Lúc này đây, các đệ tử của Quốc sư vô vùng kiên định cách ly Cửu công chúa Ninh Lộc và Quốc sư đại nhân của bọn họ. Hơn nữa thời thời khắc khắc phái đệ tử giám sát tiểu công chúa — sợ nàng lại tai họa tiên sinh của bọn họ.
Ninh Lộc rất uể oải.
Nhưng bọn nàng đã bị các đệ tử Quốc sư đuổi theo, nàng cũng không có biện pháp nào khác.
Hận!
Ninh Lộc tức giận bất bình ôm đệm chăn đi ở nhờ phòng ngủ của tiểu nữ nhi nhà này.
Cả đêm, tiểu cô nương cùng giường với nàng vẫn luôn bám riết không tha, che che dấu dấu mà hỏi thăm Quốc sư, làm cho Ninh Lộc thật không thoải mái.
Ninh Lộc có lệ nói: “Hắn là vu chúc, một loại Vu sư, hẳn là cả đời không yêu không cưới đi. Thích hắn vô dụng.”
Tiểu cô nương ngủ ở bên cạnh kinh ngạc một chút, sau đó toát ra biểu tình vô cùng thất vọng, lại cũng nói một tiếng: “Vậy cũng còn tốt.”
Ninh Lộc liền tò mò hỏi: “Sao lại còn tốt?”
Tiểu cô nương nhấp môi cười.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt hai tiểu cô nương nằm cùng giường, trắng trong yếu ớt. Ninh Lộc nghe được nàng nhỏ giọng: “Kỳ thật các ngươi vừa tới, xem quần áo khí độ của các ngươi, ta liền cảm thấy các ngươi không phải người thường. Ta vốn dĩ cho rằng vị tiên sinh kia là người quyền cao chức trọng, bên người lại có người như cô nương ngươi đi theo, vậy thê thiếp nhà hắn tất nhiên đều xinh đẹp như hoa. Ta liền nghĩ vào phủ đệ hắn làm tiểu thiếp cũng tốt.”
“Mà nay xem ra, nếu tiên sinh là Vu sư, kia cả đời không yêu không cưới, chẳng phải là so với ta ngay từ đầu cho rằng thê thiếp thành đàn còn tốt hơn rất nhiều sao? Ta không phải không lọt vào mắt xanh của hắn, mà là ai cũng không lọt vào mắt xanh của hắn được. Ta đã thỏa mãn.”
Tiểu cô nương nói xong lời này, liền cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đi ngủ.
Ninh Lộc lại như suy tư gì, không bình tĩnh được —
Không ai lọt vào mắt xanh của hắn được.
Tiểu nữ nhi nhà này nói đúng, loại nhân vật lớn như Quốc sư này, từ lúc Ninh Lộc bắt đầu ký sự, hiện tượng thiên văn của Lê Quốc, việc đồng áng canh giờ, bói toán chuyện lớn, phụ vương nàng đều dựa vào Quốc sư. Hơn nữa trên con đường đại quốc sư này, hẳn là Thu Sĩ Trạch còn đi xa hơn so với vài vị quốc sư khác trên thế gian.
Bởi vì hắn là lão yêu quái, không ai biết hắn bao nhiêu tuổi rồi.
Bởi vì Ninh Lộc từng chính mắt nhìn thấy Vệ Vương hết sức kính cẩn với Thu Sĩ Trạch, khách khí tới mời người, bị người từ chối cũng không tức giận… Thậm chí Ninh Lộc hoài nghi hiện tại chính mình tung tăng nhảy nhót, sắp đến Việt Quốc còn không bị người của Vệ Vương bắt được, đều là bởi vì Vệ Vương nể mặt Quốc sư, không dám vận dụng trọng binh.
Nam nhân như vậy, xác thật ai cũng không lọt được vào mắt xanh của hắn.
Ninh Lộc buồn bực thở dài.
Nhưng mà ngay sau đó, nàng nhắm mắt lại, nghĩ đến buổi chiều khi hắn đưa trái cây cho nàng, ánh mắt cười như không cười kia, tim nàng lại đập gia tốc, mặt đỏ tai hồng —
Tiểu công chúa tức khắc cầm lòng không đậu, hung hăng đấm một cái lên ván giường: Không được!
