Tộc Long Huyết

Chương 19

(312)

Khi mực khổng lồ trồi lên khỏi mặt biển ở gần rãnh Manila, cuộc tấn công của quái vật biển ven bờ Hoa Nam đột ngột chấm dứt. Cuối cùng các chiến sĩ ở tám khu vực biển cũng có cơ hội xả hơi, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi, chữa thương, đồng thời sửa chữa cơ sở phòng ngự.

Chẳng biết mò đâu ra một bộ quần áo, Lily đưa cho Thiện Minh. Sau khi mặc quần áo vào, Thiện Minh lấy dao cắt một ít thịt cá, dựng một đống lửa ngồi sát vào đó mà ăn. Những người còn lại trong khu vực biển đều vây quanh đây, trải qua cuộc hỗn chiến lúc nửa đêm, ai nấy cũng bụng sôi ùng ục.

Diêm bị thấm ướt, tìm cả buổi mới tìm được một cây sử dụng được. Thiện Minh vừa cời lửa vừa nói khẽ: “Nếu như thằng nhóc kia ở đây thì có thể đốt lên ăn luôn rồi.”

Lily vỗ vai hắn: “Đừng lo, họ lợi hại lắm, họ sẽ trở lại mà.”

Thiện Minh điềm nhiên: “Tôi không lo, họ nhất định sẽ trở về.”

Lily thở dài: “Chỉ là không thấy được tình hình chiến đấu hiện giờ của họ nên cũng khiến người ta hơi bất an.”

Tay Thiện Minh khựng lại: “Robot Đường thấy được mà, có thể gọi điện thoại cho anh ta.”

“Gọi bây giờ luôn hả?”

“Không… đợi lát nữa đi.”

Thiện Minh đang nướng cá, đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu xuất hiện một mảng bóng mờ rất lớn, ánh trăng lập tức bị che khuất, tiếp theo đó, phía sau truyền đến một tiếng mèo kêu yếu ớt.

Thiện Minh quay đầu lại, con mèo trắng to tướng của Trang Nghiêu đang đứng sau lưng họ, nó rũ đầu xuống, cặp mắt trông như pha lê tím cứ nhìn họ không chớp mắt.

Thiện Minh nói với Trang Nghiêu: “Ầy, nhóc con, chỗ này không có cá cho nó ăn đâu, dẫn nó đi đi.”

Trang Nghiêu nhìn hắn một cái, tâm trạng có vẻ không tốt: “Dưới đất toàn là cá, bộ của anh đặc biệt ngon hơn à?”

Thiện Minh nhíu mày: “Quả thật nên dạy cậu cách chính xác để nói chuyện với người lớn, nhưng thôi bỏ đi, tôi lười.”

Trang Nghiêu nhìn ra xa, lạnh nhạt nói: “Bộ quần áo anh đang mặc là của Thành Thiên Bích, sau khi bị hỏng đem cho A Bố lót ổ.”

Thiện Minh nắm áo ngửi thử, quả nhiên ngửi được mùi mèo, hắn cau mày nhìn Lily.

Lily trừng mắt: “Nếu anh không hài lòng thì cởi ra đi.”

Thiện Minh phất tay với A Bố: “Đi đi, chắn ánh sáng của tao quá.”

A Bố không nhúc nhích mà cúi đầu dùng chóp mũi đẩy lưng Thiện Minh, cất tiếng kêu khẽ.

Thiện Minh bị đẩy một cái, suýt nữa lao đầu vào đống lửa, hắn bèn quay đầu lườm A Bố. Nhưng kế hoạch dùng ánh mắt uy hiếp A Bố mà hắn tưởng tượng thất bại toàn tập bởi vì mắt của A Bố quá lớn, trước mắt hắn chỉ có một viên pha lê màu tím khổng lồ.

Trang Nghiêu bực dọc nói: “Trả bộ đồ lại cho nó, nếu không phải nó sẽ bám theo anh suốt.”

Thiện Minh liếc mắt, cởi quần áo ra, ném ra đằng xa, A Bố vội quay đầu chạy theo bộ quần áo.

Trang Nghiêu cúi đầu nhìn thiết bị truyền tin trong tay, cau mày.

Thiện Minh nói: “Chiếc điện thoại này, có thể gọi cho bộ chỉ huy?”

Trang Nghiêu hỏi: “Anh muốn làm gì?”

“Chắc hẳn họ đã đến rãnh Manila rồi, nếu sốt ruột như vậy, chi bằng gọi qua hỏi thăm chút đi.”

