Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình

Chương 17: 17 Chỉ Cần Cậu Không Tranh Giành Với Tôi


Suy đoán của Lý Tài Đô không sai, Giang Thệ Huy, tên ngốc này thế mà lại thực sự có ý với Tư Mẫn Văn.
Tình địch hiềm nghi biến thành tình địch thật? Giờ thì khỏi phải nghi ngờ.
Vẻ mặt của Giang Thệ Huy bây giờ đang góp phần khiến anh tin vào điều đó.
Lý Tài Đô đứng dậy, ánh mắt đột nhiên trở nên quyết liệt.

Dù có là bạn thì anh cũng sẽ không nhường Tư Mẫn Văn cho Giang Thệ Huy.
Anh nói: "Cậu không được phép tơ tưởng tới cô ấy."
Hàm ý cảnh cáo hết sức rõ ràng, có điều Giang Thệ Huy lại nhún vai đi lên lầu, không coi trọng lời anh nói, vẫn nghĩ là anh đang đùa.
"Cậu lo gì chứ? Cô ấy cũng chỉ là một bảo mẫu thôi mà." Giang Thệ Huy xoay người lại: "Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không chơi đùa cô ấy!"
Sắc mặt Lý Tài Đô tối lại, lúc này, thật khó đoán trong lòng anh nghĩ gì.

Bản thân Giang Thệ Huy là công tử bột, anh ta được nuông chiều từ bé, muốn gì thì có đó.

Về điểm này, hai người không khác nhau là mấy.

Thế nhưng tính cách lại khác biệt một trời một vực.

Lý Tài Đô lạnh lùng, thờ ơ, tính cách này cũng phù hợp với chức vụ mà anh đảm nhiệm.

Còn Giang Thệ Huy phong hoa thành thói, anh ta thích ngắm gái đẹp, tuy chưa từng phá giới lần nào nhưng nếu ôm ấp thì không đếm nổi số lần.
Nay Giang Thệ Huy lại còn tỏ ra "vừa mắt" Tư Mẫn Văn, anh đương nhiên là lo lắng rồi.

Với hiểu biết của anh, nếu Giang Thệ Huy đã nói không chơi đùa là sẽ không chơi đùa.

Còn lại...!có lẽ cần phải xem xét kĩ càng.
Dù sao người mà anh thích cũng đã lọt mắt Giang Thệ Huy.

Lần này đưa Tư Mẫn Văn theo, anh dường như đã hơi sơ suất.
...
Tà tà, khi đã nghỉ ngơi đủ, hai người đàn ông bắt đầu bàn bạc chuyện chính.

Giang Thệ Huy có điều nhờ cậy Lý Tài Đô, vấn đề này, có lẽ cũng chỉ có anh mới đủ khả năng giải quyết giúp cậu ta.
Một trong những nhân vật kinh tế có ảnh hưởng trên thế giới, có kinh nghiệm, có thành tựu và từng đề xuất chính sách đập tan khủng hoảng tiền tệ, liệu còn ai thích hợp hơn Lý Tài Đô? Vấn đề phải nhờ đến anh tất nhiên là vấn đề mà Giang Thệ Huy không giải quyết được.
"Hiện tại dòng tiền của công ty tôi đang có vấn đề, nhưng tôi lại không phát hiện ra lỗ hổng đó.

Giống như...!có người bên dưới đã động tay vào."
Giang Thệ Huy phân tích tình hình tài chính của công ty mình cho Lý Tài Đô nghe qua một lượt, cuối cùng đưa ra nghi vấn.
Lý Tài Đô khẽ nhíu đôi lông mày sắc bén, ngón tay gõ nhịp xuống bàn rất đều đặn: "Cậu đang nghi ngờ công ty cậu có nội gián?"
"Kiểu gì cũng vậy rồi! Liên tục hai tháng công ty bị mất kiểm soát dòng tiền, tôi thậm chí còn không biết thất thoát bao nhiêu, chi phí bỏ ra thế nào? Dữ liệu rời rạc, không thống kê được!"
Có vẻ Giang Thệ Huy vô cùng bất bình trước mưu ma chước quỷ của kẻ đứng sau, nhiều năm kinh doanh không ngờ lại bị chơi xỏ như vậy.