Hắn cần phải làm nàng lọt vào mắt xanh của hắn!
Nàng là công chúa duy nhất của Lê Quốc chạy trốn được, hắn làm Đại Quốc sư Lê Quốc, sao có thể mặc kệ nàng?!
Dù là vì Lê Quốc, Ninh Lộc cũng cần thiết làm mình lọt vào mắt xanh của hắn!
—
Ninh Lộc mơ một giấc mộng.
Có lẽ là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, trong mộng nàng thành thân cùng Thu Sĩ Trạch.
Lê Quốc đã trùng kiến, nàng khôi phục thân phận công chúa, Quốc sư trở thành phò mã cua nàng. Thân thể hắn không tốt, ở trong mộng dường như còn kém hơn cả trong hiện thực, cả ngày ốm đau trên giường, còn lúc nào cũng ho ra máu, khiến người lo lắng. Nhưng mà ở trong mộng hắn đối xử với nàng cực tốt, vì nàng hoạ mi, nói chuyện khinh thanh tế ngữ với nàng. Ninh Lộc chưa bao giờ thấy Quốc sư dịu dàng như vậy…
Mộng quá tốt đẹp.
Sáng sớm khi Ninh Lộc tỉnh lại từ trong mộng, trái tim nhảy bình bịch. Nàng nâng gò má nóng bỏng của chính mình, sờ đến khóe môi đang mỉm cười của mình.
Tiểu công chúa thẹn thùng bò trở về trên giường lăn lộn: Ô ô ô, mộng thật là quá tốt đẹp!
—
Ninh Lộc hỏi rõ ràng Quốc sư ở nơi nào liền tìm tới.
Người nhà này đặc biệt để ra một căn phòng, Quốc sư coi nơi này như thư phòng, đang trả lời thư tín, lại giải đáp nghi hoặc của các đệ tử tu hành trong khoảng thời gian này.
Ninh Lộc ở bên ngoài nhón chân, tưởng vào nhà. Nàng bảo đảm với các đệ tử: “Ta đi vào sẽ ngoan ngoãn ngồi, nhất định không nói nhiều một câu, ta chỉ uống trà. Ta ở dưới mí mắt của các ngươi, các ngươi không cần lo lắng ta bắt tiên sinh của các ngươi đi chứ?”
Các đệ tử rất cảnh giác nàng: “Không được! Chúng ta đều có việc hỏi tiên sinh, ngươi lại không có việc gì, đi vào làm cái gì?”
Ninh Lộc sửng sốt.
Sau đó đột nhiên nhớ ra.
Nàng cười nói: “Ai nói ta không có việc gì? Ta tìm hắn giải mộng. Đúng vậy, chính là như vậy! Ta có chuyện quan trọng! Ta tốt xấu đã từng là… Liền tính hiện tại nghèo túng, tìm tiên sinh giải mộng, cũng có quyền lợi ngồi ở trong phòng chờ đi?”
Đệ tử chần chờ liếc nhìn nàng một cái, đi vào hỏi chuyện Quốc sư.
Ninh Lộc liền bắt đầu thấp thỏm.
Tuy nàng tự tin tràn đầy, lại cảm thấy trước kia mình đối xử với Quốc sư như vậy, nói không chừng Quốc sư không muốn phản ứng nàng.
Ai biết sau khi đệ tử ra tới, vẻ mặt ôn hoà với nàng rất nhiều: “Tiên sinh mời ngươi đi vào chờ.”
Ninh Lộc thụ sủng nhược kinh* — không nghĩ tới giao tình giữa mình và Quốc sư còn tốt như vậy.
(thụ sủng nhược kinh: được sủng được coi trọng mà kinh ngạc)
Ninh Lộc xác thật không hề làm bậy, sau khi vào phòng, nàng liền ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, nâng chén uống trà. Nàng nhiều lắm chỉ cười khanh khách nhìn chằm chằm Quốc sư, nhưng đệ tử một người lại một người tới hỏi, Quốc sư cũng vẫn luôn viết thư, không thèm ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái.
Hắn không nhìn mới tốt.
