Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P2)

Chương 230

Việc chuẩn bị đã sớm hoàn thành. Tôi giao Khu liên hợp công nghiệp Yoo Jonghyuk cho Aileen và Khu liên hợp công nghiệp Kim Dokja cho Mark và một số thành viên trong hội đồng.


…Tôi thấy hơi kỳ lạ khi nghe đến Khu liên hợp công nghiệp Kim Dokja. Thực sự có một khu liên hợp công nghiệp với cái tên đó trong Thế giới Quỷ sao? Tôi đã nghĩ rằng mọi người sẽ không hài lòng.


“Chết tiệt, tôi chỉ là chủ quán rượu.”


“Nó cũng giống như điều hành quán rượu. Anh chỉ cần trông chừng cho đến khi tôi trở lại. Tôi đã chuyển giao một số quyền để anh có thể xử lý nó.”


Mark có một biểu hiện đắn đo trước lời nói của tôi. “Tuy nhiên, không phải sẽ tốt hơn nếu anh lộ diện sao? Người dân của khu công nghiệp sẽ khá hoang mang.”


"Tôi không có thời gian đến đó bây giờ."


“Nếu một cuộc cách mạng mới xuất hiện…”


"Toàn bộ khu vực đã chuyển sang kịch bản tiếp theo. Một nhà cách mạng sẽ không xuất hiện trong thời gian tới."


Mark có vẻ bị thuyết phục bởi lời nói của tôi. Nó hơi bất an nhưng sẽ đủ để Mark rời khỏi khu liên hợp công nghiệp một thời gian. Chính Mark là người đã giúp đỡ nhiều nhất cho khu liên hợp công nghiệp bị tàn phá trong tiểu thuyết gốc. Kim Dokja đã rất hoảng loạn vì sự phá hoại của Yoo Jonghyuk nên những người như Mark là cần thiết.


Mark dẫn đầu các thành viên hội đồng về phía Khu liên hợp công nghiệp Kim Dokja. Han Myungoh nhìn theo bóng lưng của họ và đột nhiên mở miệng, "Vậy thì chúng ta khởi hành thôi."


"Chúng ta?"


Tôi cau mày nhìn Han Myungoh.


…Tên này đóng gói đồ đạc của mình khi nào vậy?


"Tôi sẽ không ở đây một mình."


“…”


“Tôi cũng có vài kỹ năng võ thuật đấy. Tôi đã đọc khá nhiều tiểu thuyết võ hiệp khi còn nhỏ.”


Thực ra tôi biết tại sao Han Myungoh muốn đi theo. Nói chính xác hơn, đó là chủ nhân của Han Myungoh, không phải Han Myungoh.


[Quỷ vương Sắc dục và Cuồng nộ đang nhìn bạn.]


[Chòm sao ‘Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng’ đang nhìn vào Quỷ vương Asmodeus.]


Tôi cảm thấy tiếc cho Uriel nhưng tôi không thể giúp được gì ngay bây giờ. Tốt nhất là bây giờ nên duy trì mối quan hệ tốt với Asmodeus, vì tôi không biết về sự phát triển của lần hồi quy thứ ba trong phiên bản sửa đổi. Ngoài ra, còn có một thứ đáng lo ngại hơn là Uriel và Asmodeus.


"Có quá nhiều cặn bã."


"Sao anh cứ cằn nhằn về nọi thứ thế?"


Jang Hayoung và Yoo Jonghyuk đang trừng mắt nhìn nhau. Mục đích của tôi là gặp Phá Thiên Kiếm Thánh, nghĩa là Yoo Jonghyuk phải đi cùng. Jang Hayoung cũng cần thiết như một liên lạc viên. Hành trình này sẽ là một bước đệm cho sự phát triển của Jang Hayoung.


"Vậy thì chúng ta khởi hành thôi." Tôi gửi tín hiệu và Biyoo mở một cánh cổng trên không. Có một âm thanh quay cuồng và một cánh cổng được tạo ra. Nó không lớn bằng Đại sảnh đường nhưng nó đủ để bốn người chúng tôi đi qua.


Yoo Jonghyuk bước vào ngay khi cánh cổng vừa xuất hiện. Jang Hayoung nhìn Yoo Jonghyuk biến mất và nói với giọng căng thẳng, "…Tôi chưa bao giờ rời khỏi Thế giới Quỷ trước đây."


