Tôi Bị Hệ Thống Check In Du Lịch Trói Chặt

Chương 39

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ra khỏi nhà cũ của Hồ Tuyết Nham, tâm trạng của Đường Tư Kỳ vô cùng vui vẻ, hiện tại cô có 2407 đồng vàng, nói cách khác, nếu như kiếm thêm được 893 đồng vàng thì cô sẽ đổi được cả vali và máy tính bảng.

Cố lên!

Đối với cô hiện tại thì cả hai thứ đồ trên đều vô cùng cần thiết.

Đúng rồi, vali có hai lựa chọn, loại 20 inch và 25 inch.

Bây giờ cô đã có đồng vàng, vậy nên cô bắt đầu phân vân.

Cô vừa đi vừa gửi tin nhắn hỏi Đậu Mễ.

Cùng kỳ: “Tôi đang phân vân, vali nên mua loại 26 inch hay 32 inch nhỉ?”

Đậu Mễ: “Tất nhiên là 26 inch, trừ khi bà muốn đi xa. Tôi nói bà nghe, vali 26 inch tuy hơi nhỏ nhưng lúc gấp gáp có thể xách thẳng lên máy bay, 32 inch thì phải ký gửi nên phiền toái hơn. Con gái mang vali 32 inch chứa đầy hành lý cũng không dễ, nhưng chủ yếu vẫn phải xem nhu cầu của bà.”

Đường Tư Kỳ nghĩ một lát, cô muốn có vali là vì dạo này thường xuyên phải ra ngoài, hiện tại là tháng năm, quần áo nhẹ nhàng, hơn nữa cũng chỉ ra ngoài vài hôm, không cần vali quá to, ra ngoài mang theo vali nặng nề cũng không tiện.

Điện thoại đột nhiên rung lên.

[Bạn có một nhiệm vụ lâm thời, mời tìm được một món ăn vặt chỉ có thể ăn được ở Hàng Châu trong vòng 15 phút, khen thưởng 300 đồng vàng.”

Oa, hôm nay hệ thống hào phóng ghê.

Có nhiệm vụ du lịch theo chủ đề, có cả nhiệm vụ lâm thời, lúc ở Thượng Hải cũng không thấy nó tích cực như thế.

Chỉ là, lúc Đường Tư Kỳ cẩn thận đọc yêu cầu, cô phát hiện yêu cầu này rất khó.

Món ăn vặt chỉ ăn được tại Hàng Châu

Hàng Châu có đồ ăn vặt gì? Lẽ nào là tiểu long bao?

Nhưng tiểu long bao là món ở đâu cũng có thể ăn được.

Đường Tư Kỳ đi về hướng nhà hàng, vừa đi vừa suy nghĩ.

Yêu cầu này quá khó, sợ là không làm xong được mất.

Chỉ là hệ thống không hề bảo cô tự dựa vào sức mình, nó không nói là không cho hỏi, cô liền ôm suy nghĩ thử xem sao mà nhắn tin hỏi trong nhóm.

Tiểu Kỳ: “Các cậu có biết món ăn vặt nào chỉ ăn được ở Hàng Châu không? Là kiểu chỗ khác không có í.”

Cơm Cháy: “Hahaha, câu này tớ biết, hiếm khi thấy cậu hỏi câu tớ biết đáp án!”

Quýt: “Không phải chớ, hai cậu có thần giao cách cảm hả?”

Tiểu Kỳ: “Sao thế?”

Cơm Cháy: “Ban nãy anh lái xe đề cử cho chúng ta đi phố Hà Phường mua bánh kếp hành còn gì, bọn tớ tới rồi, nhưng vì lúc đấy đã mua bánh xốp Tưởng Thuận, đậu phụ thối cầu Long Tường, vịt Lại Bì, còn cả cái gì mà…”

Quýt: “Còn có bánh quai chèo Cổ Lâu”

Cơm Cháy: “Đúng đúng, bọn tớ mau nhiều quá nên chỉ mua một cái bánh kếp hành, ban nãy tớ gọi món, lúc chờ không nhịn nổi nên cắn một miếng, má ơi, ăn ngon lắm luôn! Cậu đi mua hộ bọn tớ hai cái về đây nhé, tớ muốn vị tương ngọt! Đi nhanh về nhanh”

Quýt: “Tớ gửi cậu bản đồ, chỗ này hơi khó tìm.”

Nói xong, Quýt nhanh chóng vẽ một tấm bản đồ đơn giản, tuy hình vẽ rất sơ sài nhưng đúng là Đường Tư Kỳ vừa nhìn đã hiểu.

Cô nhanh chóng đi từ phố Nam Tống Ngự đến phố Hà Phường, sau đó rẽ vào một ngõ nhỏ, sau đó… cô lạc đường.

A a a, ở đâu thế?

Cô đi lung tung trong ngõ hẻm ở phố Hà Phường cũng không tìm được cửa hàng thần bí đấy.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một cặp tình nhân ra khỏi ngõ, trong tay hai người đều cầm một cái bánh, Đường Tư Kỳ vui vẻ đuổi theo hỏi: "Xin chào, xin hỏi hai bạn có biết bánh kếp hành mua được ở đâu không?"