Không nhìn nàng mới có thể yên tâm lớn mật mà nhìn hắn.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu vào căn phòng hơi có chút đơn sơ. Thanh niên mặc một thân quần áo thuần sắc tầm thường, dựa bàn nâng bút. Sườn mặt hắn bị ánh sáng chiếu ra hình dáng mông lung, nhợt nhạt, đường cong mi cốt lại vô cùng anh lãng. Có kiểu đẹp giữa anh tuấn cùng trong sáng.
Lại thêm thân hình như trúc, sáng trong như trăng.
Đẹp dữ dội.
Sau khi Quốc sư giải quyết xong các vấn đề trong việc tu luyện của các đệ tử, lại tiếp tục trả lời thư từ. Chỉ là Ninh Lộc vẫn không nhúc nhích mà ngồi hơn một canh giờ, lại vẫn không có ý phải đi. Quốc sư có chút chịu không nổi ánh mắt nhìn chằm chằm của nàng, đợi trong phòng không còn người, hắn nghiêng đầu hỏi nàng: “Ngươi còn không đi?”
Ninh Lộc ngẩn ra một chút, sau đó ủy khuất: “Vì sao ta phải đi? Ta tới tìm ngươi giải mộng mà.”
Nàng nói như vậy, khiến Quốc sư cảm thấy kinh ngạc.
Nàng thật đúng là tới tìm hắn giải mộng?
Sắc mặt Quốc sư hơi chút hòa hoãn, hỏi: “Tiểu công chúa có mộng gì muốn giải?”
Ninh Lộc trịnh trọng chuyện lạ mà ho khan một tiếng.
Nàng buông chén trà trong tay mình, thong thả ung dung đứng lên. Dưới ánh mắt không thể hiểu được của Quốc sư, tiểu công chúa không chút nào khách khí đi lên trước, ngồi vào bên cạnh Quốc sư.
Quốc sư: “…”
Giải mộng cũng không cần ngồi gần hắn như vậy… Nhưng mà bỏ đi.
Hắn lười đến nói nàng.
Ninh Lộc dựa gần cánh tay hắn, bắt đầu kể giấc mơ của nàng: “Ta mơ thấy chúng ta thành thân.”
Quốc sư:???
Quốc sư lạnh như băng nói: “Ngươi biết nếu là thành hôn, hết thảy năng lực của ta đều sẽ bị Thiên Đạo thu đi, sẽ bị trời phạt chứ?”
Ninh Lộc kinh hỉ: “Nói như vậy ngươi chỉ là lo lắng chuyện trời phạt, nhưng vẫn nguyện ý cưới ta?”
Quốc sư: “Đương nhiên không phải! Ta là nói nếu ngươi tưởng xằng bậy, ngươi chờ thành thân cùng một khối thi thể đi.”
Hắn tự nhiên là cảnh cáo hành vi quá giới hạn liên tiếp của nàng.
Ninh Lộc thở dài.
Nàng tiếp tục nói giấc mơ của chính mình: “Sau khi chúng ta thành thân, ngươi đối xử với ta đặc biệt tốt. Đừng nói quát ta giống như bây giờ, ta chớp mắt một cái, ngươi đều lo lắng là gió cát bay vào mắt ta…”
Quốc sư:???
Quốc sư thở dài.
Hắn nói: “Không cần phải nói, ta đã hiểu rõ giấc mơ của ngươi.”
Ninh Lộc kinh hỉ nhìn lại, vui rạo rực nói: “Không hổ là Quốc sư đại nhân, ta còn chưa nói xong, ngươi đã hiểu rồi. Vậy nhờ Quốc sư giúp ta giải mộng, giấc mộng này của ta, thuyết minh cái gì?”
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Quốc sư.
Phòng ngừa hắn thẹn thùng chạy mất.
Quốc sư bình tĩnh nói: “Không cần giải, ngươi đây là mơ mộng hão huyền, không có bất luận ý nghĩa gì.”
Ninh Lộc:???
… Có thể nói như vậy sao?
Nàng nâng cằm, không phục nói: “Ta không tin!”
Mí mắt Quốc sư không nâng, rất có ý tứ nàng tin hay không tùy thích.
Ninh Lộc nhìn chằm chằm hắn sau một lúc lâu, bỗng nhiên vươn tay tới, muốn chạm vào bàn tay hắn đặt trên bàn. Quốc sư ngẩn ra một chút, không muốn chạm phải tay nàng, liền không đổi sắc mà thay đổi tư thế, tính toán đặt tay lên đầu gối. Nhưng Ninh Lộc biết võ công, tay mắt nàng vô cùng lanh lẹ.
