Nếu tôi là nhân vật trong một quyển truyện tranh, vậy thì khung hình đặc tả tôi hiện tại sẽ là gương mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn há miệng, một linh hồn siêu thoát bay ra từ trong miệng tôi. [1]
[1] Meme hồn siêu thoát: Hình
Tôi giả ngu hoang mang cười cười, nghiêng đầu hỏi Cố Y Lương: “Hả? Là ý gì?”
Tuy diễn xuất của tôi rất tệ, nhưng hiện tại tôi thật sự bị bất ngờ đến choáng váng, cũng thật sự rất hoang mang và rất xấu hổ. Một nửa linh hồn theo đảng CP cũng thật sự rất muốn cười, vì vậy nên biểu cảm hiện tại của tôi trong mắt anh ta rất tự nhiên.
Cố Y Lương thấy phản ứng của tôi cũng bối rối theo, sau đó giơ tay lên che mắt, vừa buồn cười vừa có chút thất vọng bất đắc dĩ: “Tôi còn tưởng cậu biết chứ…”
Tôi: Khoan đã, tôi biết cái gì? Anh không thể nói rõ hơn sao? Tôi sắp lên cơn đau tim thật rồi đó biết không?
Tôi ra vẻ bình tĩnh quan sát vẻ mặt của anh ta, cẩn thận dè đặt hỏi: “… Biết cái gì?”
Anh ta dập thuốc xong khoát tay nói: “Không phải lúc đó cậu bị trặc chân sao, tôi thấy fans của mình nhốn nháo hết cả lên, còn có người còn sang weibo cậu nữa… Đúng lúc đó tôi đang onl nên thấy được, cảm thấy họ thật nhàm chán, tôi với cậu lại chẳng có quan hệ gì.”
“Lúc cậu đăng tấm hình bị thương, chỉ cần là người tinh tế là biết ngay vết thương nghiêm trọng đến mức nào, vậy mà bọn họ vẫn cứ nhao nhao bảo giả vờ.” Anh ta khẽ cau mày, lại xoa xoa chóp mũi cười nói, “Người đại diện của tôi quản chặt quá nên tôi không thể trực tiếp tỏ rõ thái độ trên weibo, hơn nữa khi đó cũng không quen thân với cậu. Đành quay một chiếc video rồi nhờ bạn tôi post, sau đó tôi không tương tác gì trên weibo cả ngày, có lẽ họ đã biết tôi không vui nên không nói gì nữa. Thật ra tôi không ngờ cậu lại xem video đó, huống chi dù cậu có xem thì tôi nói chuyện không đầu không đuôi, cậu cũng không hiểu gì.”
Tôi nghe đến sửng sốt, linh hồn như bị chia thành hai nửa.
Một nửa linh hồn CP thì bị tô cơm chó này ập xuống bất ngờ không nói nên lời, đầu đầy dấu chấm than!!!
Sao anh có thể phát đường thoải mái và lão luyện như thế! Cách thức thật sự quá cao tay!
Cái gì mà cần kính hiển vi hay đào ba thước mới có đường đều là giả, cao thủ vừa ra tay là có nguyên một rổ có biết không! Bị thính dồn ngập mặt!
Một nửa linh hồn là Vệ Ngôn Tử thì bị sự giải thích đơn giản thành thật của anh ta mà không kịp trở tay, đầy đầu dấu chấm hỏi:
Anh ta là một người chỉ vì thích truyện cổ tích mà sẽ tự đăng weibo nói với mọi người, nhưng tôi không nghĩ anh ta lại ra mặt vì một người chưa từng nói câu nào với nhau, hơn nữa còn là đối thủ?
Không đúng, tại sao anh ta lại muốn bảo vệ một đối thủ chưa từng nói chuyện lần nào?
Là vì tốt bụng sao, sao lại có một người tốt bụng lại chính trực như thế?
Hơn nữa tại sao tôi cứ cảm thấy trái tim mình là lạ, còn có cảm giác sình bụng, không lẽ ăn đường nhiều nên tôi bị bệnh tim?
