Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 49: Nguy cơ sắp tới

Edit - beta: Axianbuxian12


Lộ Nhậm vừa tắm xong thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết.


Cậu hoảng sợ, đẩy cửa xông ra thì thấy Mục Thanh Đồng ở trên sô pha mặt mũi trắng bệch, nước mắt và nước mũi giàn giụa. Thịnh Cảnh đứng ở một bên, trong tay cầm lọ thuốc.


Lộ Nhậm hỏi: "Sao vậy?"


Mục Thanh Đồng ngẩng đầu lên, cũng mặc kệ người trước mắt là ai, chỉ cảm thấy quả thực là cứu tinh đến.


"Đau đau đau chết tôi rồi, đây là mưu sát!"


Lộ Nhậm ngạc nhiên, nhìn về phía Thịnh Cảnh: "Cậu đã làm gì vậy?"


Thịnh Cảnh rất ấm ức, nói: "Là cô ta muốn tôi giúp hóa khai dược hiệu, tôi nghĩ nếu không chữa khỏi vết thương, cô ta hành động cũng không tiện."


Lộ Nhậm đỡ trán, nói: "Cậu không biết thuộc tính thuần hỏa của cậu không thích hợp để trị thương à?"


Thịnh Cảnh giải thích, nói: "Chỉ là có hơi đau thôi, hóa khai dược hiệu vẫn là có thể làm được, tôi đâu nghĩ cô ta lại sợ đau như vậy."


Lộ Nhậm thấy Mục Thanh Đồng khóc đến ngay hình tượng cũng mất, nghĩ lại nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ làm ồn đến hàng xóm, chỉ đành ngồi xổm xuống, giơ tay đặt lên mắt cá chân cô.


Cậu vận chuyển công pháp, chân khí hóa thành thuỷ chân khí dịu dàng, tuôn ra đầu ngón tay, hoá giải đi hỏa hành chân khí còn đang tuỳ ý "bung lụa" ở bên trong.


Thật ra tốc độ hóa khai dược hiệu của hỏa hành chân khí rất nhanh, ngang với với dùng đạn bắn nổ tung thuốc ra, tốc độ nhanh lại hoá thuốc thành nhỏ vụn thích hợp để hấp thu.


Chỉ là loại đau đớn khi da thịt và kinh mạch bị vỡ ra, quả thực không phải là chuyện mà người bình thường có thể chịu đựng được


Thật ra cũng không thể trách Mục Thanh Đồng khóc thành như vậy, Lộ Nhậm thậm chí có hơi đồng tình với cô.


Mục Thanh Đồng ở tuyến này, nếu nhớ không lầm, chỉ là một người thường, dưới sự giày vò đau đớn này không đau đến ngất đi đã là người vô cùng kiên cường rồi.


Sau khi cậu hóa giải hết hoả hành chân khí, lại tiếp tục dùng thủy hành chân khí đưa thuốc từ từ tiến vào bên trong kinh mạch.


Mắt cá chân sưng đỏ đáng sợ của Mục Thanh Đồng, mắt thường có thể thấy từ từ giảm sưng.


Cô ngừng khóc, ánh mắt nhìn về phía Lộ Nhậm quả thực như nhìn Bồ Tát cứu cô khỏi bể khổ vậy.


"Cảm ơn, rất cám ơn anh......"


Thịnh Cảnh kéo Lộ Nhậm qua, nói: "Lỗ tai tôi đau."


Lộ Nhậm: "?"


Thịnh Cảnh: "Cậu cũng biết võ giả ngũ cảm rõ ràng, ban nãy cô ta đột nhiên hét chói tai, chấn phá màng nhĩ của tôi rồi."


Lộ Nhậm không để ý hắn, đứng dậy đi rửa tay.


Mục Thanh Đồng mờ mịt, bắt đầu không rõ hướng đi của trò chơi này rốt cuộc là như thế nào. Cô cảm thấy hiểu biết của mình với thiết lập nhân vật của Thịnh Cảnh có hơi lệch lạc, nhưng......


Mục Thanh Đồng nhìn thoáng qua gương mặt đẹp trai rất hợp với gu mình của Thịnh Cảnh kia, cảm thấy có lẽ còn có thể cứu vớt một chút. Chuyện vừa rồi, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.


Chỗ ở Thịnh Cảnh là kiểu một phòng ngủ một phòng khách, buổi tối đi ngủ đã thành một vấn đề.


Mục Thanh Đồng nhìn về phía Thịnh Cảnh, hỏi: "Tôi ngủ ở đâu?"