Khi Quốc sư không đổi sắc thu hồi tay, tay Ninh Lộc lập tức đưa về phía trước, liền chạm phải bàn tay khô ráo của hắn.
Này cũng không tính cái gì.
Chỉ là ở thời điểm Quốc sư thu tay lại, khi tay Ninh Lộc cùng hắn cọ qua, ngón út móc lên, nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay hắn.
Quốc sư chấn động.
Cảm giác tê dại run rẩy làm hắn nháy mắt cứng đờ, con người co rụt.
Hắn lập tức nâng mắt nhìn về phía Ninh Lộc.
Ninh Lộc đỏ mặt, lại cười.
Nàng để sát vào hắn, hắn vẫn không nhúc nhích, mũi nàng nhẹ nhàng cọ qua hắn, hơi thở hai người đan xen quẩn quanh. Bụi bặm lười nhác bay múa trong không khí yên tĩnh. Một khuỷu tay khác của Quốc sư đặt trên bàn, cũng không dám động đậy một chút nào.
Một chút cũng không dám động.
Như e sợ sẽ bừng tỉnh cái gì.
Hắn rũ mắt, đối diện với đôi mắt vừa trong vừa tròn của nàng.
Khuôn mặt cơ hồ chạm tới.
Độ ấm trên mặt tăng lên, hô hấp ở cùng thời gian, đã trở nên rất nhỏ, lại trở nên kịch liệt.
Quốc sư mím môi, lông mi nhẹ nhàng run rẩy. Hắn nhìn khuôn mặt nàng niên thiếu vũ mị, trong lòng đã sợ hãi, lại chờ mong. Đã tự thóa*, lại dối gạt mình.
(*thoá trong thoá mạ, phỉ nhổ)
Ninh Lộc thổi một hơi về hướng hắn, hắn lập tức nhắm mắt lại. Mà nàng cười giống như tiểu hồ ly giảo hoạt: “Ngươi có cảm giác, đúng không?”
Sau khi Quốc sư mất mát, bỗng dưng hoàn hồn, lập tức đẩy nàng ra.
Ninh Lộc bị hắn đột nhiên đẩy mạnh đến mức từ trên giường ngã xuống, nếu không phải nàng giữ cân bằng tốt, nhất định đã bị hắn đẩy đến té ngã trên mặt đất.
Ninh Lộc tức giận.
Nàng hầm hừ nói: “Kháng cự ta như vậy, ta đi đây, không để ý tới ngươi nữa!”
Nàng nói rồi xoay người muốn đi.
Mà như ma xui quỷ khiến, Quốc sư duỗi tay giữ lấy cổ tay nàng.
Ninh Lộc cùng Quốc sư đồng thời ngẩn ra, hai người cùng nhau cúi đầu nhìn về phía tay hắn đang nắm cổ tay nàng.
Đều không thể tin nổi Quốc sư sẽ cản nàng lại.
Trong lòng Quốc sư cũng ảo não.
Không hiểu vì cái gì chính mình đột nhiên muốn kéo nàng lại.
Nhưng mà nắm cũng nắm rồi… Tất nhiên phải có lý do gì đó chứ?
Lý do của hắn cũng không thể là “Ta không muốn ngươi rời khỏi ta cũng không để ý tới ta” đi?
Quốc sư trầm tĩnh một chút, bình tĩnh tự nhiên nói: “Hà tất cứ vội vàng như thế? Ta có việc nói với ngươi.”
Ninh Lộc hồ nghi: “Ngươi có thể có chuyện gì? Không phải là bởi vì mấy ngày này ta khi dễ ngươi, ngươi muốn khi dễ lại chứ? Kỳ thật ngươi cẩn thận ngẫm lại, ta đã rất nỗ lực đối xử tốt với ngươi đấy.”
Quốc sư nói: “Ý ta là, ta sẽ đi cùng ngươi tới Việt Quốc.”
Ninh Lộc ngơ ngẩn.
