*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Là thứ không thể tìm thấy được ở thế giới của cô.
Là thứ gì nhỉ?
Búa của thần sấm? Túi thần kỳ của Doraemon? Hay là công cụ biến hình của Ultraman?
Đường Tư Kỳ trầm tư.
Nhưng đúng là hệ thống đã làm Đường Tư Kỳ dao động, cô đang vô cùng tò mò.
Rương báu trước đó đã làm cô rất kinh ngạc và mừng rỡ, rương cấp SSS, dù phần thưởng bên trong là gì thì nó cũng nhất định sẽ là đồ tốt.
Dù gì cũng có thể nhận ba nhiệm vụ cùng lúc, cứ nhận trước, sau này không hoàn thành được thì từ bỏ sau.
Sau một hồi lâu do dự, Đường Tư Kỳ vẫn ấn nhận nhiệm vụ.
[Chúc mừng ký chủ đã chính thức mở khóa nhiệm vụ du lịch chủ đề “Sáu cố đô lớn”, Hàng Châu là trạm đầu tiên của cô, vị trí của cô hiện lại là hoàng thành Nam Tống ở Hàng Châu (hoàng thành Lâm An), mời ký chủ check in địa điểm liên quan tới hoàng thành Lâm An 10 lần. Tiến độ hiện tại 1/10.]
[Bởi vì đây là nhiệm vụ cấp SSS, ký chủ được tặng thêm một tấm bản đồ da dê, mỗi lần giải mã một khu vực xong sẽ nhận được một manh mối liên quan tới vật phẩm trong rương báu.]
Sau khi thông báo này hiện ra, Đường Tư Kỳ nhìn thấy ở góc trên bên phải có một biểu tượng hình trục cuốn bằng da dê.
Mở cuốn trục, cảm xúc rất chân thật, nội dung được phân chia rõ ràng thành sáu khu vực.
Hiện tại chỉ có khu vực Hàng Châu là có bản đổ kiểu cổ, những nơi khác đều bị làm mờ, nhưng kể cả là Hàng Châu thì cũng chỉ thấy được những đường nét đại khái, không hề rõ ràng cụ thể.
Phía trên khu vực Hàng Châu có một cái chìa khóa vàng trôi nổi đại diện cho manh mối.
Đường Tư Kỳ thử ấn một cái, cô tò mò muốn chết, không biết rương báu cấp truyền thuyết, thứ không thể tìm thấy được ở Trái Đất là cái gì.
Cô vừa ấn xong thì thông báo hiện ra.
[Ký chủ phải hoàn thành hết số lần check in trong nhiệm vụ mới có thể mở, tiến độ hiện tại 1/10.]
Đường Tư Kỳ: "..."
Đúng là không phá lệ được chút nào.
Hơn nữa, check in địa điểm có liên quan tới Nam Tống 10 lần!
Khó quá đi!
Hiện tại cô đã check in ở hoàng cung Nam Tống, mới tính được một lần, vậy chín lần còn lại biết tìm ở đâu đây!
Đường Tư Kỳ lập tức cảm thấy, rương cấp SSS, lẽ nào độ khó cũng là cấp SSS?
Đường Tư Kỳ nhìn thông báo, cảm thấy có lẽ nên từ bỏ nhiệm vụ này, bởi vì rõ ràng là nó không thể hoàn thành xong được mà, lúc trước Quýt và Lão Trương cũng đã nói rồi, tuy Nam Tống định đô ở Hàng Châu, nhưng bị quân Nguyên công phá, sau đó còn có cháy lớn…
Muốn check in đủ 10 lần, chắc cô phải đi học khảo cổ trước?
Đường Tư Kỳ gặp khó khăn thì muốn từ bỏ theo thói quen, cô ấn vào mục nhiệm vụ du lịch theo chủ đề, đang định ấn hủy thì thấy Quýt ngồi xuống giúp Cơm Cháy xoa bóp chân.
"Cậu có sao không?" Quýt hỏi.
Cơm Cháy lắc đầu: "Không sao, có lẽ là lúc trước chân không cẩn thận bị trẹo, vậy nên đi xa một chút thì mắt cá chân mới đau, nhưng mà cậu cứ yên tâm, tớ vẫn kiên trì được."
Quýt vén ống quần của cô ấy lên, kiểm tra cẩn thận: "May mà không bị sưng, nhưng lát nữa cậu cứ nhặt một cành cây để chống cho bớt lực xuống chân, tránh để bị thương càng nặng."
Đường Tư Kỳ nhanh chóng đi tới, cũng giúp đỡ kiểm tra mắt cá chân của Cơm Cháy: "Xảy ra chuyện gì thế? Cậu bị thương à?"
Cô thấy rất băn khoăn, nếu không phải do cô, ban nãy Cơm Cháy sẽ không thay đổi phiếu bầu, cũng không cần phải cùng cô đi xa như thế.