Trong cốt truyện trò chơi, Thịnh Cảnh rất có phong độ. Hắn nhường phòng cho người chơi, mình thì ngủ ở trong phòng khách.


Cô cho rằng, kế tiếp đương nhiên sẽ phát triển theo cái hướng này.


Nhưng thật không ngờ, Thịnh Cảnh chỉ tay vào sô pha, nói: "Cô ngủ ở đây đi."


Mục Thanh Đồng trố mắt: "Hả? Đây á?"


"Thật ra tôi cũng không ngại ngủ phòng khách." Thịnh Cảnh nói: "Chủ yếu là Lộ Nhậm nhà tôi không thể ngủ ở sô pha, thân thể cậu ấy không tốt."


Lộ Nhậm nói; "Tôi không ngại, tôi đả tọa ở ban công cũng được."


Thịnh Cảnh đúng lý hợp tình nói: "Không được, cậu vừa mới hộc máu, sao có thể đả tọa, cậu cố gắng nghỉ ngơi đi, nếu không tôi sẽ gọi điện ngay cho mẹ cậu."


Mục Thanh Đồng lại cảm thấy mình bắt đầu sáng lên💡, cô vội mở miệng nói: "Không sao đâu, tôi ngủ sô pha là được."


Nửa tiếng sau, Lộ Nhậm ngồi ở trên giường, nhìn Thịnh Cảnh xoay người đóng cửa lại.


Cậu nhìn chằm chằm Thịnh Cảnh, sau đó thấy đối phương cực kì tự nhiên lấy một cái gối từ tủ quần áo ra, đặt trên giường.


Lộ Nhậm hỏi: "Cậu làm gì vậy?"


Thịnh Cảnh ngẩn ra: "Đi ngủ?"


"Chiều nay lúc ở phòng y tế, là ai nói không thể tưởng tượng được nằm cùng bạn thân từ nhỏ trên một chiếc giường, nghĩ tới thì đã thấy sợ?" Lộ Nhậm nhướng mày, "Vì để không doạ sợ trái tim bé bỏng yếu ớt của cậu, thế nên cậu ngủ dưới đất đi."


Thịnh Cảnh rất tủi thân, nhưng lời là tự mình nói, chỉ có thể thành thành thật thật ngủ dưới đất.


Với thể chất của võ giả, ngủ dưới đất cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, nhưng Thịnh Cảnh vẫn ngủ không yên.


Hắn mơ một giấc mơ.


Thịnh Cảnh mơ thấy Lộ Nhậm sống trên một cái sân thượng, đó là một thành phố xa lạ. Trên sân thượng, cậu tu luyện, vui đùa, nói chuyện, ăn cơm cùng với một thiếu niên khuôn mặt mơ hồ.


Sau đó, hắn thấy Lộ Nhậm uống say, quấn lấy thiếu niên kia, sau đó lại thấy Lộ Nhậm chủ động sáp lại gần, hôn thiếu niên kia.


Sau đó nữa, thiếu niên bế Lộ Nhậm đã say mèn lên, đặt ở trên giường, hai người cùng chung chăn gối.


Câu chuyện phát triển đến đây, Thịnh Cảnh đều không có quá nhiều cảm xúc, có lẽ trong tiềm thức của hắn, người sẽ thân mật với Lộ Nhậm như vậy chỉ có mỗi mình.


Hắn thậm chí cảm thấy có hơi xấu hổ, Lộ Nhậm thế mà lại chủ động hôn hắn. Rõ ràng nói là hiểu lầm, xem ra vẫn là khẩu thị tâm phi.


Trong mơ, thời gian rất nhanh đã tới ngày hôm sau.


Thịnh Cảnh nhìn thiếu niên kia đứng ở cửa, mở cửa ra.


Lộ Nhậm ngồi trên giường còn buồn ngủ, gọi một tiếng.


"Kỷ Kiêu."


Tầm mắt hắn đột nhiên trở nên rõ ràng, Thịnh Cảnh thấy rõ ràng mặt của thiếu niên kia.


Không phải hắn! Đây là ai? Kỷ Kiêu là ai!??


"Mày là ai!" Thịnh Cảnh đột ngột ngồi bật dậy, đầu đập vào tủ đầu giường một cái.


Hắn ngây ra cả nửa ngày mới tỉnh lại, nhận ra đó là một giấc mơ. Hắn có chút hoảng loạn, quay đầu lại tìm người, thấy Lộ Nhậm đang ôm gối ngủ say lúc này mới yên tâm lại.