Đã nói ra câu đầu tiên, câu nói kế tiếp liền thuận lợi rất nhiều. Thậm chí khi nhìn nàng, giữa mặt mày hắn còn mang theo một tia cười: “Ta nghĩ, dù sao ta cũng từng là Quốc sư Lê Quốc. Tiểu công chúa được ta che chở, ta tự nhiên nên che chở đến cùng. Ta sẽ tự mình đưa ngươi đi Việt Quốc, giới thiệu ngươi với Việt Vương, thuyết phục hắn giúp Lê Quốc xuất binh.”
Nháy mắt trong mắt Ninh Lộc ngậm nước mắt, nàng một lời chưa nói, liền lao tới ôm hắn.
Quốc sư hơi cứng lại, nhận thấy được tâm tình kích động của nàng, liền không hề kháng cự, ngược lại vô cùng sủng ái mà vỗ nhẹ vài cái phía sau lưng nàng.
Dù sao cũng là một tiểu cô nương.
Nên được người sủng ái.
—
Thời tiết cuối thu, đoàn người Quốc sư cùng Ninh Lộc ra khỏi đất Lê Quốc, hoàn toàn thoát khỏi truy binh của Vệ quân, tiến vào đất Việt Quốc. Cùng thời gian, Thất hoàng tử Ninh Nghiệp sớm đã theo Vệ Vương vào Vệ quốc, ở trong vương cung Vệ Quốc.
Nhưng ước chừng là Ninh Nghiệp ở trên đường ăn đánh quá nhiều, ăn quá nhiều khổ, tuy rằng lúc sau Vệ Vương luôn làm y sư chăm sóc Ninh Nghiệp, Ninh Nghiệp lại vẫn luôn bệnh tới tận Vương đô.
Thậm chí tới Vương đô rồi, Vệ Vương Triệu Minh Tuyên cũng đã hết giận với Ninh Nghiệp, thân thể của Ninh Nghiệp vẫn không tốt lên.
Ninh Nghiệp ốm đau trên giường, hơn nữa tâm tình uể oải, không có hứng thú với bất kỳ cái gì.
Triệu Minh Tuyên âm thầm có chút sốt ruột, cũng có chút thất bại. Hắn vốn tưởng rằng có thể đánh đến sợ, làm cho Ninh Nghiệp thuận theo. Nhưng mà không những không có, còn thiếu chút nữa đánh chết Ninh Nghiệp.
Hắn thấy Ninh Nghiệp bị bệnh lâu như vậy còn không khỏi, trong lòng nghi ngờ y sư chăm sóc không tốt, chỉ cần có thời gian sẽ tự mình trông coi, thậm chí có cơ hội, hắn còn tự mình cho thiếu niên uống thuốc. Hơn nữa trở lại hậu cung Vệ Vương, bởi vì khi chinh phạt Lê Quốc, phía dưới dâng lên không ít mỹ nữ.
Mỹ nữ trong hậu cung tranh nhau khoe sắc, tất cả đều tới lôi kéo Vệ Vương. Triệu Minh Tuyên bị chuyện nhỏ giữa nữ nhân với nhau làm cho to đầu, hắn thích sắc đẹp, nhưng cũng không phải thời thời khắc khắc đều cần mỹ nữ. Vì thế Vệ Vương dứt khoát trốn tới chỗ Ninh Nghiệp, để tìm thanh tĩnh.
Thái độ của Ninh Nghiệp với hắn hết sức lãnh đạm.
Triệu Minh Tuyên cũng lý giải, mối thù nước mất nhà tan, Cửu công chúa còn đang trốn chạy, Ninh Nghiệp không có khả năng yên tâm với Triệu Minh Tuyên. Nhưng mà kỳ thật sau khi trở lại vương cung Vệ Vương, bắt đầu xử lý quốc sự, tâm tình nhất định phải được của Triệu Minh Tuyên đối với Cửu công chúa, đã phai nhạt rất nhiều.
Triệu Minh Tuyên đầu tiên là Quốc quân, rồi mới là một người nam nhân ái mộ sắc đẹp.
Ngày này, trong điện đốt lửa ấm áp, Triệu Minh Tuyên lại ngồi ở chỗ Ninh Nghiệp, nhìn Ninh Nghiệp uống thuốc. Ninh Nghiệp cũng không phản ứng hắn. Nếu nói Cửu công chúa Ninh Lộc là một đoàn lửa, thì Thất hoàng tử Ninh Nghiệp chính là một khối băng. Hơn nữa còn là băng tuyết ngàn năm trên núi, khiến người không nắm giữ được.