Cô gái cười đáp: "Bọn mình vừa mới mua, ở ngay trong ngõ phía trước, rẽ vào đấy là sẽ nhìn thấy một quán nhỏ, trên biển viết bánh kếp hành, chỉ cần hơi không để ý là sẽ đi qua mất."

Cô gái nói xong thì cắn bánh kếp hành trên tay, Đường Tư Kỳ ngửi mùi thơm, nuốt một ngụm nước bọt, hình như đúng là ăn rất ngon.

Còn 5 phút đồng hồ, Đường Tư Kỳ nhanh chóng đi theo phương hướng mà cô gái gái vừa chỉ, quả nhiên tìm thấy cửa hàng.

Cửa tiệm đặt một tấm biển màu trắng, bên trên viết: Cửa hàng khai trương năm 2002, đồ ăn vặt đặc sắc của Hàng Châu, bánh kếp hành.

Oa, chính là hàng này!

Đúng lúc không có ai xếp hàng, Đường Tư Kỳ liền đi đến gọi bốn cái bánh.

"Một cái ngọt cay, ba cái tương ngọt ạ."

Dì cười híp mắt nói: "Được rồi."

Cách làm bánh kếp hành rất đơn giản, để hành và bánh quẩy lên trên mặt bánh, sau đó đặt trên chảo sắt rán vàng (1).

(1) Bánh kếp hành:



Bánh dì làm là bánh được rán cả 2 mặt, vậy nên cả 2 mặt bánh đều có màu vàng óng.

Lúc sắp chín, dì rưới sốt tương ngọt và sốt tương cay lên trên.

Vậy là một cái bánh kếp hành đã hoàn thiện.

Trong lúc đợi, Đường Tư Kỳ chú ý tới tấm biển viết chữ bánh kếp hành, bên cạnh nó còn dán hai tờ báo giải thích tên gọi.

Hóa ra món ăn này có liên quan tới Tần Cối.

Gần một ngàn năm trước, Nhạc Phi bị hại ở Lâm An Đại Lý Tự, dân chúng Hàng Châu căm hận vợ chồng Tần Cối vô cùng, một ông chủ hàng bán quẩy ném bột hình hai con người vào chảo dầu, món ăn vặt này được gọi là bánh hành cối nhi, sau đó dân chúng sợ bị liên lụy nên đổi thành bánh kếp hành, trở thành món ăn vặt nổi tiếng của Hàng Châu.

Đường Tư Kỳ cầm bánh hành nóng hổi, cắn một miếng.

Oa, lại vừa giòn vừa thơm, đây là bánh tương cay.

Cô lại nếm thử một miếng bánh tương ngọt.

Đều rất ngon!

Bản thân cô thích vị tương ngọt hơn, trong lúc cô đang đứng bên đường ăn bánh thì lại có mấy người nữa tìm đến.

"Oa, rốt cuộc cũng tìm được!"

"Chỗ này khó tìm thật."

"Quá khó tìm!"

Đường Tư Kỳ nín cười, xem ra không phải do cô mù đường, mọi người đều rất vất vả mới tìm được cửa hàng này.

Điện thoại hiện thông báo:

[Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ lâm thời, khen thưởng 300 đồng vàng, tổng tài sản 2707 đồng vàng.]

Quá tuyệt!

Cảm giác tùy ý kiếm đồng vàng này thật là thoải mái!

Đường Tư Kỳ cầm theo bánh kếp hành, rất nhanh đã tới hàng ăn.

Cơm Cháy và Quýt đã gọi sẵn đồ ăn chờ cô tới.

Đường Tư Kỳ thấy trên bàn có rất nhiều túi đồ ăn, không nhịn được hỏi: "Oa, các cậu mua nhiều đồ như vậy thì còn ăn được nữa không?"

Cơm Cháy nhanh chóng nói: "Những đồ này không phải để ăn bây giờ, chiều chúng ta còn đi leo núi, nhỡ đâu đói bụng thì sao? Tất nhiên phải đem theo đồ ăn, ban nãy tranh thủ lúc cậu chưa tới, tớ lại đến hàng bánh ú Chu Bình mua bánh ú nhân thịt heo, chắc chắn là buổi chiều chúng ta sẽ không bị đói!"

Cô ấy vừa nói vừa lấy một cái bánh ú định bóc vỏ.

Quýt thở dài: "Thật ra cậu không cần mang gì cả, trưa nay chúng ta ăn nhiều như vậy thì đói làm sao được."

Cơm Cháy lắc đầu: "Tớ thấy không an toàn… Được rồi, Tiểu Kỳ mau ngồi xuống đi, phục vụ sắp dọn đồ ăn lên rồi."

Món đầu tiên làm cả ba người họ đều sửng sốt, gà trụng dầu (2)!

(2) Gà trụng dầu:



Cơm Cháy bỏ bánh ú xuống, cầm đũa lên.