Sau khi được gửi sang chiều không gian khác, Jang Hayoung đã luôn sống trong Thế giới Quỷ. Tôi muốn đưa ra những lời động viên nhưng không ngờ Han Myungoh lại mở lời trước.


"Hãy tin tôi. Tôi đã đọc hơn 300 tập tiểu thuyết võ hiệp, cậu chỉ cần đi theo tôi.”


Tôi mỉm cười trước những lời nói của Han Myungoh.


…Hơn 300 tập tiểu thuyết võ hiệp. Tôi không biết nó có giống với Murim đầu tiên hay không.


"Đi thôi."


Ba chúng tôi bước vào cổng cùng một lúc. Tầm nhìn của tôi tối sầm lại và vũ trụ hiện ra trước mắt. Tôi vượt qua vũ trụ như một tia sáng. Đó là thiên hà Star Stream, nơi có vô số câu chuyện được kể. Một vài chòm sao nhìn chằm chằm vào tôi đi ngang qua và khi tôi tỉnh lại, tôi đang chạm vào mặt đất gồ ghề.


“Ugh, thật chóng mặt…”


Jang Hayoung gục ở một bên trong khi Han Myungoh trông như vừa mới leo núi xuống.


Tôi không thấy Yoo Jonghyuk đâu.


…Anh ta có lẽ không muốn gặp Phá Thiên Kiếm Thánh.


“Ồ, nơi này…” Han Myungoh phấn khích thúc giục chúng tôi đi về phía trước với vẻ mặt như trẻ con. Tôi có lẽ cũng trông như thế này ở phần đầu của Con đường sinh tồn.


[Bạn đã đến Lâu đài Rồng Xanh.]


Cánh cổng trên bầu trời đóng lại bằng thông báo này và tôi bắt đầu kiểm tra khu vực.


[Lâu đài Rồng Xanh là một trong bốn pháo đài lớn của Murim Đầu tiên.]


Theo mô tả trong Con đường sinh tồn, đây là một trong những lâu đài lớn nhất trong Murim đầu tiên. Đó là một thành phố lớn tập trung xung quanh cung điện.


Các khu chợ và đường phố sôi động bày bán nhiều thứ khác nhau. Có những người Murim ngồi trước những ngôi nhà lớn nhỏ. Không ai thể hiện thái độ thù địch nhưng tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của họ.


[Chòm sao ‘Tù nhân của vòng Kim cô’ đang bày tỏ sự quan tâm.]


[Một số chòm sao luyến tiếc khi nhìn thấy Murim đầu tiên.]


Murim đầu tiên là nơi có vô số người mạnh mẽ sinh ra và lớn lên. Có lẽ một số chòm sao đã đi qua nơi này. Jang Hayoung liếc nhìn xung quanh như bị choáng ngợp bởi bầu không khí và mở miệng. “…Đây là phong cách Trung Quốc? Ban đầu nó có như thế này không?"


“Nền tảng của ‘võ thuật’ ban đầu là như thế này.”


Mặc dù nói đó là phong cách Trung Quốc, nhưng những chiếc đèn lồng đỏ giống phong cách Nhật Bản hơn, trong khi một số kiến ​​trúc Đông Nam Á được pha trộn. Tất nhiên, cũng có những thứ độc đáo của Trung Quốc, ví dụ như sườn xám…


[Chòm sao ‘Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng’ đang nhìn bạn.]


Tôi vừa đi vừa giả vờ như không nghe thấy. Pháo đài quá rộng nên tôi không thể cảm nhận được kích thước của nó. Tuy nhiên, nếu tôi nhớ không lầm thì Phá Thiên Kiếm Thánh không ở khu này.


Đầu tiên… chúng ta nên đến khu chợ. Chúng tôi đã đến đây và tôi muốn thử các món ăn của Murim đầu tiên. Những thứ tốt nhất để ăn là bánh bao và nước luộc gà. Hai món này là món mà Yoo Jonghyuk ăn nhiều nhất khi đến Murim đầu tiên.


Cảnh anh ta ăn bánh bao với nước luộc gà nóng hổi thường được miêu tả trong truyện. Còn tôi thì ôm cái bụng đói và đi đến cửa hàng tiện lợi để mua một chiếc bánh mì hấp 1.000 won.


"Hừm, tôi không thấy ai luyện võ cả."


