Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 56: Thôn dân biến mất

Edit - beta: Axianbuxian12


Khi Mục Thanh Đồng năm tuổi bị ốm nặng, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong nham động. Trừ cái này ra, cô không nhớ rõ cái gì hết.


Con khỉ lông vàng chăm sóc cô kia, con khỉ dị thú đó hình như là mới vừa mất đi con, nó dốc toàn bộ tình thương của mẹ lên người Mục Thanh Đồng.


Dưới sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của con khỉ đó, Mục Thanh Đồng cũng từ ban đầu hoảng sợ, trở nên ỷ lại.


Sau khi cô khoẻ lại, nó bắt đầu mặc kệ cô hoạt động ở gần đấy. Sau nữa, cô trong lúc vô ý đi rồi thôn quặng Long Môn, sau khi nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc thì nhớ ra một chút chuyện.


Cô là người dân của thôn quặng Long Môn này.


Nhưng thôn quặng bây giờ, lại chẳng còn một ai. Trong thôn ngay cả một bộ thi thể cũng không có.


Mục Thanh Đồng dựa vào ký ức đứt quãng về tới nhà của mình, trong một mảnh hỗn độn tìm được một cánh ta đứt lìa, trên cánh tay có cái vòng tay.


Cô nhớ rõ, người phụ nữ dịu dàng chăm sóc mình trong trí nhớ, trên tay cũng đeo vòng tay như vậy. Lại sau đó, chính là Mục Thanh Đồng lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của bầy khỉ.


Nó sẽ thỏa mãn mọi nhu cầu của Mục Thanh Đồng, nhưng không cho cô xuống núi, nơi duy nhất cô có thể hoạt động chỉ có cái thôn quặng Long Môn bị núi cao vây quanh.


Đến một ngày, Mục Thanh Đồng gặp được một người. Người nọ là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, nhìn cách ăn mặc xem ra là cổ võ giả.


Sự xâm nhập của cổ võ giả khiến cho bầy khỉ truy đuổi, Mục Thanh Đồng tò mò vô tận với xã hội con người nhân cơ hội này chạy xuống núi.


Cô muốn biết thôn Long Môn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, muốn biết tung tích của bố mẹ, cho dù trong lòng biết bọn họ có lẽ đã qua đời, cũng muốn làm rõ năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Sau đó, Mục Thanh Đồng được một cổ võ giả tốt bụng đưa tới thành phố Tất Phương, đề nghị cô có thể tới chỗ hiệp hội cổ võ giả treo nhiệm vụ tiền thưởng.


Tuy cô không có tiền, nhưng bầy khỉ cho cô không ít thiên tài địa bảo, treo một cái nhiệm vụ tiền thưởng vậy là đủ rồi.


Dựa theo các loại cốt truyện cũ rích, thiếu nữ không rành chuyện đời chắc chắn sẽ bị người ta lừa.


Mục Thanh Đồng cũng giống vậy, cô bị lừa hết sạch đồ mang theo trên người, lưu lạc đầu đường xó chợ.


Lại sau đó, Mục Thanh Đồng gặp Thịnh Cảnh và Lộ Nhậm.


Mục Thanh Đồng cảm xúc dào dạt dựa theo lời thoại hệ thống cũng cấp kể xong một câu chuyện.


Cô nhìn vẻ mặt của Thịnh Cảnh và Lộ Nhậm ở trước mặt, cảm thấy cảnh ngộ đáng thương cảm động đất trời của mình chắc chắn có thể khiến hai người đồng cảm.


Nhiệm vụ tiếp theo sẽ thuận tiện hơn nhiều.


Thịnh Cảnh nhíu mày, cuối cùng cũng mở miệng.


"Nếu cô đã nhớ ra mọi chuyện, cũng tìm được người nhà rồi, chúng ta tạm biệt ở đây."


"?"


Mục Thanh Đồng há hốc miệng, không biết phải làm sao.


Lộ Nhậm cũng là sững ra một chút, nhanh chóng vớt vát: "Thịnh Cảnh, không nói cái khác nhưng cậu ít nhất cũng phải nhặt vòng tay của người ta về đã."