Cơm Cháy vỗ đầu hai người, nói: "Ai dô, tớ đã bảo là không sao rồi, hai cậu không cần phải rách việc, tớ đã bảo sẽ leo xong với các cậu thì nhất định sẽ leo xong, hai cậu cũng cố lên, đừng để tới lúc tớ đi xa rồi còn hai cậu lại tụt lại phía sau."
Quýt: "Còn có tâm trạng đùa giỡn, đúng là không có việc gì thật."
Đường Tư Kỳ vẫn thấy băn khoăn, cô chạy đi giúp Cơm Cháy nhặt một cành cây thuận tay để chống.
Cô lại nhìn mục nhiệm vụ trong điện thoại, không biết tại sao, cô lại không hề ấn xuống nút hủy.
Chưa thử đã từ bỏ, thật sự quá có lỗi với Cơm Cháy đã cùng cô leo mấy tiếng đồng hồ.
Cứ thử xem sao, nếu không được thì đi một chuyến tới thư viện Hàng Châu nghiên cứu tư liệu liên quan, cố gắng tìm được những điểm check in có liên quan tới Nam Tống ở Hàng Châu.
Nghĩ tới đây, Đường Tư Kỳ thoải mái trở lại, tiếp tục theo đội ngũ đi về phía trước.
Từ sau khi nhìn thấy cột mốc di tích Hoàng thành, đi lên trên thêm một đoạn, bỗng thấy hoàn cảnh cây cối xung quanh đã có khác biệt, có cảm giác thông thoáng sáng sủa hơn, có có thể là do năm đó phải xây quảng trường nên trong núi có một khoảng lớn là đất trống, tuy không còn thấy rường cột trạm trổ của cung điện năm xưa nhưng có thể thấy phần nền của di chỉ nằm rải rác.
Bọn họ rất nhanh đã đi tới gần di chỉ chùa Thánh Quả, đúng là nơi đây có nhân viên khảo cổ đang khai quật, bảo vệ di tích.
Lão Trương bảo đội ngũ dừng lại, còn mình thì bước lên nói chuyện.
Một lát sau, không ngờ còn có một nhân viên công tác quay lại cùng với anh ấy.
Lão Trương hưng phấn nói: "Tôi còn nghĩ gần chùa Thánh Quả đã cấm người ngoài đến gần, không ngờ người phụ trách nói nơi này vẫn còn chưa thực hiện quản lý khép kín, chúng ta có thể đi vào, hơn nữa chú ấy còn có thể đi cùng chúng ta."
Những người trước đó bỏ phiếu đi núi Ngọc Hoàng nghe thấy có thể đến gần di tích thì cũng thấy vô cùng vui vẻ, mọi người đến Hàng Châu du lịch cũng là vì tìm luồng gió mới, không ngờ hôm nay chỉ đi leo núi cũng được nhìn tận mắt hiện trường khảo cổ.
Nhân viên đi cùng họ gọi là Lão Lý, là một thành viên trong đội khảo cổ Hàng Châu, vốn chú ấy không cần phải đi cùng họ, chỉ là, chú đã nghiên cứu về lịch sử Nam Tống rất nhiều năm, có cảm tình rất lớn với di chỉ cung điện Nam Tống trên núi Phượng Hoàng Sơn, điều làm chú thấy tiếc nuối nhất chính là tuy núi Phượng Hoàng ở gần nội thành, nhưng lại không được chú ý và coi trọng, cho tới nay, nơi này tuy không có khai thác kinh tế, nhưng cũng không hề xây dựng viện bảo tàng cho di chỉ hay là có thêm một bước bảo vệ với chúng.
Nhiều năm qua đi, những di tích rải rác này nếu còn không được bảo vệ thì tương lai có thể sẽ hoàn toàn biến mất.
Chú ấy đã lớn tuổi, vậy nên chú dẫn theo học trò, cùng xin phép cho hạng mục khảo cổ bảo vệ nơi này.
Hôm nay nghe nói có nhiều người trẻ tuổi dù đi đường vòng cũng muốn tới đây tham quan di chỉ, lão Lý rất xúc động, vậy nên quyết định đồng hành cùng họ.
Chú dẫn đường, đi dọc theo con đường nhỏ tới trước núi đá, trên núi đá trơ trọi là không ít viên đá được mài khắc.
Nổi bật nhất chính là vách đá có khắc hai chữ "Trung thực" (1).
(1) Tảng đá có khắc chữ “Trung thực”:
Những thanh niên ở nhà nghỉ thấy hiếu kỳ, nhưng lại không biết đây là do người nào khắc, mọi người vây quanh nó chụp ảnh.
Lão Lý giới thiệu: "Theo như ghi chép trong tài liệu lịch sử của chúng ta và tư liệu nghiên cứu gần đây nhất, hai chữ “trung thực” này là do hoàng đế khai quốc của Nam Tống là Triệu Cấu đích thân viết."
Mọi người kinh ngạc "Ồ" lên.