Thịnh Cảnh nhìn rồi lại nhìn, tự nhiên cảm thấy càng tủi thân hơn.


Dựa vào cái gì mà tên Kỷ Kiêu lạ hoắc kia có thể ngủ trên giường mà hắn lại phải ngủ dưới đất!


Cho dù đó là mơ cũng không được!


Thịnh Cảnh bất chấp tất cả, ôm gối bò lên trên giường. Vừa nằm xuống một cái, hắn lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn lên.


Không ngờ, nằm cùng bạn từ nhỏ trong cùng một ổ chăn, hắn lại không có bất cứ phản cảm gì, còn cảm thấy vô cùng thoải mái.


Thịnh Cảnh trở mình, đắc ý nhắm mắt ngủ.


Sáng sớm hôm sau, Lộ Nhậm mơ mơ màng màng xoay người, sau khi mở mắt nhìn thấy có người nằm đưa lưng về phía mình.


Trong lòng cậu nghi hoặc, Kỷ Kiêu từ trước đến nay luôn dậy sớm thế mà lại bất ngờ ngủ quên.


Cậu đang muốn mở miệng hỏi thì thấy người nọ xoay người lại. Đây nào phải Kỷ Kiêu, rõ ràng là Thịnh Cảnh đáng lý nên ở ngủ dưới đất.


Lộ Nhậm giật mình, rồi mới chợt nhận ra mình đang ở tuyến Thịnh Cảnh.


Thật ra cũng không thể trách cậu, thời gian ở cùng Kỷ Kiêu lâu như vậy, thân thể cậu dường như đã hình thành một thói quen.


Tỉnh lại nhìn thấy một người, theo bản năng cho rằng đó là Kỷ Kiêu.


Cậu nhìn khuôn mặt ngủ say của Thịnh Cảnh thì tức điên cả người. Chả trách nãy mơ thấy mình tu hành ở chỗ dung nham, bị nóng đến cả người khó chịu, hoá ra là nồi của tên Thịnh Cảnh này.


Hôm qua Lộ Nhậm không muốn ngủ cùng giường với Thịnh Cảnh, ngoài cái câu nói của Thịnh Cảnh ra, chính là vì thể chất thuần hỏa này của hắn.


Thuộc tính thuần hỏa trời sinh nhiệt độ cơ thể cao, người khác đứng gần hắn cũng sẽ cảm thấy nóng không chịu nổi.


Lộ Nhậm bực bội, lấy chân đá tỉnh Thịnh Cảnh.


"Đệch!"


Thịnh Cảnh lật người ngồi dậy, lại thấy Lộ Nhậm cười đáng sợ với mình lập tức lúng túng, "Làm...gì thế, mới sáng sớm..."


Lộ Nhậm cười lạnh: "Cậu còn hỏi tôi? Tôi đang ngủ ngon thì bị nóng tỉnh lại là tại ai?"


Thịnh Cảnh biết mình đuối lý, dù sao cũng đã nói ngủ dưới đất, nửa đêm lại bò lên giường, loại chuyện này quả thực không hay lắm.


Hắn đứng dậy, gãi gãi mái tóc xoăn vểnh loạn lên, nói: "Cậu cứ ngủ thêm đi, tôi ra ngoài mua bữa sáng cho cậu."


***


Mục Thanh Đồng dậy rất sớm, 6 giờ đã dậy. Thật ra cô không muốn dậy, nhưng bị nhắc nhở làm nhiệm vụ như đòi mạng của hệ thống gọi dậy.


Cô dưới sự uy hi*p trừ hai mươi điểm tích phân, chống lại cơn buồn ngủ, bò dậy làm bữa sáng.


Mục Thanh Đồng mở tủ lạnh ra xem một chút, phát hiện bên trong trống rỗng, ngoài đồ uống ra thì chả có cái gì hết.


Đúng là rất phù hợp với thiết lập của Thịnh Cảnh, là võ nhị đại[1], phong lưu bạc tình, chuyện như nấu cơm đặt trên người hắn quá OOC[2] rồi.


Mục Thanh Đồng chỉ đành ra ngoài mua đồ ăn, trong lòng còn phải an ủi bản thân, với tính cách của Thịnh Cảnh, sáng sớm nhìn thấy một bát mì nóng hổi, chắc chắn có thể thêm không ít hảo cảm.


Cũng may thời gian còn sớm, sau khi Mục Thanh Đồng mua đồ ăn trở về, Thịnh Cảnh cũng chưa dậy.


