Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 55

Tâm tình các bạn học cổ quái nói chúc mừng Đường Sĩ Trạch và Hứa U, Hứa U nghĩ một đằng nói một nẻo mà cảm ơn từng người.

Hứa Nhược Nhược ở một bên, nhìn một lát, mặt lại trắng thêm một phần.

Mà đôi mắt Hứa U nhìn đến sắc mặt Hứa Nhược Nhược tái nhợt, tức khắc giống như tiêm máu gà, khôi phục vài phần động lực.

Đường Sĩ Trạch sóng mắt vừa động, mỉm cười: “Ngày khác tôi gửi mọi người thiệp mời hôn lễ của chúng tôi…”

Hứa U gắt gao túm chặt anh, không thấy lo sợ Hứa Nhược Nhược làm trò, mà bắt đầu lo sợ hành động bỉ ổi của Đường Sĩ Trạch — “A Trạch, anh nói cái gì vậy! Đầu em choáng quá, chúng ta ra ngoài đi một chút đi.”

Ngàn vạn đừng lại lấy chuyện phục hôn ra kích thích cô.



Sau khi tụ hội kết thúc, hai người không trực tiếp về khách sạn. Vừa lúc chỗ này ở bên cạnh trường đại học bọn họ học lúc trước, Hứa U liền cùng Đường Sĩ Trạch đi dạo vườn trường đại học của cô.

Nơi chốn đều là hồi ức ngày cũ, làm Hứa U lộ ra biểu tình hồi ức.

Đường Sĩ Trạch đi theo phía sau Hứa U, chậm rì rì đi.

Hứa U quay đầu lại nhìn đến anh, giận sôi máu, chỉ trích anh: “Anh là đồ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Nhân em bệnh, muốn mệnh em. Thế mà lại muốn em phục hôn với anh, quá âm hiểm!”

Đường Sĩ Trạch nhẹ hẫng nói: “Này không phải là vì chống lưng cho em ở trước mặt Hứa Nhược Nhược sao?”

Hứa U cứng lại.

Cô cứng đầu nói: “Ai nói em để ý Hứa Nhược Nhược?”

Đường Sĩ Trạch cười nhạo: “Em tuyên truyền khắp nơi tình cảm của chúng ta tốt đến mức nào, nếu không phải cảm thấy chính mình không bằng Hứa Nhược Nhược phải tìm một điểm để chống đỡ, thì chính là em yêu anh đến mức xuất hiện ảo giác. Một trong hai đáp án, tự em chọn đi.”

Hứa U không phục: “Em không bằng Hứa Nhược Nhược điểm nào?”

Hai người bọn họ đi dọc theo sân thể dục, Hứa U xoay người trừng mắt Đường Sĩ Trạch, nhìn ánh trăng chiếu trên mặt đất, lá cây che phủ dưới chân lay động.

Âm thanh xào xạc của lá cây hoà cùng đất trời.

Người đàn ông này quá đẹp, khiến Hứa U hoảng hốt.

Đường Sĩ Trạch thất thần: “Năm đó Hứa Nhược Nhược từng theo đuổi anh, theo đuổi hết sức nhiệt liệt. Nếu không phải em, nói không chừng hai người bọn anh thật sự có thể ở bên nhau.”

Hứa U cười nhạo: “Em có gì không phục! Còn không phải là cô ta theo đuổi anh sao, anh cũng từng theo đuổi em còn gì!”

Bước chân Đường Sĩ Trạch ngừng lại, nhìn về phía vợ trước của anh: “Hả?”

Hứa U nói: “…Trước khi chúng ta kết hôn, ba mẹ anh nói với em, bảo anh tới theo đuổi em.”

Đường Sĩ Trạch: “Anh có theo đuổi em không?”

Hứa U: “Mặc kệ, dù sao ba mẹ anh cũng nói như vậy!”