Triệu Minh Tuyên nhìn không thấu Ninh Nghiệp.
Nhưng mà hắn là Vệ Vương, hà tất phải nhìn thấu một kẻ tù nhân? Cho nên Triệu Minh Tuyên cũng không để ý tới Ninh Nghiệp, hai người cùng ở một phòng, nhưng từng người không nói lời nào.
Khi Triệu Minh Tuyên đang phê duyệt sổ con, có thần tử tới cầu kiến. Cách màn treo, Triệu Minh Tuyên nhìn thoáng qua phòng trong. Mông lung, hắn nhìn đến Ninh Nghiệp trong lúc hôn mê, trầm tư một lúc, Triệu Minh Tuyên dứt khoát gọi nhóm thần từ tiến vào hội báo quốc sự.
Triệu Minh Tuyên lười đến hoạt động đi lại, dù sao Ninh Nghiệp cũng là tù nhân, lại đang trong lúc hôn mê, cho dù thần tử hội báo chuyện triều chính với hắn, cũng không có vấn đề gì.
Sau khi thần tử tiến vào, Triệu Minh Tuyên làm cho bọn họ hạ thấp thanh âm. Nhóm thần tử không rõ nguyên do, chỉ biết dường như Vệ Vương từ bên ngoài mang theo một người trở về dưỡng thương, nửa tháng đi qua, cũng không thấy người nọ hồi phục, bọn họ thậm chí không ai biết đây là có chuyện gì.
Xử lý xong chính vụ, đã qua nửa canh giờ. Trong điện một lần nữa yên tĩnh lại, Triệu Minh Tuyên lười nhác vươn vai, bỗng nhiên nhớ tới cái gì.
Hắn đứng dậy sải bước, xốc màn lên đi vào phòng trong. Bởi vì tập tính của quân nhân, phản ứng cùng động tác của hắn cực nhanh, khi hắn xốc lên màn, đúng lúc nhìn đến thiếu niên nằm xuống, lại còn chưa kịp ngụy trang thành bộ dáng hôn mê.
Ninh Nghiệp nghe lén bọn họ nói chuyện, bị bắt tại trận, Ninh Nghiệp cũng vẫn rất bình tĩnh.
Triệu Minh Tuyên cười như không cười nhìn hắn.
Triệu Minh Tuyên ngồi ở cạnh giường, nói: “Thất hoàng tử cảm thấy hứng thú đối với chuyện quốc gia ta?”
Ninh Nghiệp nói: “Ta cũng không phải cố ý muốn nghe lén. Ngươi một hai phải nói chuyện ở chỗ ta, ta chỉ là thuận tiện nghe phải.”
Triệu Minh Tuyên cười.
Hắn nói: “Hà tất giải thích? Cô cũng sẽ không bởi vậy mà muốn giết ngươi.”
Ninh Nghiệp rũ mắt.
Hắn thanh thanh lãnh lãnh che chăn ngồi, tóc dài đen nhánh như thác nước rối tung, mặt nghiêng như tuyết.
Hắn lười đến nói chuyện.
Triệu Minh Tuyên nói: “Cô không phải người nhỏ mọn như vậy. Nếu ngươi khoẻ lên, muốn vào triều đình Vệ Quốc ta, ta cũng có thể ủng hộ ngươi. Nếu ngươi thực sự có tài, ta tất nhiên sẽ không trù dập nhân tài.”
Lông mi dày đặc của Ninh Nghiệp run rẩy.
Dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên, tâm tính có một mặt hoạt bát. Hắn đột nhiên nâng mắt, nhìn về phía Triệu Minh Tuyên: “Lời này của Vệ Vương là thật sự?”
Triệu Minh Tuyên cúi mặt xuống nhìn hắn: “Xem ra ngươi có chút thừa nhận nửa tháng này, ngươi vẫn luôn giả bệnh… Ta đã nói mà, chẳng qua là vết thương da thịt, ngươi tốt xấu cũng là nam nhi, sao dưỡng thương mà còn có thể ốm đau trên giường lâu như vậy? Xem ra là không muốn phản ứng ta?”