Nghiêm trọng hơn là anh ta còn không điều tra ra.
"Người phụ trách thì sao?"
"Lưu Tiến? Tôi điều tra rồi, anh ta không có vấn đề."
Lý Tài Đô nhìn Giang Thệ Huy, đột nhiên nhếch lên một nụ cười khẩy: "Cậu chắc chưa? Trong chuyện này, hiềm nghi lớn nhất là Lưu Tiến."
Khuôn mặt đẹp trai của Giang Thệ Huy nháy mắt biến đổi, anh ta vuốt phần xương hàm, không khỏi trở nên thận trọng hơn: "Không thể nào...!Lưu Tiến đã theo tôi hơn 10 năm, tính tình anh ta rất thật thà.


Lưu Tiến không phải loại người sẽ làm ra những chuyện đó..."
Ngoài miệng Giang Thệ Huy khẳng định là vậy, nhưng chính anh ta cũng đã bắt đầu hoang mang.
Lý Tài Đô lắc đầu, đôi khi tin tưởng quá không phải là một điều tốt.
Anh nhàn nhã điều chỉnh tư thế, chỉ vào bảng số liệu đầy lỗ hổng trên màn hình: "Vì Lưu Tiến thật thà nên hắn ta mới dễ dàng bị dắt mũi.

Tại sao cậu không nghĩ đến khả năng đó, điều tra sâu hơn? Kinh doanh đã lâu mà cậu lại coi thường thủ đoạn của đối thủ, lần này, cậu lơ là rồi."
Chỉ bằng vài câu nói, Giang Thệ Huy lập tức như được Lý Tài Đô khai thông mạch suy nghĩ.

Anh ta cẩn thận nhớ lại, mình đã giao cho Lưu Tiến không ít việc quan trọng, vì vậy người có khả năng động tay vào bảng số liệu nhất cũng chỉ có thể là hắn ta.
Trước mặt Giang Thệ Huy, Lưu Tiến hoàn toàn rũ bỏ mọi dấu vết, cộng thêm vốn được anh ta tin tưởng, cho nên hắn ta liền thoát.
Chuyện này đúng là anh ta sơ sẩy.
"Cảm ơn cậu, tôi hiểu rồi."
Giang Thệ Huy vui vẻ vỗ vai Lý Tài Đô, trong mắt ngập tràn ánh sáng, âm thầm lẩm nhẩm cái tên Lưu Tiến.
Lý Tài Đô không phản ứng, anh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, bấy giờ trời đã sẩm tối, không biết Tư Mẫn Văn đang làm gì nữa.
Anh quay đầu, chậm rãi nói: "Đừng quên những đầu mối xung quanh chuyện này, Lưu Tiến không thể hành động nếu như không có người giúp."
"Thống đốc đại nhân, chỉ có cậu mới đối xử tốt với tôi như vậy!"
Giang Thệ Huy cười hào sảng, thật cảm động quá đi mất!
Không ngờ Lý Tài Đô lại nhiệt tình với anh ta đến vậy.

Giang Thệ Huy đang nghĩ mình phải báo đáp ra sao thì Lý Tài Đô bỗng lên tiếng.

"Cậu không cần lo về dòng tiền của công ty mà hãy tập trung điều tra kẻ đứng sau.

Tuy tôi bận rộn nhưng chút chuyện cỏn con này còn lo được.

Bù lại..."
Giang Thệ Huy tràn đầy chờ mong nhìn Lý Tài Đô, hy vọng anh sẽ nói ra điều kiện tương ứng, anh ta sẽ đáp ứng hết, còn hơn là để anh giúp không anh ta như thế này.
Có điều, Lý Tài Đô chỉ nhìn lại anh ta bằng ánh mắt thâm ý, đuôi mắt hẹp dài toát lên sự ngạo mạn, qua một lát mới nhẹ nhàng thốt lên: "Bù lại, tôi chỉ cần cậu không tranh giành với tôi."
Giang Thệ Huy còn tưởng là điều kiện gì to tát, anh ta khoát tay cười: "Trời, điều kiện của cậu như không! Xưa nay, tôi không tranh của cậu, cậu không giành của tôi.

Chúng ta nhìn nhau mà lớn lên, tôi sao có thể làm thế với bạn của mình? Cậu đây là đang khinh thường hay đề phòng tôi?"
Trong lời nói của Giang Thệ Huy có một nửa là đùa, một nửa là thật.

Dựa vào giao tình sâu đậm giữa hai người, chuyện gì có thể khiến cho họ trở mặt thành thù, đối kháng lẫn nhau?
Đó là chuyện không thể xảy ra.
Lý Tài Đô nheo mắt, nụ cười trên môi không rõ ý vị: "Chẳng ra làm sao cả! Tôi nói vậy, cậu cứ nghe rồi nhớ kĩ là được.".