Cô hầm hừ đến gần Đường Sĩ Trạch, kéo cánh tay anh, ngang ngược vô lý nói: “Hứa Nhược Nhược có ghen ghét cũng không có cách nào, người anh cưới chính là em. Anh thích em như thế, dù cho lúc trước Hứa Nhược Nhược là đại tiểu thư Hứa gia, anh cũng sẽ không cưới cô ta đâu.”

Đường Sĩ Trạch đùa cô: “Cái này không nhất định. Dù sao cũng là liên hôn gia tộc, ba mẹ anh muốn anh cưới ai anh sẽ cưới người ấy. U U hay là Nhược Nhược, với anh cũng không khác biệt lắm.”

Hứa U trách cứ mà liếc anh một cái.

Cô ngọt ngào ngửa đầu: “Anh nhất định là không hiểu được tâm ý của chính mình nên mới nói như vậy. Chờ đến thời điểm anh hiểu được tâm ý của chính mình, sẽ không theo kịp được em nữa. Không vấn đề gì, em rất rộng lượng, sẽ tha thứ cho hành vi kích thích em này của anh.”

Đường Sĩ Trạch cúi đầu nhìn cô.

Anh không nói chuyện, mà cúi đầu, mổ nhẹ một cái trên môi cô.

Đôi mắt Hứa U sáng như nước trong.

Bị anh ôm eo nhấc lên trên một chút.

Anh cúi đầu ôm cô, nói: “U U, nếu là khi đại học không phải em đang vội vàng yêu thầm Cao Thạc, nói không chừng chuyện xưa tình yêu vườn trường lãng mạn của chúng ta, thật sự sẽ xảy ra.”

Hứa U ngơ ngẩn.

Ánh mắt cô lập loè: “Anh là nói, thời điểm Hứa Nhược Nhược theo đuổi anh, kỳ thật anh vốn là muốn theo đuổi em? Nhưng mà anh cảm thấy em thích Cao Thạc, nên sẽ không tiếp nhận anh?”

Đường Sĩ Trạch nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Trong lòng Hứa U sinh ra cảm giác hối hận.

Cô nói: “Nếu mà anh thích em từ sớm như vậy, nên sớm theo đuổi em chứ!”

Ánh sáng trong mắt Đường Sĩ Trạch nhẹ nhàng sáng lên, có chút kinh hỉ nhìn cô.

Kết quả nghe Hứa U vô cùng hối hận nói: “Anh sớm theo đuổi em, biết em không phải tiểu tiên nữ hoàn mỹ trong ảo tưởng của anh, em sẽ không cần sớm kết hôn với anh, lãng phí thời gian hai năm! Hai năm thời gian, anh chậm trễ em bao nhiêu thời gian tốt đẹp rồi đấy!”

Hứa U: “Anh xem, bây giờ còn phục hôn làm cái gì! Hà tất đâu, hà tất đâu!”

Đường Sĩ Trạch: “…”

Đường Sĩ Trạch cảm thấy người vợ trước này của anh thật sự là ba ngày không đánh sẽ leo lên nóc nhà lật ngói.



Đẩy Hứa U ra, Đường Sĩ Trạch đứng yên.

Đường Sĩ Trạch mỉm cười: “Vợ trước, em biết bên này là vùng ngoại thành, em muốn về khách sạn chỉ có thể ngồi xe anh chứ? Em xác định hiện tại phải đắc tội anh?”

Hứa U lập tức ngậm miệng.

Sau khi cô cân nhắc một vài, lộ ra tươi cười lấy lòng với anh.

Đường Sĩ Trạch xuy một tiếng.

Đường Sĩ Trạch thấy cô không nói, liền xoa xoa đỉnh đầu cô, không làm khó cô: “Được rồi, chúng ta thảo luận một chút chi tiết vấn đề phục hôn. Phục hôn không phải dễ dàng như vậy.”

Hứa U: “…Anh nói cái này không phải làm khó em sao?”

Đường Sĩ Trạch không để ý tới kháng nghị của cô, tiếp tục nói: “Thuận tiện thảo luận một chút vấn đề em có thể không tiếp tục nhìn chằm chằm Hứa Nhược Nhược hay không.”

