọn cô.
......
Cô khẽ cười, nhưng khi nụ cười đến khóe môi thì mày cô lập tức chau lại. Cảm giác đau đến căng nhức bên má lại cô khó chịu, cô cũng không ngờ một cô gái trói gà không chặt chỉ được mỗi cái miệng như ả LAn ANH lại có thể tát cô một cái mạnh như thế này.
Cơn đau trên mặt làm cô khó chịu, cô đẩy của đi vào trong nhà. Vết bầm này nếu không kịp thời xoa bóp ít nhất cũng ba ngày mới hết sưng, tuy chuyện nhỏ nhặt này không đáng là bao đối với cô, một người từng tập luyện chịu không biết bao nhiêu gian khổ như cô thì quả thật cái tát này chẳng ăn thua vào đâu.
Nhưng cô bây giờ thân phận đã khác, không còn là một sát thủ ÁC MA nữa. Thay vào đó là thân phận của một học sinh phổ thông hiền lành yếu đuối, ngày thứ hai đi học mà xảy ra những chuyện như thế này thì mọi kế hoạch sẽ bị đảo ngược lại mọi thứ.
Tuy những việc như thế này sẽ có được sự thương hại từ phía hai người con trai đó là Rer Đức và Tuấn nhưng lại bị làm phiền bởi những đứa con gái chẳng ra làm sao. Thật phiền phức quá đi mà.
Từ nhỏ đến lớn cô là người luôn ít nói và giữ một khoảng cách nhất định với mọi người. Chỉ riêng với Mai và Ngọc Anh thì ngoại lệ.
cô là người có giới hạn chịu đựng rất cao khả năng nhẫn nhịn cũng rất tốt nhưng hôm nay khi bị người con gái đó tát vào mặt thật sự làm CÔ tức giận.
Cái tát đó như một con dao sắc bén khứa mạnh vào nỗi đau của cô vậy, cô cũng từng trãi qua những ngày liên tiếp bị ăn những cái tát như thế. Bàn tay bọn họ cũng nhỏ nhắn trắng mịn như người con gái đó, ánh mắt nhìn cô cũng đầy căm ghét như người con gái đó.Cô thầm cười với chính mình, nhẫn nhịn suốt 5 năm trời cô còn có thể làm được chỉ còn một năm nên cô nhất định sẽ làm được.
Lan Anh tôi tha cho cô lần này.
Do mãi suy nghĩ về chuyện của quá khứ côkhông hề nhận ra có một người đang ngồi xuống ghế cạnh mình, ánh mắt hắn dừng lại trên bàn tay đang chảy máu của cô. Khi thấy cô bị thương như thế này trong lòng hắn lại có một cảm giác rất khó chịu, bàn tay bé nhỏ này tại sao lại có vệt màu đỏ không đẹp đẽ thế kia.
Cảm nhận được bên cạnh mình đang có một hơi thở âm ấm, Cô quay sang nhìn người bên cạnh ánh mắt nhìn hắn có phần giá lạnh nhưng không khỏi nét ngạc nhiên hiện qua.
“Làm gì nhìn tôi như thế?”
Cô thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào mắt mình, một người đàn ông có thân hình hoàn hảo như Max cộng với bộ dạng đang cởi trần để lộ cơ ngực rắn chắc.
Hắn là một con người khó đoán, trầm tính lại ít nói. Nhưng những lời hắn nói ra lại làm cho người khác không có con đường nào đỡ nổi, cứ như thích dồn người khác vào đường cùng là niềm vui của hắn vậy.
Max ông trùm Macao chính hắn đã gần như đào tạo cô xuốt 5 năm năm trời qua ' giờ hắn gặp nạn nên cô mới 'cứu vớt về nuôi'
Hắn cứ nhìn cô như thế rồi từ gương mặt sau đó chuyển xuống nhìn vào bàn tay Runa.
Hắn thật sự tức giận thật rồi, khi phát hiện trên mặt cô có vết bầm trong lòng hắn thật sự rất ngay và lập tức giết chết người đã làm như thế này với cô. Nhưng khi suy nghĩ kĩ mọi chuyện hắn lại thấy có cái gì đó không bình thường, không phải hắn không biết Runa cô là một cô bé giỏi võ không thể nào dễ dàng bị người khác tát vào mặt mạnh như thế này, còn nữa dấu tích trên mặt cô cho thấy người đánh chắc hẳn là một cô gái.
Lòng bàn tay cô chảy máu nhưng không phải do bị ám khí hay bị người khác đánh, mà là dấu tích của việc bị người khác đẩy người ra từ phía trước cô vấp té tay chà xát xuống mặt đường nên mới dính đầy cát như thế này.