Mục Thanh Đồng đầy cảm kích, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đó là di vật duy nhất mẹ tôi để lại! Anh không thể cứ đi như vậy."


Thịnh Cảnh há miệng, còn muốn giải thích hắn thật sự không dùng lực, là tự Mục Thanh Đồng bay ra. Nhưng hắn còn chưa mở miệng đã bị Lộ Nhậm lườm cho một cái.


Lòng Thịnh Cảnh tràn đầy ấm ức, coi như đã cảm nhận được uy lực của trà xanh. Chẳng trách Chu Dật từ đó về sau, chỉ cần nghe thấy loại trà ngôn trà ngữ này thì hận không thể trốn thật xa.


Lộ Nhậm chỉ vào giếng, giọng điệu kiên định: "Cậu, bây giờ, xuống dưới, nhặt vòng tay, cho tôi."


"......" Thịnh Cảnh không còn gì để nói, ngoan ngoãn đi qua.


Nhưng vào lúc này, xa xa trên núi truyền đến một tiếng vượn kêu.


Mục Thanh Đồng vừa nghe thấy thì gấp gáp: "A, tôi phải đi về trước đây, nếu không chúng nó lại đi tìm tôi. Đợi lát nữa tôi lại đến tìm các anh."


Nói xong, cô vội vội vàng vàng chạy đi, để lại Thịnh Cảnh không hiểu gì cả.


Thịnh Cảnh: "Cái vòng tay này không phải rất quan trọng với cô ta sao? Cô ta quay về làm gì?"


Lộ Nhậm nhìn thấu tất cả, nói: "Nấu thịt kho tàu."


Thịnh Cảnh: "......"


Thịnh Cảnh không hiểu rốt cuộc tình huống này là thế nào, hắn cũng không muốn làm rõ. Vẫn là nhanh chóng nhặt vòng tay về, rời khỏi nơi này mới là chuyện quan trọng.


Hắn không đấu lại Mục Thanh Đồng, còn không trốn được sao?


Thịnh Cảnh không nói nhiều lời, ngồi trên miệng giếng rồi nhảy xuống.


Lộ Nhậm lấy hết can đảm, đứng cạnh miệng giếng nhìn xuống, phát hiện bên trong ngoài cỏ dại và Thịnh Cảnh thì không có thêm cái đầu nào cả.


Nhìn đến đây, Lộ Nhậm cuối cùng cũng yên tâm, hơn nữa giờ là ban ngày ban mặt, cũng không có cái cảm giác âm u.


Cỏ dại dưới đáy giếng rất tươi tốt, che kín toàn bộ mặt đất.


Thịnh Cảnh không kiên nhẫn tìm, giơ tay rút đoản đao mang theo người ra.


Lưỡi đao lướt qua, cỏ dại theo tiếng "xoẹt" đổ xuống.


Thịnh Cảnh ngạc nhiên.


Ở trên vách giếng, có một cái đường hầm có chiều rộng vừa đủ một người.


Cái vòng tay kia của Mục Thanh Đồng cũng không thấy bóng dáng.


Lộ Nhậm ở trên nhìn thấy cái hang đen sì này, lập tức hiểu ra cái đầu m hôm qua là từ đâu mà ra, hoá ra là chui từ cái hang này ra.


Cậu không nói hai lời, trực tiếp nhảy xuống.


Thịnh Cảnh vốn còn ở ngạc nhiên sao đáy giếng lại có đường hầm thì cảm thấy phía trên có người nhảy xuống, theo bản năng giang hai tay ra đỡ.


Lộ Nhậm vốn đã tìm được chỗ đặt chân, lúc nhảy xuống lại bị Thịnh Cảnh giang tay ra làm vướng, cả người mất đi thăng bằng, lao đầu vào lòng Thịnh Cảnh.


Thịnh Cảnh ổn, không động đậy đỡ lấy cậu.


Lộ Nhậm tức giận đẩy hắn ra, cả giận nói: "Cậu chắn đường tôi làm gì!"