Thịt gà này khác hoàn toàn với món gà ăn mày tối qua, món này càng giống gà luộc, nhưng không giống với gà luộc ở chỗ gà này được nhúng qua dầu và được ướp muối từ trước.

Đường Tư Kỳ gắp một miếng lên nếm thử.

Món gà này hương vị phong phú, nếu món gà ăn mày tối qua có cả da gà và thịt gà đều tươi mềm thì món gà trụng dầu hôm nay lại có lớp da gà giòn và phần thịt vẫn giữ được độ mềm ẩm, kết hợp với nước tương đặc thù của món ăn, làm người ta muốn dừng mà không được.

Món ăn thứ hai là món Đường Tư Kỳ cực kỳ yêu thích.

Lòng già chiên giòn (3).

(3) Lòng già chiên giòn:



Cô không thích ăn thịt mỡ nhưng lại khá thích ăn lòng già, dù gì cô cũng là fan lâu năm của món mì lòng heo.

Nhưng người không thịt không vui như Cơm Cháy lúc này lại cầm đũa, vẻ mặt chần chừ.

Quýt cực lực đề cử: "Aizz, các cậu mau nếm thử đi, món này còn được yêu thích hơn cả gà trụng dầu đấy!"

Cơm Cháy nghi ngờ nhìn Quýt.

Quýt chỉ chỉ bàn bên cạnh, bàn đó cũng gọi món lòng già chiên giòn, đĩa lòng già vừa mới được bê lên chưa bao lâu đã trống trơn, nhìn biểu cảm cũng biết họ đã ăn vô cùng thỏa mãn.

Cơm Cháy lấy hết dũng khí gắp thử một miếng.

Cơm Cháy vốn còn chần chờ lo lắng, sau khi gắp miếng lòng lên, cẩn thận cắn một miếng thì biểu cảm trên mặt đã trở thành không thể tin nổi, ăn hết một miếng lòng già chiên giòn, Cơm Cháy có vẻ như chưa đã thèm, lại gắp thêm miếng nữa.

"Oa, lòng chiên giòn này không tệ."

Đường Tư Kỳ dở khóc dở cười: "Bà chị này, đây không phải lòng chiên giòn mà là lòng già chiên giòn."

Cơm Cháy: "Nó là gì cũng được, các cậu nói không sai! Giòn thật đấy!"

Đường Tư Kỳ cũng tỉ mỉ thưởng thức hương vị lòng già chiên giòn, món này làm cô rất ngạc nhiên, nó giống y như tên gọi, bên ngoài giòn, bên trong mềm, món này cũng giống như gà trụng dầu, hương vị phong phú, đi cùng với nước chấm riêng. Cách làm món này tuy không giống với mì lòng heo Ôn Châu, nhưng nó lại có hương vị đặc biệt khác, bản thân cô thì càng thích món lòng già chiên giòn này hơn.

Một đĩa lòng già chiên giòn mới chớp mắt đã chẳng còn bao nhiêu.

Món ăn thứ ba làm Đường Tư Kỳ không ngờ tới.

Tên món này là tôm say rượu (4).

(4) Tôm say rượu:



Cô vốn nghĩ sẽ là món chiên, luộc hoặc là hấp.

Không ngờ lại là tôm sống!

Lúc món ăn được bưng lên bàn, mấy con tôm vẫn còn nhảy tanh tách, Đường Tư Kỳ và Cơm Cháy đều ngớ cả người.

Quýt cũng không ngờ tới nhà hàng lại đưa tôm sống lên, ba người đạy nắp lại, ai cũng không muốn mở ra.

Không ngờ cách ăn chính xác cũng là ngâm tôm trong nước dùng một lúc, mãi đến tận khi những món khác đã lên gần đủ, ba người mới mở nắp ra, Đường Tư Kỳ gắp một con tôm, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng.

Quýt và Cơm Cháy kính nể nhìn cô.

Cơm Cháy nhịn không nổi, hỏi: "Thế nào? Mùi vị thế nào?"

Đường Tư Kỳ giơ ngón cái: "Ăn ngon."

Hai người lập tức động đũa.

Tôm có vị ngọt cay, còn có cả hương rượu thoang thoảng.

Vì là tôm tươi nên thịt tôm rất ngon và chắc, làm Đường Tư Kỳ ăn không dừng nổi, cứ bóc hết con này đến con khác.

Món cuối cùng là bí đỏ lòng đỏ trứng (5), bên ngoài bí đỏ là một lớp trứng muối, hương vị rất đặc biệt, vỏ ngoài là trứng muối thơm ngậy, bên trong là bí đỏ mềm ngọt, là hương vị Đường Tư Kỳ yêu thích.

(5) Bí đỏ lòng đỏ trứng:



Nhà hàng này không tệ, Đường Tư Kỳ quyết định check in thử.

[Chúc mừng ký chủ check in “Phúc Duyên Cư” thành công, đạt cấp A, khen thưởng 24 giờ thời gian sống, 300 đồng vàng, tổng tài sản 3007 đồng vàng, thời gian sống còn lại: 317 giờ.]