Trang Nghiêu nhìn hắn: “Là anh sốt ruột thì có.”

Thiện Minh nhếch miệng cười: “Cứ xem như là tôi sốt ruột đi.”

Trang Nghiêu mím môi: “Lát nữa đi, tài nguyên nhận tín hiệu có hạn, chúng ta tùy tiện gọi điện thoại có khả năng sẽ lấn chiếm đường dây của họ.”

Thiện Minh hơi thất vọng, hắn nhìn về phía biển khơi đen kịt cách đó không xa, trông chờ mòn mỏi.

***

Kể từ khi đoàn người chạm trán mực khổng lồ trên biển đến giờ đã qua gần bốn tiếng. Bầu không khí trong khắp phòng chỉ huy tác chiến như bị mây đen bao phủ, hơn mười chiếc màn hình cỡ lớn trình chiếu tình hình chiến đấu do camera máy bay phát sóng trực tiếp từ cách đây mấy nghìn hải lý, lòng ai cũng thắt lại.

Họ trơ mắt nhìn các chiến sĩ trọng thương, hôn mê, máy bay chiến đấu và máy bay ném bom quý báu rơi như rạ, tình hình chiến đấu lâm vào đường cùng mấy lần, may là Thông Ma chạy đến kịp lúc, cứu những người bị đe dọa tính mạng. Mặt khác, sự xuất hiện bất ngờ của đội quân bọ ngựa ùn ùn kéo đến càng làm thay đổi toàn bộ chiến cuộc. Bây giờ mực khổng lồ đã bị thương nặng, còn đang vùng vẫy giãy chết, kết quả cuối cùng ai thắng ai thua, e rằng trong vòng nửa tiếng sẽ rõ.

Bộ chỉ huy tác chiến, cả đoàn người trắng đêm không ngủ, trợn cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm màn hình.

Chịu ảnh hưởng của ánh sáng và thời tiết, ảnh chụp từ trên không mờ căm, chỉ thỉnh thoảng khi trực thăng bay xuống thấp mới thấy rõ bóng người. Từ đầu chí cuối, Đường Đinh Chi không thể xóa đi hình ảnh Al mất hẳn một cánh tay máu me đầm đìa mà mình nhìn thấy một giờ trước, anh phải dùng sức mạnh ý chí cực lớn mới có thể ép mình giữ đầu óc tỉnh táo, bằng không anh sẽ chẳng kiềm nổi bản thân đến tìm tư lệnh Tào xin chấm dứt nhiệm vụ. Hiện giờ thành công hoặc thất bại chiếm tỷ lệ ngang nhau, nếu suy xét theo lý trí, anh hẳn nên tiếp tục đánh cược, nhưng Al… Trong lúc hỗn loạn, thiết bị truyền tin đã bị Tùng Hạ bỏ lại, bây giờ họ không có cách nào liên lạc với nhau được, anh thậm chí không biết liệu Al có còn sống hay không. Sự giày vò thấp thỏm này, Đường Đinh Chi chưa từng trải nghiệm bao giờ, anh cảm thấy ruột gan rối bời, tinh thần hoàn toàn không tài nào tập trung nổi, nếu là bình thường, anh nhất định sẽ cho rằng mình bệnh rồi.

“Cái gì thế kia?” Tùng Chấn Trung đột nhiên phát ra tiếng kêu không thể tin nổi.

Mọi người nhìn về phía màn hình, tất cả đều ngây dại.

Trên mặt biển trống rỗng thình lình xuất hiện một “hòn đảo nhỏ” hơi lóe sáng, bấy giờ mặt trời đã mọc, tầm nhìn rõ ràng, họ tin chắc trước đây vùng biển này không có bất kỳ hòn đảo nhỏ nào, càng không thể có hòn đảo phát sáng nào bị họ nhìn sót.

Không lâu sau, mọi người phát hiện đó không phải là hòn đảo nhỏ, bởi vì nó đang di chuyển, đó là động vật biển khổng lồ!

Đường Đinh Chi trợn to mắt, trái tim đột nhiên đập như điên, màu sắc cơ thể này… giống hệt Thẩm Trường Trạch… Lẽ nào…

Dưới đáy biển, động vật biển nọ bơi thật nhanh tới đây, cơ thể của nó cũng từ từ trồi lên khỏi mặt nước, lúc này mọi người mới phát hiện, thứ mà khi nãy mình nhìn thấy chỉ là một góc của nó mà thôi. Khi nó chậm rãi trồi đầu lên khỏi mặt nước, toàn bộ trung tâm chỉ huy tác chiến đều lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng tạch tạch của máy fax.