"......" Thịnh Cảnh giải thích, "Sợ cậu bị ngã mà."


"Hôm qua khinh công của tôi còn tốt hơn cậu đấy."


Nhắc tới chuyện này, Thịnh Cảnh tự nhiên lại nhớ tới Lộ Nhậm nói khinh công là bạn dạy, đột nhiên cảm thấy tức ngực khó thở.


Hắn che ngực, chơi xấu: "Hừ, đúng là qua cầu rút ván, hôm qua lúc sợ ma thì quấn lấy tôi không cho đi, muốn tôi ở bên cạnh, giờ thì......"


Lộ Nhậm giơ tay đập vào ngực Thịnh Cảnh, chân khí đâm vào, cười lạnh nói: "Còn đau không? Cần tôi vỗ vỗ cho cậu nữa không."


Thịnh Cảnh không kịp đề phòng, bị đập lùi lại một bước, ngực đau nhói, liên tục lắc đầu: "Không cần không cần, đúng rồi, cậu xuống đây làm gì?"


Lộ Nhậm chỉ vào đường hầm, nói: "Đương nhiên là vào xem thử."


"Không được." Thịnh Cảnh từ chối theo bản năng, quay đầu lại giải thích, "Hôm qua mới bị ngất, bên trong nhỡ có cái gì nguy hiểm thì sao."


"Một mình tôi ở bên ngoài nói không chừng còn nguy hiểm hơn." Lộ Nhậm đáp rất tự nhiên.


Thịnh Cảnh nghe xong, suy nghĩ chuyển động rất là phong phú. Hắn rất cảm động, cảm thấy Lộ Nhậm dường như lại trở thành Lộ Nhậm cực hạn tin tưởng hắn khi còn nhỏ kia.


Vết nứt giữa hai người sau chuyện tỏ tình, trải qua một loạt chuyện trong một ngày đêm ở chung này, đã không còn nữa.


Thịnh Cảnh cảm thấy chính mình quả thực đã chờ được trời quang mây tạnh, sớm biết rằng bởi vì một cái chuyện tỏ tình, sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như vậy, lúc ấy hắn không nên từ chối cứng rắn như vậy.


Việc chiến tranh lạnh với Lộ Nhậm, quan hệ với Lộ Nhậm trở nên xa cách, hắn không bao giờ muốn trải qua một lần nữa


Lộ Nhậm thấy Thịnh Cảnh nhìn mình chằm chằm không nói gì, ánh mắt sáng quắc kia thậm chí làm cậu nổi hết cả da gà. Cuối cùng cậu không chịu nổi, đá Thịnh Cảnh một cái.


"Đi vào nhanh lên, cậu đi đằng trước, cứ chậm trễ nữa thì trời tối cả rồi!"


Thịnh Cảnh khom lưng, đang chuẩn bị đi, lại ngừng lại. Hắn quay đầu lại, hỏi: "Cậu đi đằng sau không sợ sao?"


Đường hầm này chỉ có thể chen được một người, hai người chỉ có thể đi một trước một sau, Lộ Nhậm để Thịnh Cảnh đi trước, vẫn là vì bóng ma tâm lý.


Cho dù biết rõ cái đầu hôm qua là xác sống, nhưng trong chốc lát hình ảnh kia vẫn không thể biến mất được.


Chỉ là nghe Thịnh Cảnh hỏi như vậy, Lộ Nhậm ngẫm lại đằng trước còn có thể nhìn thấy, nếu cậu đi đằng sau, đằng sau là một tối đen, còn không thể chú ý tình huống mọi lúc.


Không biết còn khủng bố là nhìn thấy.


Lộ Nhậm im lặng một lát, đẩy Thịnh Cảnh ra, nói: "Tôi đi đằng trước."


Hai người dọc theo đường hầm tối om, đi về phía trước.


Thịnh Cảnh biết Lộ Nhậm trước sau đều có chút sợ hãi, dọc theo đường đi đều tìm đề tài, nhớ lại một ít chuyện thú vị.


