Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình

Chương 10: 10 Tình Nhân Bé Nhỏ Và Con Trai


Tư Mẫn Văn rất thư thái, da dẻ hồng hào, sáng mịn, bàn tay vắt trên lan can cũng từ từ buông lỏng.
Bấy giờ vẫn chưa có nhiều người qua lại, vì vậy không ai phát hiện ra có người định tự tử.

Thế nhưng khi Tư Mẫn Văn vừa thả người nhảy xuống thì cả cơ thể đột nhiên bị một lực tóm lại, sau đó, cánh tay rắn rỏi ấy kéo cô từ ngoài lan can trở vào.
Trước mắt Tư Mẫn Văn quay cuồng, chỉ kịp la lên một tiếng liền bị đối phương đè xuống sàn.
Lý Tài Đô nhìn cô, hai mắt tràn đầy lửa giận, sắc mặt lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Người đàn ông gần như gằn giọng thốt ra: "Tư Mẫn Văn, cô điên rồi sao?!"
Anh không nương tình kéo cô dậy, kế tiếp khom lưng, vòng tay qua eo, vác cả người cô lên.
Tư Mẫn Văn vừa sợ vừa hoảng, theo bản năng, chân tay vùng vẫy muốn thoát khỏi.

Nỗi thất vọng tràn trề như thủy triều dâng lên đáy lòng, hết lần này đến lần khác nhấn chìm sự mạnh mẽ, cố gắng của cô.
Rõ ràng cô chỉ muốn trở về mà thôi!
Dưới sự phản kháng có phần hơi mãnh liệt, Lý Tài Đô không chút bất ngờ ghìm chặt hai chân cô, vững vàng bước đi mặc cho cô giãy giụa đến thế nào.
Anh còn buông lời đe dọa: "Cô còn động đậy nữa, tôi sẽ đánh ngất cô!"
Không ngờ Tư Mẫn Văn bỗng trở nên an phận thủ thường, dường như Lý Tài Đô nghe thấy tiếng thở dài bất lực của cô, chẳng hiểu làm sao, hai đầu lông mày càng ngày càng díu vào nhau.
Anh thả Tư Mẫn Văn xuống giường, Tư Mẫn Văn ngồi lại cho hẳn hoi, cô cảm thấy chỉ một ánh mắt của Lý Tài Đô lúc này cũng đủ làm mình run rẩy không nói nên lời.
Mà quả thật là vậy, khóe môi Tư Mẫn Văn mấp máy một hồi lâu, nhưng tuyệt nhiên không thốt ra một lời giải thích nào.

Sống lưng lạnh buốt khiến cô chỉ biết cúi gằm mặt.
Biểu hiện này làm mồi lửa trong lòng Lý Tài Đô càng cháy dữ dội hơn.

Xem vẻ mặt này, Tư Mẫn Văn thầm nghĩ, Thống đốc nổi giận, mắng người rồi!
Đại ma đầu chuẩn bị xuất thế!
Lý Tài Đô nheo đôi mắt âm trầm, lúc nãy có lá gan làm chuyện dại dột, vậy mà đối diện với anh lại sợ sệt à?
Anh chẳng thể liên tưởng được người bây giờ với người vừa rồi, thậm chí trước khi tự tử còn rất vui nữa.
Bởi vì trong người rất nóng, đồng thời có nhiều suy nghĩ cần giải đáp, Lý Tài Đô liền trầm giọng chất vấn: "Vì sao cô lại làm vậy?"
"..."
"Có gì có thể nói với tôi."
Tư Mẫn Văn vẫn cắn răng không đáp, dù cho cô có nói thật thì Lý Tài Đô cũng sẽ không tin, chi bằng cô cứ im miệng thì hơn.

Ai lại tin rằng cô là người cổ đại chứ?
Trong mắt Lý Tài Đô, sự im lặng của cô chính là ngang bướng, cứng đầu.

Anh lập tức hạ giọng, muốn dạy dỗ cô một trận: "Cô có biết làm vậy sẽ có hậu quả gì không?"
Không đợi cô đáp, anh đã nói tiếp: "Cô nghĩ cứ như vậy là hết, là xong sao? Vậy cô có biết đến hậu quả bi thương mà cô để lại cho những người yêu quý cô không? Tôi biết...!có thể có một số chuyện khiến cô nghĩ quẩn, nhưng ít nhất thì hãy sống..."
Lần đầu tiên Thống đốc Lý Tài Đô thể hiện mình quan tâm người khác đến vậy.

Chỉ là một bảo mẫu lại khiến anh tức giận đến mức phải nói ra những lời khuyên răn.
Nhất thời, Lý Tài Đô cũng quên mất có trẻ con đang ở đây.
Đến khi nghe tiếng Lý Vân Phúc nhẹ nhàng vang lên thì mới giật mình.
"Ba, cô Mẫn Văn, hai người đang nói gì vậy?"
Tư Mẫn Văn nhân cơ hội lập tức chạy qua chỗ cậu bé: "Con tỉnh rồi sao? Có đói bụng không?"
Sự có mặt của Lý Vân Phúc bắt buộc Lý Tài Đô phải kìm lại sự giận dữ và xót xa của mình, dù sao cũng không thể để cậu nhóc biết cô gái này làm chuyện dại dột.
Anh giữ thái độ lạnh lùng liếc nhìn Tư Mẫn Văn, thấy cô thậm thụt né tránh bèn quay người lại: "Đi ăn sáng."
Đợi anh rời đi, Tư Mẫn Văn mới ỉu xìu nghĩ lại những lời vừa rồi.