“Không, không thể nào…” Chẳng biết ai cất tiếng kêu thất thanh.

Đầu của động vật biển khổng lồ trồi hết lên trên, đầu nó được bao trùm bởi lớp vảy vàng kim, hai chiếc sừng nhung hươu có màu vàng tương tự mọc trên đỉnh đầu, đôi mắt đỏ thẫm tựa như ánh trời chiều rực lửa. Đường Đinh Chi và Tùng Chấn Trung từng nhìn thấy sinh vật có ngoại hình thế này qua ảnh chụp, nó chính là con Hải Long được công nhân dầu mỏ ngoài khơi vớt lên từ mặt biển hơn hai mươi năm trước!

Đường Đinh Chi kích động đến nỗi tay run cầm cập, anh túm lấy tay của Tùng Chấn Trung, khàn giọng nói: “Giáo sư Tùng, nói cho tôi biết những gì tôi nhìn thấy là sự thật đi.”

Tùng Chấn Trung ngơ ngác cả buổi trời: “Những gì cậu nhìn thấy là sự thật, Hải Long… chúng ta thấy Hải Long rồi.”

“Không hay rồi, vật kia đang bơi về phía họ! Lẽ nào nó cũng muốn giành ngọc Con Rối?”

Tào Tri Hiền siết chặt nắm đấm: “Báo máy bay chiến đấu 134 phát lệnh rút quân!”

Nếu như mực khổng lồ nửa sống nửa chết còn đáng để họ liều mạng đánh cược một lần, vậy thì con Hải Long khỏe mạnh đồ sộ này, cho dù dốc hết tất cả năng lực loài người cũng chưa chắc chế ngự nổi, bây giờ bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất.

Tùng Chấn Trung lắc đầu, ngồi phịch xuống ghế, nghẹn ngào: “Không kịp nữa rồi…”

Một chiếc trực thăng quay đến cảnh đội quân bọ ngựa bắt đầu hộ tống những người trọng thương hôn mê rút lui trước, Đường Đinh Chi trông thấy bóng hình Al trong số những người đó, kể cả Thẩm Trường Trạch co lại thành trạng thái trẻ sơ sinh trong ngực Al. Đường Đinh Chi khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng bây giờ hiển nhiên chưa phải lúc yên tâm, con Hải Long đó muốn làm gì? Nếu mục đích của nó là ngọc Con Rối thì những người ở lại lấy ngọc Con Rối sẽ lành ít dữ nhiều.

Tào Tri Hiền quát: “Họ đang làm gì thế, sao còn chưa rút lui!” Trong số những người rút lui không có Thành Thiên Bích và Tùng Hạ.

Đường Đinh Chi trầm giọng nói: “Chắc chắn họ đã đến gần ngọc Con Rối lắm rồi.” Vào lúc thành bại chỉ trong một đêm như thế này, hễ ai chiến đấu anh dũng cả đêm cũng không muốn sắp thành lại bại.

Toàn thân Hải Long từ từ trồi lên khỏi mặt biển, lớp vảy vàng kim phủ khắp cả người nó, trên lưng mọc hai chiếc cánh, có một cái đuôi dài ngoằng, nó vẫy đôi cánh to như ngọn núi, gần như che lấp cả bầu trời. Tất cả các camera đều bị chặn lại, chỉ có thân hình khổng lồ của Thông Ma lộ ra ngoài, rất rõ ràng, Thông Ma đang chắn trước mặt Hải Long.

Đột nhiên, Hải Long phun ra một một dòng chất lỏng bốc khói, nhìn từ trên không quả thật cứ như một vụ nổ hạt nhân cỡ nhỏ. Chất lỏng nhiệt độ cao đó đốt cháy cành lá của Thông Ma, lửa bốc cuồn cuộn ngút trời. Chỉ trong nháy mắt, thân thể của Thông Ma đã héo rút hơn phân nửa, sau gáy mực khổng lồ gần như bị đốt trụi.

Tất cả mọi người vô thức nhắm mắt lại, như thể chất lỏng đó sẽ phá vỡ màn hình đốt mình thành tro bụi.

Tào Tri Hiền vội la lên: “Họ đâu? Họ đâu rồi?”

Giữa ngọn lửa ác liệt, loài người bé nhỏ có bao nhiêu hy vọng sống sót?

Tùng Chấn Trung run giọng nói: “Họ… hẳn đang trốn sau lưng mực khổng lồ.”