Cô ở phòng bếp vừa cắt rau vừa oán giận: "Sao tôi cảm thấy sau khi xuyên qua còn thảm hơn lúc trước đi làm vậy, khi tôi đi làm cũng có thể ngủ đến 7 giờ......"


Hệ thống rất lạnh lùng, không chút tình cảm tiếp tục đếm ngược.


Khi Mục Thanh Đồng hầm xong canh thịt bò đang chuẩn bị nấu mì thì Thịnh Cảnh đẩy cửa đi ra.


Cô sửng sốt, nghĩ thầm phải làm sao bây giờ, Thịnh Cảnh xuất hiện sớm hơn rồi, nhiệm vụ hoàn thành thế nào đây.


Ngay khi Mục Thanh Đồng không biết làm sao, Thịnh Cảnh đi vào phòng bếp, nhìn thấy nồi canh thịt bò kia, nhíu mày hỏi: "Cô nấu à?"


Mục Thanh Đồng đang vội vàng hỏi hệ thống nên làm sao, bị Thịnh Cảnh hỏi, trong tình thế cấp bách buột miệng thốt ra một câu.


"Không phải cho anh ăn đâu."


Thịnh Cảnh nghe xong, vẻ mặt trở nên hơi kì lạ. Không phải cho hắn ăn, vậy chính là nấu cho Lộ Nhậm?


Hắn biết ngay mà, Mục Thanh Đồng có mưu đồ với Lộ Nhậm. Ánh mắt cô ta nhìn Lộ Nhậm tối qua đã không thích hợp, sáng sớm còn có ý đồ nấu bữa sáng lấy lòng Lộ Nhậm.


Ánh mắt Thịnh Cảnh lập tức sắc bén lên, hắn tuyệt đối sẽ không để người lai lịch không rõ tiếp cận Lộ Nhậm. Nhưng nhìn lại thái độ dịu dàng Lộ Nhậm đối với Mục Thanh Đồng ngày hôm qua, lại cảm thấy phải cẩn thận, tuyệt đối không thể người này làm ra chuyện gì.


Nghĩ tới nghĩ lui, Thịnh Cảnh quyết định xin tư vấn của chuyên gia. Hắn lạnh lùng nhìn Mục Thanh Đồng một cái, xoay người ra khỏi bếp đến lối rẽ cầu thang gọi điện thoại.


Chuyên gia tất nhiên là Chu Dật.


Đêm qua Chu Dật chơi suốt cả đêm, vì là Thịnh Cảnh trả tiền, có tên coi tiền như rác trả tiền ngu gì không chơi.


Cậu ta không ngờ, có lẽ là ông trời cũng không nhìn nổi suy nghĩ chiếm tiện nghi của cậu ta.


Sáng sớm báo ứng đã tới rồi.


Chu Dật vừa mới ngủ, đã bị điện thoại liên hoàn như đòi mạng của Thịnh Cảnh đánh thức.


Đầu câu ta đau muốn nứt ra, không muốn nghe điện thoại, nhưng nhớ ra hoá đơn hôm qua còn ở chỗ Thịnh Cảnh, không nghe điện thoại không chừng Thịnh Cảnh lại đổi ý.


"Alo, anh trai của tôi ơi, cậu lại làm sao vậy?"


Thịnh Cảnh đi thẳng vào vấn đề: "Nếu cải trắng trong nhà sắp bị heo ủi thì nên làm gì?"


"Hả? Cậu không sao chứ, mấy món ăn mà, cậu uống thành như vậy rồi à?"


Thịnh Cảnh không để ý Chu Dật trêu chọc, giải thích: "Tôi cảm thấy có người có mưu đồ bất chính với Lộ Nhậm."


Chu Dật cạn lời: "Vậy cứ để cô ta theo đuổi đi, Lộ Nhậm cũng mười chín tuổi rồi, cậu ghen à?"


Thịnh Cảnh phản bác: "Sao có thể, cậu ấy là bạn thuở nhỏ của tôi, tôi ghen cái gì chứ."


"Vậy cậu cứ cho cô ta theo đuổi, Lộ Nhậm người ta cũng sắp hai mươi tuổi, nên yêu đương rồi."


"Sao thế được!" Trong lòng Thịnh Cảnh hoảng hốt, phản bác dứt khoát, Lộ Nhậm sao lại có thể yêu đương với người khác.


Cái này không được cái kia cũng không được, Chu Dật bèn nói bừa: "Vậy cậu làm cho cô ta biết khó mà lui đi, để đối phương biết, bên người Lộ Nhậm có người chăm sóc ưu tú là cậu, người bình thường không thay thế được cậu."


Cậu ta vốn đang chém