Hắn chế nhạo: “Sao hả, hiện tại lại muốn phản ứng ta?”
Ninh Nghiệp trầm mặc một cái chớp mắt.
Hắn không muốn thật sự bị nhốt ở trong một cái cung điện, vẫn luôn giả bệnh dưỡng thương. Hắn xác thật muốn chạy ra ngoài.
Hắn liền thấp giọng: “Là ta hiểu lầm tâm tính của Vệ Vương. Ta cho rằng vì tìm ta muội muội, Vệ Vương quất ta một đường, là người hẹp hòi. Không nghĩ tới Vệ Vương còn có một mặt lòng dạ rộng lớn.”
Triệu Minh Tuyên biết Ninh Nghiệp đang châm chọc hắn, con ngươi đột nhiên sắc bén lên.
Nhưng Triệu Minh Tuyên lại đè nén hoả khí của mình xuống, hắn báo cho chính mình: Loại người như Ninh Nghiệp này, dùng roi cũng không hàng phục được; nếu không thể dùng roi hàng phục hắn, phải đổi phương thức khác.
Triệu Minh Tuyên mỉm cười.
Triệu Minh Tuyên không chút để ý nói: “Cô không ngại làm ngươi xuất hiện trên triều đình Vệ Quốc, vẫn là câu nói kia, ngươi có bản lĩnh, cô liền cho ngươi cơ hội. Nếu là không có, đi cùng đám con cái vương thất Lê Quốc khác cùng nhốt với nhau, cô cũng không có vấn đề gì.”
Hắn nhìn đến khuôn mặt thiếu niên hơi có chút căng chặt.
Sau đó Ninh Nghiệp mỉm cười: “Vậy thì thật là cám ơn Vệ Vương tái tạo chi ân*.”
(*tái tạo chi ân: ân đức tái tạo, cho cơ hội mới để làm người, để phát triển, để thay đổi hoàn toàn)
Triệu Minh Tuyên cười.
Trong lòng biết Ninh Nghiệp hận hắn thấu xương, nhưng mà Ninh Nghiệp có thể nhẫn nhịn đến vậy… Được, hắn ngược lại muốn nhìn, Ninh Nghiệp rốt cuộc là dạng người gì.
—
Lúc này Quốc sư cùng Ninh Lộc đang ở giữa núi rừng ngủ lại một đêm.
Khi các đệ tử mắc lều trại, Ninh Lộc rời đi, nói là tra xét tình huống núi rừng. Quốc sư liền tùy nàng.
Khi Quốc sư đang ở trong lều trại sắp xếp thư từ, Ninh Lộc đã trở lại, quơ chân múa tay nói cho hắn: “Điểm cao hơn trong rừng có một suối nước nóng! Là suối nước nóng! Có thể tắm rửa! Chúng ta đi đường núi lâu như vậy rồi, đúng là thời điểm cần suối nước nóng tắm rửa.”
Ninh Lộc đi theo phía sau Quốc sư, vài lần dẫm lên chân hắn, không ngừng nhắc mãi cái suối nước nóng kia tốt như thế nào.
Quốc sư xoay người, bất đắc dĩ nói: “… Ta sẽ không tắm rửa ở bên ngoài.”
Ninh Lộc trừng lớn mắt.
Nàng không thể tin nổi: “Ta chưa nói ngươi phải tắm rửa mà? Ta là nói ta chính mình muốn tắm rửa.”
Quốc sư: “…”
Ninh Lộc trông mong mà nhìn hắn.
Quốc sư suy nghĩ nửa ngày.
Hắn lúng túng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi nhìn lén ngươi tắm rửa. Chính ngươi yên tâm đi tắm đi.”
Ninh Lộc: “…?”
Nàng nói: “Ý ta chỉ là nhờ ngươi giúp ta thông khí* thôi. Ngươi suy nghĩ cái gì?”
Quốc sư: “… À.”
(*thông khí: thời xưa suối nước nóng hoang dại thường có côn trùng, động vật và khí vị không tốt cho con người, cần thông khí trước mới sử dụng được, một nghĩa khác là ý muốn nhờ Quốc sư báo cho người khác, trông chừng không để người khác đến gần)