Mọi người nhìn chằm chằm màn hình, trợn lòi cả mắt. Nếu Hải Long quyết tâm muốn đưa họ vào chỗ chết, chỉ cần tấn công hai lần, không, tấn công một lần nữa, họ sẽ chẳng còn chỗ nào để trốn, chỉ còn nước cùng mực khổng lồ chôn thây dưới đáy biển. Dưới sức mạnh vô địch này, cho dù bá chủ đất liền như Thông Ma cũng phải chào thua.

Song ngoài dự đoán của mọi người chính là, Hải Long không phát động tấn công lần hai mà vẫy cánh bay về hướng Đông, như thể Thông Ma và mực khổng lồ chỉ là chướng ngại vật chắn đường, nó căn bản không thèm để vào mắt.

Tùng Chấn Trung vừa mừng vừa sợ: “Chuyện gì thế này… mục tiêu của nó không phải ngọc Con Rối sao?”

Đường Đinh Chi sửng sốt nửa giây: “Không, không phải, mục tiêu của nó, có khả năng chính là Thẩm Trường Trạch!”

“Cái gì?”

“Long Huyết nhân có thể ngửi được mùi của đôi bên, chắc chắn nó đã ngửi được mùi của họ!” Đường Đinh Chi kêu lên: “Còn máy bay nào bay được không, tôi muốn đến Hoa Nam ngay lập tức, tôi phải…”

Tùng Chấn Trung túm lấy Đường Đinh Chi: “Đại tá! Cậu bình tĩnh chút đi, cậu đi thì có ích lợi gì!”

Đường Đinh Chi chấn động, trong mắt toát ra một chút mê man và luống cuống của trẻ con.

Tùng Chấn Trung thở dài, ấn Đường Đinh Chi xuống ghế: “Mấy chiếc máy bay vận tải trong căn cứ đã xuất phát cả rồi, đây là lực lượng không quân cuối cùng của chúng ta, Hải Long chưa chắc sẽ làm tổn thương họ, cậu bình tĩnh lại đi.”

Đường Đinh Chi hít sâu một hơi: “Hải Long… Tôi không ngờ thuở sinh thời thật sự sẽ gặp được nó.”

“Có hình rồi, máy bay đang đuổi theo Hải Long!”

Mọi người vội vã nhào qua, chỉ thấy trên màn hình quả nhiên xuất hiện hình ảnh của Hải Long. Chiếc trực thăng kia giương cao thân máy, khéo léo bay vòng đến trước mặt Hải Long, duy trì một khoảng cách an toàn với nó, bám sát để quay chụp. Cách Hải Long không xa chính là đội quân bọ ngựa định bụng chạy trốn cùng với những người hôn mê mà chúng đang hộ tống, nhưng chúng đều đứng yên tại chỗ, dù sao chúng cũng không thể bay nhanh hơn Hải Long được.

Đường Đinh Chi trông thấy Al và Thẩm Trường Trạch đang ngủ mê mệt trong ngực hắn. Nhìn Hải Long phe phẩy đôi cánh thịt đồ sộ tới gần, anh gần như không thở nổi.

Hải Long dừng lại trước mặt họ, nó cúi đầu, dường như đang ngửi cái gì đó. Al bay giữa không trung, hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Bỗng nhiên, Hải Long duỗi đuôi ra, dùng mũi đuôi nhỏ nhất chạm nhẹ vào lồng ngực Thẩm Trường Trạch. Thẩm Trường Trạch vốn đang say giấc như khẽ khúc nhích, do khoảng cách quá xa, mọi người không thấy rõ lắm, nhưng tay hắn rõ ràng có giật một cái. Kế đến, Hải Long ngửa mặt lên trời rít dài, tuy người trong bộ chỉ huy không nghe được tiếng của nó, thế nhưng tiếng rống xa xăm ấy như đã truyền đến trước mắt từ cách đó mấy nghìn hải lý.

Hải Long cứ gầm thét như thế một lúc lâu, sau đó rút đuôi về vẫy cánh bay đi mất.



Mãi khi Hải Long bay ra một, hai hải lý, mọi người mới phục hồi tinh thần lại, Tùng Chấn Trung mặc kệ hình tượng kêu to: “Nó đi rồi! Nó đi rồi!”

Tào Tri Hiền thở một hơi dài thượt, ngồi phịch xuống ghế, dường như thoáng cái đã già đi mười tuổi.

Đường Đinh Chi vịn bàn, gần như không thể nào đứng vững, trong lòng chỉ có một suy nghĩ —Họ sống rồi.