Cảm xúc vốn căng thẳng của Lộ Nhậm từ từ thả lỏng xuống, đường hầm không biết ở trước mắt, cũng trở nên không còn áp lực như vậy nữa.


Tuy ngũ cảm của cổ võ giả tốt hơn nhiều so với người bình thường, nhưng ở đường hầm hoàn toàn không có ánh sáng thì cũng cần phải có chút ánh sáng rất nhỏ mới có thể thấy rõ con đường.


Cũng may Thịnh Cảnh chuẩn bị vô cùng đầy đủ, phương thức  giáo dục của bố hắn là cứng rắn, từ nhỏ đã thường xuyên đưa Thịnh Cảnh đi tham gia săn thú.


Khi hắn đi dã ngoại, sẽ luôn mang theo một cái túi tùy thân nhỏ chứa đầy vật tư cấp thiết.


Giờ phút này, gậy chiếu sáng trên tay Lộ Nhậm chính là Thịnh Cảnh cung cấp. Phạm vi chiếu sáng của gậy chiếu sáng cũng không xa, ưu điểm là dùng được lâu và không toả nhiệt, sẽ không khiến cho dị thú chú ý.


Khuyết điểm chính là, ánh sáng xanh âm u, ở trong mắt Lộ Nhậm  nhìn qua luôn có hơi......


Ví như bây giờ


Lộ Nhậm đột nhiên dừng bước, cậu theo bản năng nín thở.


Ở cách đó không xa, nơi ánh sáng miễn cưỡng có thể chiếu đến, xuất hiện một khuôn mặt.


Khuôn mặt kia ngũ quan vặn vẹo, bị ánh sáng chiếu đến một mảnh xanh lè.


Lý trí nói cho Lộ Nhậm, đó chẳng qua là một xác sống, nhưng nỗi sợ sâu trong nội tâm và bản năng vẫn là làm cậu cứng đơ cả người.


"Đừng sợ."


Giọng Thịnh Cảnh vang lên, hắn giơ tay che mắt Lộ Nhậm lại: "Nhắm mắt lại đi."


Lúc này Lộ Nhậm rất nghe lời, theo bản năng nhắm mắt lại.


Sau khi nhắm mắt lại, thính giác trở nên càng thêm nhạy, Lộ Nhậm nghe thấy Thịnh Cảnh lướt qua người cậu, sau đó là thanh âm rút đao.


Xác sống trời sinh có khát vọng vô tận với máu thịt, hai lần trước xác sống nhìn thấy Thịnh Cảnh thì bỏ chạy là vì thể chất của hắn.


Xác sống sợ lửa,  thể chất thuộc tính hỏa của Thịnh Cảnh làm chúng nó sẽ có một sự sợ hãi theo bản năng.


Chỉ là bên trong  địa đạo sâu thẳm, thuộc tính hoả của Thịnh Cảnh bị áp chế, chúng nó cũng không sợ hãi như vậy.


Xác sống kia gào thét nhào tới, mang đến từng đợt mùi tanh hôi.


Tiếng đao xẹt qua, giống như chém vào kim loại cứng rắn, phát ra âm thanh chói tai. Da xác sống đã hoá cứng, vũ khí lạnh bình thường căn bản không thể thành thương tổn với chúng.


Trải qua nghiệm chứng lý luận, cái gọi là virus trong cơ thể xác sống chẳng qua là ngũ hành chi khí quá cao. Cổ võ giả có thể hấp thu ngũ hành chi khí cũng sẽ không vì bị thương mà bị lây nhiễm, Thịnh Cảnh đối phó xác sống cũng không coi là việc gì khó.


Lộ Nhậm mở mắt, thấy hoả chân khí phun từ đầu ngón tay Thịnh Cảnh ra, nhanh chóng bao phủ phía trên lưỡi đao.


Tay xác sống cào tới đây, Thịnh Cảnh một chân giẫm xuống đất, xoay người bay lên, treo ngược trên đường hầm nhỏ hẹp, giơ tay chém xuống.


Ánh sáng đỏ hiện lên, đầu xác sống rơi xuống đất.


***