Cố Y Lương, hình như…đang thả thính tôi?
“Vừa nãy cậu hỏi tôi còn tưởng cậu biết rồi…”
Anh ta vừa nói vừa cười, đang nói bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìn tôi: “À phải rồi, sao cậu thấy được video đó?”
Gáy tôi toát mồ hôi lạnh.
Toang rồi, cứ lo đớp thính mà quên luôn việc nghĩ lý do.
Thường thì dưới tình huống này tôi sẽ kiếm cớ nói dối lấp liếm cho qua, nhưng bây giờ não tôi đầy dấu chấm hỏi và trong lòng có một cảm xúc kỳ dị không nói nên lời, nên chỉ có thể nhìn anh ta hoang mang đến mức mặt đỏ rần.
Cố Y Lương thấy vật đơ mất giây, ánh mắt lóe lên như đã hiểu ra chuyện gì, đột nhiên cười nói: “Thôi được rồi tôi không hỏi nữa, chúng ta mau trở về thôi, không phải còn diễn tập sao?”
Như vậy là sao, qua ải rồi?
Tôi đành ‘À’ một tiếng rồi dứt khoát đem tất cả niềm vui nỗi buồn hiện trên mặt bỏ xuống đáy lòng, yếu ớt đi theo anh ta về khách sạn.
Trên đường về không ai nói gì, nhưng có vẻ như tâm trạng của anh ta đã khá hơn, áp suất quanh người cũng đã tản đi nhiều, tôi thật sự không giải thích được.
Lẽ nào nghệ sĩ ai cũng khó hiểu và có tâm tư khó đoán như vậy?
Lúc sắp đến cửa khách sạn, có một cô gái tóc xoăn môi đỏ với body rất nổi bật đứng ở bên ngoài sảnh nhìn chúng tôi từ xa.
Cố Y Lương dừng chân, kéo tôi xoay người đi lại bị cô gái kia gọi thẳng tên, khiến anh ta phải dừng lại.
Hồn tôi đã bay đi cả trăm dặm, gọi cũng không thấy nó quay trở lại, hoàn toàn không hiểu đang là tình huống gì, chỉ biết là tâm trạng anh ta vừa khá hơn thì hiện tại đã tuột dốc không phanh.
Tôi thấy cô gái đó liếc nhìn mình.
A, tôi từng gặp cô gái này.
Tôi từng gặp anh ta và cô gái này ở gần công ty mấy lần, quan hệ thoạt nhìn có vẻ thân thiết. Có khi còn bị chụp phải, nhưng trong hình cả hai chỉ đang nói chuyện, từ đầu đến cuối không có hành động vượt mức nào nên chẳng tạo được sóng dư luận.
Hiện tại nhìn gần mới thấy rõ mặt mũi, thì ra Cố Y Lương thích kiểu này.
Khí chất có hơi dung tục.
Muốn hỏi tôi vì sao có thể thoải mái chấp nhận couple Nương Tử, là bởi vì tôi biết rõ giữa tôi và Cố Y Lương không có gì cả, tôi là trai thẳng, anh ta cũng vậy, chủ yếu là để thư giãn tâm trạng mà thôi.
Hừm, chỉ là có cảm giác khó chịu ở chỗ nào.
Có lẽ là fan couple khi nhìn thấy đối tượng thật sự của người mình ship, bị dao đâm đến buốt người.
Cô gái nghịch tóc hỏi: “Cũng không thèm chào à?”
Vẻ mặt Cố Y Lương bình tĩnh, giọng nói cũng nhàn nhạt: “Cô tới đây làm gì?”
Cô gái cười cười, liếc nhìn tôi rồi thản nhiên nói với Cố Y Lương: “Không giới thiệu với bạn mình à?”
Cố Y Lương im lặng một lúc, sau đó nghiêng đầu nói với tôi: “Đây là mẹ kế của tôi.”
Sao cơ, thì ra không phải là bạn gái.
Tôi hồi hồn trong một giây, nhanh chóng rút dao đang đâm trong người mình ra, lịch sự chào: “Chào mẹ.”