“Họ sẽ không bất cẩn phô diễn võ thuật. Đến lúc đó, 300 tập tiểu thuyết võ hiệp của anh cũng vô dụng.”


"Vậy thì cậu có phải là chuyên gia về Murim không?"


"Phải, tất nhiên."


"Tôi sẽ mong chờ nó."


Tôi nhìn Han Myungoh bằng ánh mắt thương hại. Người đàn ông này dường như nghĩ rằng ‘Murim’ này là ‘Murim’ mà anh ta biết. Không lâu sau đó, kỳ vọng của Han Myungoh bắt đầu sụp đổ.


“…Có gì đó hơi kỳ lạ.”


"Ý anh là gì?"


Han Myungoh nhìn một hóa thân đi qua như thể anh ta đã thấy thứ không nên thấy. "Tại sao người Murim lại mặc quần jean?"


"Tại sao họ không thể mặc quần jean?"


“Không, không thể có quần jean ở Trung Quốc trong khoảng thời gian này…”


"Họ có lẽ cũng là khách du lịch như chúng ta."


Không chỉ quần jean, hầu hết mọi người đều đang đeo tai nghe trong khi có những hóa thân sử dụng các thiết bị giống như điện thoại thông minh. Có những người theo đuổi cái gọi là thời trang Murim nhưng khoảng một nửa trong số họ không phù hợp với thế giới như chúng tôi.


Han Myungoh cảm thấy tuyệt vọng khi sự mơ mộng của anh ta bị phá hủy và tôi thoáng thở dài. "Tôi biết anh đang mong đợi điều gì nhưng đây thực sự là Murim."


"Tôi... vậy sao?"


"Tất nhiên, các thành phố bây giờ đều như thế này.”


“Đây không phải là Murim mà tôi muốn…”


"Thực tế, mọi thứ trên thế giới đều đáng thất vọng."


Han Myungoh không bỏ cuộc bất chấp lời nói của tôi. Anh ta học được một kỹ năng giao tiếp và nói chuyện với một người bán hàng rong. Cách nói của anh ta phù hợp với Thế giới Murim. "Xin lỗi, tôi có thể tìm võ quán ở đâu?"


Người thương gia đang ngủ gật bên đống hàng hóa trên một quầy hàng tồi tàn nhìn Han Myungoh. “Hửm? Tôi đoán là anh vừa mới đến đây.”


"Phải."


“Tại sao anh lại tìm võ quán? Anh muốn học võ sao?”


"Vì tôi đã đến Murim, tôi không nên học nó sao?"


“Hahaha, đúng, đúng vậy.”


Han Myungoh nhếch miệng lên trước câu trả lời.


[Hóa thân ‘Chu Gukmyung’ đã kích hoạt 'Mặc cả Lv. 4.']


"Nhưng dường như anh đang hiểu nhầm điều gì rồi. Ngày nay, chúng tôi không học võ từ các võ đường."


"Huh? Điều đó nghĩa là sao?"


“Haha, phương pháp giảng dạy võ thuật cổ truyền đẫm mồ hôi chỉ được sử dụng ở Thế giới Murim nông thôn thứ 100. Ngày nay, không còn ai học võ như vậy. Anh dường như đến từ một thế giới lạc hậu nên tôi sẽ cung cấp cho anh một thông tin đặc biệt. Anh may mắn đó."


Han Myungoh bối rối. "Vậy thì làm thế nào để có thể học võ thuật những ngày này?"


"Chúng tôi sử dụng cái này."


Người thương gia phủi bụi bám trên hàng hóa. Chiếc hộp mà anh ta cầm có chứa một thứ tương tự như một chiếc mp3 nhỏ.


[Bộ chưa mở Thiên đường Băng Linh kiếm.]


[-Một bản ghi được khắc thông tin trực tiếp từ bộ não của võ sĩ, Nữ thần Hoa Băng!


-Học lặp đi lặp lại là tốt nhất! Nếu bạn tiếp tục nghiên cứu nó từ thời thơ ấu, bạn sẽ đạt được giác ngộ!


-Có thể trả góp sáu tháng! Với 500 xu mỗi tháng, bất kỳ ai cũng có thể trở thành một bậc thầy!]


"Cái này là cái gì?"