Thực ra anh nói không hề sai, nhưng ở thế giới xa lạ này, không có điều gì đủ khiến cô cảm thấy luyến tiếc, muốn lưu lại.

Mà cô làm vậy là có mục đích chính đáng, hoàn toàn không phải nghĩ quẩn như anh nói.
Chỉ là có những chuyện không thể dùng lời để giải thích được.
Tư Mẫn Văn ảo não rũ mắt, sau khi bình tĩnh, cô chậm rãi bế Lý Vân Phúc lên.

Lúc cô toan ra khỏi phòng thì Lý Tài Đô đột nhiên xuất hiện, anh đi thẳng vào, cực kì không vui khi thấy dáng vẻ mình đồng da sắt không sợ chết rét của cô.
"Mặc áo rồi đi giày vào."
Lý Tài Đô lấy áo khoác cùng đôi giày đưa cho cô, chủ động đưa tay bế Lý Vân Phúc.

Lúc đó, cô mới chợt run người cảm thấy lạnh.


Cái lạnh truyền đến từ lòng bàn chân, Tư Mẫn Văn cúi đầu, sau đó tá hỏa nhận lấy đồ.
Gia quy mấy đời nhà họ Tư, từ lúc nghèo nàn đến khi phú quý, làm quan đều không cho phép nữ nhân trong tộc được phép lộ ra đôi chân của mình trước mặt nam nhân.

Chỉ đến khi xuất giá, phu quân mới là nam nhân duy nhất được nhìn thấy.
Vậy mà hôm nay Tư Mẫn Văn đã vi phạm rồi.
Hành động vội vàng có phần rối rít của Tư Mẫn Văn khiến Lý Tài Đô khó hiểu, cùng với khuôn mặt cô gái đang đỏ bừng lên lại càng khiến anh suy nghĩ.
"Tư Mẫn Văn, cô ổn không?"
Người đàn ông không yên tâm thăm dò, Tư Mẫn Văn chỉ lắp bắp đáp: "Tôi...!ổn...!ổn mà!"
Xong xuôi, Lý Tài Đô bảo cô đi trước, còn anh thì luôn gắt gao giám sát cô.
Bởi vì là nơi công cộng nên Lý Tài Đô đã bịt khẩu trang, tránh có người nhận ra anh.
Lên xe, anh liền nhét Lý Vân Phúc vào lòng cô, bản thân ngồi ở ghế lái, chỉ định cô ngồi ở bên cạnh.
Tư Mẫn Văn hỏi: "Tôi không thể ngồi ghế sau sao?"
"Không!"
"Tại sao chứ?"
Tư Mẫn Văn không muốn lại gần cái người lạnh lẽo như băng này chút nào, bởi vì bị anh bắt gặp làm chuyện kia, cô vừa sợ vừa không còn mặt mũi nào.
Tuy nhiên, Lý Tài Đô vẫn kiên quyết, anh nghĩ nghĩ rồi nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lý Vân Phúc: "Hôm nay Vân Phúc say xe, không ngồi ghế sau được."
Một lý do không mấy thuyết phục.
Lý Vân Phúc cười cười: "Ba nuôi, con không bị say xe."
Ánh mắt Lý Tài Đô trấn tĩnh, thêm vẻ nghiêm nghị nhấn mạnh: "Con say xe."
Không muốn tiếp tục đôi co nữa, anh lạnh nhạt cao giọng với Tư Mẫn Văn: "Lên xe, còn đợi tôi bế lên à?"
"Tôi tự có chân, ai thèm anh bế!"
Tư Mẫn Văn trề môi, có chút ghét bỏ leo lên xe.
Lý Tài Đô nhếch miệng, hai mắt bỗng có ý cười.

Anh thành thạo đánh xe đến một nhà hàng gần đó.
Nhà hàng được trang trí theo phong cách tao nhã, cổ xưa.


Vừa bước vào, Tư Mẫn Văn đã có cảm giác quen thuộc.
Lầu gác bằng gỗ có màu trầm đục, sáng bóng, các chi tiết trên cánh cửa cũng được chạm khắc tinh tế, tỉ mỉ, trên tường còn treo tranh thủy mặc non xanh nước biếc.

Tất cả tạo nên một tổng thể khá xa xưa.
Tư Mẫn Văn hài lòng đánh giá, cô vui vẻ nhìn Đông nhìn Tây.
Ba người đi đến quầy tiếp tân thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc cô ta được chải chuốt rất kĩ càng, môi son một màu đỏ thuần quyền quý.
"Đô, anh đến rồi!"
Người phụ nữ hình như quen biết Lý Tài Đô, giọng điệu rất thân mật.

Cô ta vung tay phe phẩy chiếc quạt tròn vào vai anh, rồi khẽ nhìn Tư Mẫn Văn.
"Ôi, cô gái này là ai đây?"
Cô ta thể hiện sự sửng sốt, tò mò ra mặt, không ngừng đánh giá Tư Mẫn Văn.

Gương mặt khả ái, xinh xắn, có điều gu ăn mặc lại khá quê mùa.
Một người sành điệu như An Mẫn Mẫn nhìn vào cảm thấy thật là bứt rứt.
Lý Tài Đô thoáng nhíu mày lùi lại một bước, anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ta: "Bà chủ An, phòng số 5."
"Ồ, tình nhân bé nhỏ và con trai, xem ra hôm nay Thống đốc của chúng ta thật có nhã hứng.

An Mẫn Mẫn ta cản trở rồi, nào Thống đốc, mời!".