"Không ngờ hai chữ này lại do chính hoàng đế viết!"
"Hoàng đế khai quốc của Nam Tống…. Là vị hoàng đế chạy từ Khai Phong đến Hàng Châu đúng không?"
"Chỉ có hai chữ này… sao lại biết được là do Triệu Cấu viết?"
Cơm Cháy nghe thấy hai chữ Triệu Cấu, đột nhiên nhớ tới món bánh kếp hành hôm nay vừa ăn, vội hỏi: "Triệu Cấu? Lẽ nào chính là cẩu hoàng đế đã giết Nhạc Phi sao?"
Lão Lý thấy mọi người bàn luận thì vô cùng hài lòng, chú nói: "Các cháu nhìn chỗ này này, có dấu vết đục đẽo đúng không? Theo như nghiên cứu của chúng tôi thì vốn đây là chỗ ký tên, trên đó có lẽ từng có đề khoản của Triệu Cấu, khi nãy cháu gái này đã nói rất đúng, Triệu Cấu chính là Tống Cao Tông, là hoàng đế đã hạ lệnh giết chết anh hùng chống giặc Kim, Nhạc Phi, trong vòng 5 năm ngắn ngủi sau đó, ông đã viết hai chữ “trung thực” ở nơi đây, lúc đó còn tu sửa Trung Thực Đình để bảo vệ hai chữ này, nói rõ trong lòng ông có cảm ngộ với hai chữ này, có người suy đoán, ông không hề u mê ngu ngốc, ông cũng từng thấy hối hận."
Lão Lý tiếp tục giới thiệu: "Hơn nữa chúng tôi từng mời nhà nghiên cứu thư pháp đến giám định hai chữ này, có thể dùng kết cấu lớn viết hai chữ này ở trên bia đá to như vậy, đúng là không dễ dàng, nhìn từ trình độ, chữ viết của một người có thể đoán được phần nào con người đó. Vậy nên Tống Cao Tông rốt cuộc có sợ chết, ngu ngốc, vô năng như trong lời đồn hay không, tôi chỉ có thể nói, có lẽ mỗi người đều sẽ có cách nhận định khác nhau."
Đường Tư Kỳ chăm chú nghe, không ngờ hôm nay tới leo núi mà còn có thể có được cơ hội như vậy, được nhìn thấy di tích cung điện Nam Tống, còn được thấy bia đá có lưu lại ngự bút của hoàng đế khai quốc Nam Tống.
Đúng rồi, bia đá này cũng có liên quan trực tiếp tới thời Nam Tống, dù gì đó cũng là do hoàng đế khai quốc Nam Tống tự tay viết.
Cô lấy điện thoại ra check in.
[Chúc mừng ký chủ check in "Bia đá Tống Cao Tông" thành công, đạt cấp A, khen thưởng 12 giờ thời gian sống, 150 đồng vàng, tổng 3457 đồng vàng, thời gian sống còn lại: 349 giờ. Tiến độ check in sáu cố đô lớn, khu vực Hàng Châu: 2/10.]
Đường Tư Kỳ ngạc nhiên nhìn thông báo.
Lại có vấn đề gì thế này? Cấp độ đánh giá thì đúng rồi, nhưng tại sao khen thưởng lại giảm một nửa so với bình thường?
Cô nghĩ đến việc Cơm Cháy đang ở cạnh nên không lập tức hỏi ra tiếng.
Nhưng hình như hệ thống đoán được cô đang nghĩ gì, nó giải thích:
[Bởi vì hệ thống tra xét, thấy có rất nhiều người không biết cố đô Lâm An là một trong sáu cố đô lớn, vậy nên tiến độ check in của ký chủ chỉ hoàn thành một nửa, nhiệm vụ cấp SSS khác với những nhiệm vụ khác ở chỗ có nhiệm vụ phụ: Ngoài việc check in đủ 10 nơi có liên quan tới Nam Tống thì còn cần dùng sức mình làm cho ít nhất 5000 người hiểu biết về cố đô Lâm An, trước khi hoàn thành xong nhiệm vụ phụ, series check in này sẽ chỉ được thưởng bằng một nửa ban đầu, đợi đến khi hoàn thành nhiệm vụ phụ mới được khen thưởng số còn lại.]
Đường Tư Kỳ nhìn đoạn giải thích này, chỉ thấy vừa cạn lời vừa sụp đổ.
5000 người?
Hơn nữa là do cô nên mới biết đến nơi này?
Sao cô không biết bản thân mình còn có khả năng này chứ?!
Cấp độ khó của nhiệm vụ mà hệ thống phát này càng ngày càng không coi cô là người rồi…
Hệ thống giống như đã đoán được suy nghĩ của cô, nó phát một thông báo ra ngoài.
[Ký chủ cứ yên tâm, khen thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ tuyệt đối xứng với độ khó của nó.]
Câu nói này giống như có ma lực.
Đường Tư Kỳ nhìn câu nói này một lát, hít sâu một hơi.