Đường Sĩ Trạch: “Em luôn chú ý đến Hứa Nhược Nhược, làm anh cảm thấy anh bị em cho đeo nón xanh.”

Hứa U: “…”

Chó Đường, chỉ giỏi phá đám không khí.

Hứa U vì có thể ngồi trên xe về khách sạn, không thể không nghiêm túc thề chính mình nhất định phân rõ giới hạn với Hứa Nhược Nhược, sẽ không chú ý cô ta nữa.



Đám bạn đại học vô tình thúc đẩy việc phục hôn của Đường Sĩ Trạch và Hứa U được lên chương trình hội nghị.

Hứa U không tình nguyện, do do dự dự.

Nhưng mà các bạn học tham gia tụ hội cùng ngày, ngoại trừ Hứa Nhược Nhược, một đám đều đã đăng tin “Chúc mừng” trong vòng bạn bè.

Tin tức không bị phong toả, rất nhanh đã truyền tới tai Quan Dĩnh, khiến Quan Dĩnh rất khiếp sợ. Quan Dĩnh cho rằng Hứa U cùng Đường Sĩ Trạch còn ở giai đoạn chèn ép lẫn nhau, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đến giai đoạn phục hôn.

Quan Dĩnh gọi video call cho Hứa U.

Hứa U ỉu xìu bất lực.

Hứa U giống như bình thường ở trong nhà vẽ tranh, hôm nay cô không có linh cảm gì, cũng không gọi hai trợ lý lại đây hỗ trợ, thuần túy tự mình một người ôm đầu thống khổ. Quan Dĩnh gọi điện tới, ngược lại giải cứu Hứa U từ giữa công tác không có linh cảm ra tới, giúp cô được nhân cơ hội nghỉ ngơi.

Nói lên thao tác phục hôn thần kỳ kia, Hứa U nổi giận.

Hứa U: “Phục hôn có thể qua loa như vậy sao? Không nên chọn thời cơ hoàn cảnh tốt, nghiêm túc thành kính nhắc đến với tớ sao? Như vậy tùy tiện ở cuộc tụ hội bạn học cũ lấy chuyện phục hôn ra uy hiếp tớ, không thành tâm một tẹo nào!”

Quan Dĩnh phỉ nhổ: “…Điểm chú ý của cậu là cái này sao? Xin lỗi, xem ra cậu đã sớm chờ mong phục hôn cùng chồng trước của cậu nhỉ.”

Mặt Hứa U lập tức đỏ.

Qua video, Quan Dĩnh tinh tường nhìn đến bộ dáng thẹn thùng của bạn thân, không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Quan Dĩnh: “U U, cậu thật sự muốn phục hôn với chồng trước à?”

Hứa U đặc biệt ngượng ngùng: “Ai nha, tớ cũng không có biện pháp nào. Cậu xem tình huống hiện tại của hai đứa tớ, cũng không khác gì vợ chồng. Hơn nữa Đường Sĩ Trạch đều sửa lại khuyết điểm của anh ấy, tớ căn bản không tìm được lỗi gì. Tớ bây giờ lo lắng, chính là người đàn ông hàng năm ngoại tình, thật sự có thể sửa lại được sao? Anh ấy thật sự sẽ không tái phạm sao?”

Quan Dĩnh: “…Cậu giải thích một chút ‘hàng năm ngoại tình’ định nghĩa như thế nào.”

Hứa U: “Anh ấy yêu công việc hơn yêu tớ.”

Quan Dĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Quan Dĩnh phối hợp cô nói: “Tha thứ anh ấy đi. Đàn ông đều như vậy, người đàn ông nào khi tuổi trẻ không chịu một ít dụ hoặc đâu? Anh ấy liền tính ở bên ngoài chơi đến mức nào, tóm lại đều phải trở về với gia đình. Cậu chính là người vợ tào khang*, mới là sự duy trì vĩnh viễn sau lưng anh ấy.”

(*người vợ tào khang: người vợ chung thuỷ, ở bên chồng lúc khó khăn hoạn nạn, thử thách)

Hứa U gật đầu tán đồng.