“Nó đang là mốt của giới trẻ những ngày này. Người ta đồn rằng bất cứ ai cũng có thể trở thành cao thủ nếu họ sử dụng thứ này 1.000 lần.”


“Đó có phải là sự thật…?”


“Tất nhiên. Tôi đã sống ở Murim hơn 10 năm. Tôi có giống như đang nói dối không? Anh có thấy những người trẻ đang đi dạo với tai nghe không?”


“Có, tôi đã nhìn thấy họ... Đừng nói với tôi là...."


Người thương gia gật đầu lia lịa trước câu trả lời của Han Myungoh. “Mọi người hiện đang nghe nó. Những ngày này các bạn trẻ bận đọc lắm.”


“…Tôi hiểu rồi...”


“Haha, đây là phiên bản giới hạn do Nữ thần Băng Hoa trực tiếp thu âm. Anh có biết Nữ thần Băng Hoa không? Cô ấy là bạn gái công khai của Murim. Đây, tôi sẽ cho anh nghe. Nó rất hiệu quả ngay cả khi anh ngủ.”


Han Myungoh nhét tai nghe vào tai trong khi Jang Hayoung lục lọi hàng hóa của thương gia.


[Tập 6 tháng luyện tập tại nhà Phantom Flyer]


[-Bạn có thể trở thành cao thủ nếu bạn làm theo nó 10.000 lần!


-Theo dõi nghiên cứu của Nam Cung Kiếm Vương!


-Sử dụng cách an toàn và nhanh nhất để đạt đến đỉnh cao bằng cách nghe các bài giảng trực tuyến của giáo viên hàng đầu Nam Cung!


-Bảng hỏi đáp 24 giờ đang hoạt động. Không cần phải lo lắng về tiền xu. Hãy liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào!]


Nghĩ lại, những bản thu âm này đang phổ biến trong thời gian này. Họ được biết đến là người kích thích việc học võ một cách vô thức nên họ ngồi ở nhà, nghe giảng và tập luyện thoải mái…


Người thương gia nhìn chằm chằm vào Jang Hayoung, người đang lục lọi hàng hóa. “Này, cô gái, hay... cậu nhóc… sao cũng được, đừng làm rối tung lên nếu cậu không mua chúng. Chúng rất đắt đấy.”


"Tôi có thể trở thành một bậc thầy bằng thứ này không?"


“Cậu không thấy các bài đánh giá ở đây à? Chúng đều là những sản phẩm được chứng nhận bởi các cơ quan chuyên môn.”


Tôi nhớ lần đầu tiên tôi đọc về các thiết bị nghe trong Con đường sinh tồn. Quan điểm của người Murim cũng được thể hiện.


[-Baek Youngshin (12 tuổi, nam): Tôi nghe nó vì một người bạn. Nó rất tốt. Tôi đã có thể vào học viện tư của mình kể từ tháng thứ ba.


-Tanlangmiyo (32 tuổi, nữ): Nói thật, nghe ba tuần mà tưởng như rất lâu… Từ tuần thứ sáu, tôi bắt đầu nghe đến những môn võ mà tôi không biết!!!


-Hwa Wang Bangun (24 tuổi, nam): Sau khi nghe cái này, tôi trong các kịch bản đã trở nên tốt hơn. Độ khó về kịch bản thì sao chứ?? Tôi không sợ dokkaebi nữa!!!]


Chúng rõ ràng là những lời quảng cáo sai sự thật nhưng đó là sự cám dỗ đối với bất kỳ hóa thân nào đến Murim đầu tiên lần đầu tiên. Họ là những hóa thân đã trải qua những kịch bản khó khăn.


Tuy nhiên, không dễ dàng để học các kỹ thuật võ thuật chỉ bằng một vài đồng xu.


Han Myungoh phàn nàn rằng anh ta không thích Murim này, và đã thay đổi quyết định. “Cậu có muốn nghe thử nó một lần không? Cảm giác như môn võ đi vào thật dễ dàng―”


“Haha, ang đang ở trong tình trạng tốt. Nó được gọi là hiện tượng hoa mắt và thường xảy ra sau ba tuần.”


“A, vậy à? Vậy tổng cộng là bao nhiêu—”


Tôi định ngăn anh ta lại thì một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng tôi.


“Nếu mọi người có thể trở thành cao thủ bằng cách sử dụng thứ như vậy, Murim đầu tiên sẽ không bao giờ bị phá hủy.”