“Hộp thuốc y tế nằm ở đâu?”
Hắn ngưng không nhìn bàn tay cô nữa mà ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô hỏi từng chữ, vết thương trên tay đã khá sâu còn lại dính rất nhiều cát bụi. Thế mà khi về nhà cô lại không chịu đi rửa và xử lí ngay vết thương cứ ngồi im trên ghế thơ thẩn.
Cô im lặng một lúc rồi cuối cùng cũng lạnh lùng cất tiếng nói.
“Trong phòng, chiếc tủ ngăn kéo thứ 3 góc phải“.
Max nhanh chống tìm thấy một hộp đựng băng y tế, là một người luôn phải đối mặt với sự nguy hiểm tất nhiên trong nhà cũng có những thứ như thế này. Hắn cầm bàn tay cô lên nhẹ nhàng dùng một chai nước màu trắng và bong gòn rửa sạch vết bẩn còn dính trên tay cô. Tuy là con trai nhưng mọi động tác của hắn đều rất thành thạo, không quá đau so với tưởng tượng của cô lúc ban đầu khi giao bàn tay mình cho hắn.
Cả hai im lặng không nói bất cứ câu gì, hắn cứ ngồi đó chăm chú vào vết thương trên tay cô. Khoảng cách hai người hiện tại đang rất gần, cô có thể nhìn thấy rõ từng đường nét trên gương mặt nghiêm nghị trước mắt. Vẻ bỡn cợt đêm qua của hắn đã không cánh mà bay, giờ phút này cô chỉ thấy được ánh mắt lạnh lùng và bàn tay không ngừng di chuyển nhẹ nhàng băng bó bó cho mình. Thời gian cứ như thế trôi qua trong ngôi nhà đầy lạnh lẽo và sát khí.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay cứ nghĩ đã được giải quyết một cách gọn gàng, nhưng không ngờ ả ta lại không chịu bỏ qua và đưa ra quyết định khiến Rer mãi mãi không còn cơ hội nhìn thấy Runa nữa.
“Reng reng”
[A lô tao nghe nè].
[Hà tao có chuyện muốn nhờ mày].
Hà là bạn thân nhất của Lan Anh từ thời còn đi học cấp 2, gia đình hai người họ cũng có nhiều mối làm ăn lớn với nhau. Do thế lực của Hà lớn mạnh hơn Lan Anh nên khi quyết định làm một chuyện lớn như thế này cô ta rất cần có sự giúp đỡ của người bạn thân này.
[Chuyện gì?nói đi].
Hà cảm thấy hôm nay cách nói chuyện của Lan Anh có gì đó rất lạ, bình thường cô ta chưa từng khách sáo với Hà. Nói chuyện luôn rất thẳng thắng chưa từng nói úp úp mở mở như thế này. Không lẻ có chuyện gì đó rất khó nói lắm sao, hay gặp chuyện gì cần Hồng giúp đỡ.
[Tao muốn tối nay khử một người].
Giọng nói của Lan Anh tàn ác vô cùng, trước nay không ai không biết danh tính của Lan Anh và Hà. Hai người luôn là hai chị em luôn sống chết có nhau, chuyện tương tự như thế này Hà đã từng làm rất nhiều. Gia đình cô ta rất có thể lực nên chuyện cỏn con như khử một đứa học phổ thông thì đối với Hà là chuyện nhỏ như trở bà tay.
Cô ta có gia đình chống lưng là đứa con gái được cưng chiều từ nhỏ nên từ trước đến nay luôn rất ngạo mạn. Hầu là hai người họ ghét ai đến cực điểm thì sẽ dùng những thủ đoạn tàn ác đối xử với bọn họ.
Khử ở đây không phải là giết người mà là khử ra khỏi cuộc sống của họ, nhẹ thì chỉ bị đánh một trận tơi tả còn nặng thì gương mặt sẽ bị hủy hoại do những đường lưỡi lam nhẹ nhàng kéo đi trên làn da mịn màng.
Có rất nhiều cách làm người khác phải đau khổ, không nhất thiết phải giết chết họ. Vì như thế đối với họ sẽ rất sẽ dàng, phải để họ sống mà không còn nuối tiếc sống nữa đó mới là những điều mà bọn họ muốn. Đối với hai người họ đây chưa gọi là ác, họ luôn cho rằng họ là người đúng những lời họ nói là mệnh lệnh.
[Tưởng chuyện gì ghê ghớm chứ chuyện này thì dễ thôi].