Hứa U: “Phụ nữ ấy, phải thu xếp cho chính mình, làm chính mình trở nên xinh xinh đẹp đẹp, mới có thể cướp lại trái tim đàn ông từ chỗ tiểu tam về. Đặc biệt là tiểu tam của người nhà tớ này, tớ không tin nó xinh đẹp tuổi trẻ hơn so với tớ. Đàn ông đều là động vật thị giác, tớ tin tưởng chồng trước của tớ nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.”

Quan Dĩnh nhìn chằm chằm Hứa U ở đầu kia video, bảo trì lễ phép tươi cười.

Hứa U trang điểm một thân phong cách như hot girl mạng, cô thích những loại tạo khoa trương diễm lệ kiểu đó. Sau khi ly hôn Hứa U thả bay tự mình, cả ngày đeo khuyên tai tua rua dài thòng sắp chạm đến bả vai, quần áo cũng không mặc tử thế, càng kỳ quái càng thích. Đương nhiên cách ăn mặc này vẫn khiến cho Hứa U có vẻ thanh xuân xinh đẹp, vô cùng thời thượng.

Nhưng mà… Đường Sĩ Trạch có thể chịu đựng Hứa U làm bậy như vậy, cũng xác thật là tinh yêu chân chính.

Quan Dĩnh phối hợp Hứa U nói xấu chồng trước của cô, cô ấy ngồi xếp bằng trên sô pha nhà mình, cầm di động, xem mặt mày Hứa U ở đầu kia hớn hở, cô ấy cũng nhịn không được cao hứng theo.

U U chính là một cô gái nhỏ vui sướng hiền hoà như vậy. Người đẹp tâm cũng đẹp.

Sau khi Hứa U phỉ nhổ chồng trước của mình nửa ngày, xem video đầu kia Quan Dĩnh chỉ cười, Hứa U lộ ra thần sắc hoài niệm.

Hứa U làm nũng với Quan Dĩnh: “Dĩnh Dĩnh, cậu đã lâu không nói chuyện nhiều với tớ như vậy. Mỗi lần tìm cậu, cậu đều có việc, tớ cho rằng cậu không yêu tớ, bởi vì tớ không phải đại tiểu thư Hứa gia chân chính, cậu cũng muốn vứt bỏ tớ.”

Quan Dĩnh ngẩn ra, cảm thấy tự trách.

Gần đây cố ấy ít liên hệ Hứa U, chỉ là bởi vì cái ngòi nổ Hứa Hàm kia làm trong lòng cô ấy thấy bất an…

Quan Dĩnh nghĩ thầm cố kiên trì thêm một thời gian, còn không đến mười ngày nữa là nghỉ hè kết thúc, Hứa Hàm có thể về trường đi học. Chỉ cần Hứa Hàm đi rồi, cô ấy sẽ an toàn!

Quan Dĩnh đang muốn an ủi Hứa U, đột nhiên lại nghe được tiếng cửa nhà mình bị mở ra, một người đi vào.

Quan Dĩnh còn chưa phản ứng lại, cô ấy vẫn đang nhìn chằm chằm video, phía sau sô pha cô ấy đang ngồi, một thanh niên đẹp trai trẻ tuổi vụt qua, dáng vẻ vội vội vàng vàng: “Em quên đồ, chị Dĩnh làm gì cứ làm đi, kệ em.”

Quan Dĩnh: “…”

Hứa U: “…”

Hứa U lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào video đầu kia.

Ngữ khí Hứa U run rẩy, nâng giọng lên: “Tiểu Hàm! Đây không phải Tiểu Hàm sao!”

Hứa Hàm trở về phòng lấy tư liệu, nhìn đến Quan Dĩnh gọi video cậu cũng không để ý, không nghĩ tới giây tiếp theo, Hứa Hàm nghe được đầu kia video truyền đến thanh âm cao vút của chị mình. Hứa Hàm run lên, quay đầu lại, thấy sắc mặt Quan Dĩnh lập tức trắng bệch.

Quan Dĩnh run run rẩy rẩy: “U U cậu nghe tớ giải thích…”

Hứa U: “Hứa Hàm! Không phải em nói em ở nước ngoài vừa học vừa làm, nghỉ hè cũng không trở lại sao? Vì sao em lại ở trong nhà Quan Dĩnh? Hứa Hàm em lại đây cho chị!”

Hứa Hàm đầu tiên là run run một chút, sau đó liền bình tĩnh lại.

Cậu ngồi xuống một bên sô pha, ngồi cạnh Quan Dĩnh.

Bên kia Quan Dĩnh giống như bị quỷ hút máu hút hết máu trong người run run rẩy rẩy, nhìn vô cùng suy yếu: “U U, cậu bình tĩnh trước đã, chuyện này kỳ thật…”

Hứa Hàm ngược lại mặc kệ Quan Dĩnh chết sống, cậu đã sớm không muốn lén lút với Quan Dĩnh như vậy.

Cậu tùy tiện vươn cánh tay ra, khoác lên vai Quan Dĩnh, vô cùng không sao cả mà cười với chị gái bên kia video.

Hứa Hàm thả lỏng: “Không sai, em và chị Dĩnh đã ở bên nhau.”

Quan Dĩnh vội vàng đẩy cậu ra: “Không không không phải! Không có ở bên nhau!”

Hứa U: “Cậu là ngủ em trai tớ nhưng không nhận?”

Quan Dĩnh: “… Không không không…”

Hứa U: “Hai người đã qua lại bao lâu?”

Hứa Hàm cướp lời nói: “Chị, em thích chị Dĩnh từ lớp 11 rồi. Em vừa đến 18 tuổi liền…”

Quan Dĩnh lập tức bịt kín miệng cậu lại, Hứa Hàm bị cô ấn xuống, phát ra tiếng kháng nghị “ô ô ô”.

Quan Dĩnh gian nan quay đầu lại: “U U…”

Hứa U nhìn bọn họ chằm chằm.

Hứa U: “Hai người làm tớ quá thất vọng rồi. Việc này không thể để yên! Hai người ai cũng không được rời đi, đều chờ ở tại chỗ cho tớ! Bây giờ tớ lập tức qua đi tìm hai người!”

Hứa U dứt khoát nhanh nhẹn ngắt video call.

Sắc mặt Quan Dĩnh tái nhợt nằm liệt trên sô pha: “Xong rồi…”

Cảm tình của cô và Hứa U nhiều năm như vậy, nói không chừng sẽ phải chôn vùi ở chỗ này.

Hứa Hàm thì lại tràn đầy tin tưởng: “Chờ chị em tới, là chúng ta có thể ở bên nhau.”

Quan Dĩnh bị kích thích, lập tức kích động lên: “Chị sẽ không cùng em ở bên nhau! Tiểu Hàm, coi như chị cầu xin em, em xem chị một đống tuổi rồi, buông tha cho chị đi?”



Hứa U xuống bãi đậu xe lấy xe, thời điểm xe thể thao ra khỏi bãi đậu xe, tay cô đều run rẩy.

Bị chọc tức.

Trong não lộn xộn, trống rỗng.

Một hồi lâu, cô mới nghĩ đến Hứa Hàm vậy mà cùng Quan Dĩnh ở bên nhau!

Đã bao lâu?

Còn có những người khác biết sao?

Hứa Hàm vậy mà không đi học cho tốt, lại trộm về nước tìm Quan Dĩnh.

Quan Dĩnh lại phản bội cô, cô coi Quan Dĩnh là bạn thân, Quan Dĩnh lại ngủ em trai cô!

Ngủ cũng thôi đi, hiện tại còn tính toán không nhận nợ!

Hai đứa chết tiệt Quan Dĩnh,Hứa Hàm này, muốn tức chết cô mà!

Đại não Hứa U hỗn loạn suy nghĩ mãi việc này, trong lòng như có lửa đốt, đèn xanh sáng lên, cô không chút nghĩ ngợi mà rẽ trái, lại không nghĩ đến bên kia lan can, một chiếc xe vận tải lung lay chạy về phía bên này—

“Phanh —”



Đường Sĩ Trạch ở phòng hội nghị chờ đại hội cổ đông bắt đầu.

Khi còn không đến một phút, anh đang tìm đọc tư liệu, thì số điện thoại tư nhân nhận được một cuộc điện thoại.

Là Quan Dĩnh gọi tới.

Đường Sĩ Trạch nhíu mày, giao tình của anh và Quan Dĩnh cũng không nhiều lắm, hy vọng Quan Dĩnh gọi điện thoại lại đây, là có chuyện thật sự quan trọng.

Đường Sĩ Trạch tiếp điện thoại.

Giọng Quan Dĩnh mang theo khóc nức nở run rẩy: “Đường Sĩ Trạch, anh mau tới bệnh viện trung tâm thành phố đi! U U xảy ra tai nạn xe cộ rồi!”

“Bang —”

Thư ký Trương tiến vào phòng hội nghị, thấy Đường Sĩ Trạch lập tức đứng lên, sắc mặt có chút trắng. Thư ký Trương lần đầu tiên nhìn đến loại biểu tình trống rỗng trong một chớp này ở trên mặt Đường Sĩ Trạch, ông nhịn không được gọi: “Ông chủ? Chuẩn bị mở họp.”

Đường Sĩ Trạch hoàn hồn, nói với đầu kia: “Được, tôi lập tức qua ngay.”

Đường Sĩ Trạch đứng dậy liền ra khỏi phòng hội nghị, thư ký Trương đuổi theo phía sau anh.

Nghe ngữ khí Đường Sĩ Trạch nhanh mà vội: “Hội nghị tạm thời hủy bỏ, đi thông báo đi.”

Thư ký Trương vội la lên: “Này sao được? Đây đều là cổ đông lâu năm của Quang Hòa mà.”

Đường Sĩ Trạch quay đầu lại nhìn chằm chằm thư ký Trương liếc mắt một cái, áp lực trong cái liếc mắt kia, làm thư ký Trương có chút sợ hãi mà lui về phía sau, lại nghe thấy ngữ khí Đường Sĩ Trạch kiên quyết: “Hủy bỏ Hội nghị!”



Đường Sĩ Trạch không tự mình lái xe.

Sợ tay run, sợ khi tâm loạn cũng xảy ra tai nạn xe cộ.

Anh ngồi trên xe, tay chống trán, gọi điện thoại cho Hứa U, hy vọng này chỉ là một trò đùa dai của cô.

Dù sao vợ trước của anh ngày thường liền hi hi ha ha, loại vui đùa nào cũng dám thử với anh.

Đường Sĩ Trạch nghĩ thầm: Chơi trò này với anh, chờ nhìn thấy cô, anh thật sự phải đánh cô một trận mới có thể nguôi giận được.

Nhưng anh nghĩ lại tưởng tượng: Đánh cô rồi cô còn muốn khóc, bỏ đi, mắng cô một trận là được.

Nhưng mà cuộc điện thoại này của Đường Sĩ Trạch lại không gọi được.

Tài xế lái xe phía trước cũng có thể nhìn đến mồ hôi chảy ra trên trán ông chủ.

Đường Sĩ Trạch lại gọi điện thoại cho Quan Dĩnh, Quan Dĩnh đầu kia lại biểu hiện máy bận, vẫn luôn không gọi được.

Loại đàn ông có tu dưỡng tốt đẹp như Đường Sĩ Trạch, vào lúc này cũng nhịn không được thấp rủa ra tiếng, mắng một câu thô tục.

Làm tài xế lái xe đằng trước thập phần kinh ngạc.

Mà ánh mắt Đường Sĩ Trạch lạnh lẽo nhìn di động trong tay, lạnh giọng: “Nhanh hơn một chút.”



Trong lòng Đường Sĩ Trạch như có lửa đốt.

Anh không thể nghĩ nhiều, tưởng tượng liền nghĩ đến bộ dáng Hứa U máu me đầy người bị xe đâm bay, nằm trên đường cái.

Cô yên tĩnh không phát ra bất kỳ âm thanh nào, đôi mắt cuối cùng không mở ra được nữa.

Ngày thường cười đùa giận dỗi với anh, đuổi theo đánh anh, bây giờ lại hơi thở thoi thóp, cái gì cũng không làm được.

Lòng Đường Sĩ Trạch lạnh buốt, toàn thân như tê dại.

Anh càng nghĩ, lại càng sợ hãi.



Tới bệnh viện, Đường Sĩ Trạch tiếp tục gọi điện thoại cho Quan Dĩnh.

Lúc này đây có người nghe máy.

Đường Sĩ Trạch dựa theo manh mối do Quan Dĩnh nghẹn ngào cung cấp đi tìm, nhìn thấy Quan Dĩnh ngồi xổm ven tường ôm đầu khóc trên một hành lang dài.

Anh không chỉ thấy Quan Dĩnh, còn thấy cả Hứa Hàm.

Hai người kia ngồi xổm góc tường, một người thần sắc đờ đẫn, một người còn đang khóc.

Nhìn đến Hứa Hàm xuất hiện kia một cái chớp mắt, Đường Sĩ Trạch ngừng bước chân, tâm lạnh hoàn toàn.

Hứa Hàm đi học ở nước ngoài.

Nếu không phải Hứa U thật sự không được… Hứa Hàm sao có thể trở về? Hứa Hàm xuất hiện ở chỗ này, còn không phải là nói Hứa U…

Sắc mặt Đường Sĩ Trạch trắng bệch, thân mình anh lung lay thật mạnh một cái, phải đỡ tường bên cạnh. Trong nháy mắt này, thế nhưng anh mất đi dũng khí, không dám hỏi bọn họ Hứa U thế nào.

Bàn tay đỡ tường của anh không có sức lực, anh sợ hãi nghe được đáp án kia.

Trong lòng anh lại nảy lên vô hạn hối hận.

Anh đối xử với cô không tốt, không đủ chiều chuộng cô. Anh luôn cãi nhau với cô, luôn không thỏa mãn nguyện vọng của cô. U U của anh còn trẻ như vậy, vẫn là một đứa trẻ, còn cái gì cũng không hiểu. Cô còn thanh xuân tưởi đẹp, lại chôn vùi ở tai nạn xe cộ!

Cô ấy đi rồi… Đúng không?

Đường Sĩ Trạch nhắm mắt lại, chịu đựng cảm xúc như sắp hỏng mất. Anh gian nan bước ra một bước, đi về phía Quan Dĩnh và Hứa Hàm. Anh muốn gặp cô một lần cuối cùng, anh không thể tha thứ cho chính mình không ở bên cạnh cô trong giờ phút cuối cùng.

Đường Sĩ Trạch thấp giọng: “Cô ấy đi rồi, đúng không? Mang tôi đi xem thi thể…cô ấy…”

Anh cơ hồ nói không nổi nữa.

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nữ tò mò hỏi chuyện: “Ai đi rồi? Anh muốn xem thi thể ai?”



Đường Sĩ Trạch cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu lại, thấy vợ trước mà anh vốn cho rằng đã chết, trên cánh tay bó thạch cao, vừa lúc ngập ngừng đứng ở trước mặt anh, vô cùng kỳ quái mà nhìn anh.

Cả người Đường Sĩ Trạch chấn động, trợn mắt há hốc mồm, thần sắc vẫn duy trì vẻ tiều tụy tái nhợt lúc trước.

Hứa U đánh giá anh, lại nhìn Quan Dĩnh cùng Hứa Hàm phía sau khóc đến giống như làm bằng nước mắt.

Cô thật cẩn thận lại rất lý giải: “Anh… Có phải có thân nhân quan trọng đột nhiên qua đời hay không? Thực xin lỗi, anh… Nén bi thương?”

Đường Sĩ Trạch: “…”