Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P2)

Chương 206

Jang Hayoung bắt đầu nói chuyện một cách nghiêm túc với Hắc hỏa Vực long và cười thích thú. Tôi nhìn Jang Hayoung và nói,


"Có gì mà buồn cười vậy?"


“Thật vui khi nói chuyện với đứa trẻ này.”


Jang Hayoung là một chàng trai kỳ lạ, cậu coi một chòm sao cao cấp như một người bạn nhưng điều nực cười hơn nữa là Hắc hỏa Vực long đã gửi thư trả lời.


Tên khốn này chỉ quan tâm đến Han Sooyoung vậy tại sao lại trả lời tin nhắn?


Sau đó, như để bảo vệ tên rồng đen, Jang Hayoung lắc đầu. "Tôi không nghĩ anh ta là một kẻ xấu như anh nói."


“Chuyện vớ vẩn gì thế này? Cậu đã yêu anh ta à?”


"Anh ấy rất dịu dàng khi nói chuyện."


"Dịu dàng? Một thằng khốn nạn chỉ trả lời nữ sinh 15 tuổi là dịu dàng?"


Jang Hayoung trả lời, "Anh ấy trả lời vì tôi 15 tuổi."


"Gì? Anh ta trả lời vì cậu 15 tuổi? Đúng là một tên rác rưởi."


Tôi biết rằng Hắc Hỏa Vực Long rất độc ác và vô vị nhưng tôi không biết anh ta có sở thích như vậy. Tôi đột nhiên hơi lo lắng cho Han Sooyoung.


“Tại sao anh lại kích động như vậy? Anh ấy chỉ hạnh phúc vì có một người bạn. Anh ấy nói rằng anh ấy 15 tuổi.”


“Nhảm nhí! Tôi không biết anh ta bao nhiêu tuổi, nhưng có chòm sao nào 15 tuổi không?”


Lúc này, một khung cảnh chợt hiện lên trong tâm trí tôi.


[Những chòm sao sống trong Dòng tinh tú vĩnh cửu đã quen với việc tự giam mình trong những khuôn khổ nhất định để bảo vệ ý thức về bản thân. Một ví dụ tiêu biểu là tuổi tác. Họ có xu hướng chuyển mình đến một độ tuổi cụ thể và nghĩ rằng mình ở độ tuổi đó.]


Đừng nói với tôi.... Mặc dù vậy, không phải 15 tuổi là quá kỳ lạ sao? Có thật không?


Sau đó, một tiếng hét vang lên từ bên trong phòng họp. Đó là Han Myungoh. Tôi quay lại và nói với Jang Hayoung đang giật mình.


"Tôi phải đi nói chuyện với anh ta, lát nữa tôi sẽ trở lại."


"Hiểu rồi, tôi nên hỏi gì?"


“Cứ để vậy đi. Dù gì thì anh ta cũng không phải là một chiến binh. Tôi muốn cậu nói chuyện với người khác. Cậu có giữ danh sách tôi đã cung cấp cho cậu trước đó không? Hãy thử chúng một lần nữa.”


Jang Hayoung gật đầu. Tôi cảm thấy khó chịu sau khi nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của cậu ấy nhưng tôi nghĩ sẽ ổn thôi. Đây vốn là khả năng của cậu ấy.


Sự thức tỉnh của Bức tường không xác định nhanh hơn một chút so với tiểu thuyết gốc nhưng đây là điều tốt nhất cho đến lúc này. Cuộc cách mạng của khu phức hợp công nghiệp là không thể nếu không có sự trợ giúp của bức tường.


Tôi mở cửa phòng họp. Han Myungoh vừa thức dậy, người đầy mồ hôi.


"Tại sao tôi lại ngất xỉu?"


Tôi lặng lẽ đóng cửa phòng họp và trả lời, "Anh đã ngất đi sau khi nhớ lại nỗi đau khi sinh con."


Mồ hôi chảy dài trên mặt Han Myungoh như thể anh ta vừa gặp ác mộng.


"Là nó?"


"Asmodeus có lẽ đã nguyền rủa anh."


“Tên chó đẻ đó…”


Han Myungoh thể hiện sự căm ghét của mình với quỷ vương trực tiếp hơn trước. Ban đầu nó khá nguy hiểm nhưng bây giờ anh ta đã rời khỏi tầm mắt của Asmodeus nhờ vào Kiếm chém Tứ âm.


Tôi kéo ghế ra và ngồi xuống.


"Hãy nói lại lần nữa, anh đã sinh ra đứa con nào và tại sao anh lại nhận được sự ưu ái của Asmodeus?”


“…Đầu tiên tôi phải giải thích lý do tại sao tôi có một đứa con.”


“Tôi có một ý nghĩ, có phải là do kẻ canh giữ bóng tối mà chúng ta đã chiến đấu trước đó không?”


Ngay trước khi chúng tôi tách ra, Han Myungoh đã bị tấn công bởi các xúc tu của kẻ canh giữ bóng tối. Thông thường, một điều như vậy không nhất thiết có nghĩa là quan niệm về một loài quỷ mà nó xảy ra trực tiếp với Han Myungoh.


"Không phải do kẻ canh giữ bóng tối mà tôi có đứa trẻ."


"Vậy thì…"


"Đó là do lời nguyền."


Lời nguyền của Asmodeus ám vào Han Myungoh, người đã giết kẻ canh giữ bóng tối. Lời nguyền của Asmodeus đã tiêu tốn xác suất để nhận ra ‘điều khủng khiếp nhất’ mà mục tiêu nghĩ ra. Nói cách khác…


"Tôi hiểu rồi, nhân tiện, điều đó có thể sao? Cơ thể đàn ông sinh con…"


“Đừng hỏi về phần đó.”


Tôi gật nhẹ đầu. Đó là phép lịch sự tối thiểu đối với người lớn tuổi, người đã có một trải nghiệm khó tin. Chúng tôi im lặng trong giây lát. Tôi đột nhiên cảm thấy kỳ lạ khi tôi đang nói chuyện với Han Myungoh như thế này.


[Kim Dokja nghĩ: Đó là một cảm giác kỳ lạ.]


Trước khi sự hủy diệt ập đến, Han Myungoh là người đã khiến cuộc sống của ‘nhân viên văn phòng’ Kim Dokja trở nên khó khăn. Anh ta là một trong những cấp trên đứng đầu danh sách cần phải tránh. Đã có những ngày như thế. Đó là khoảng thời gian tôi cảm thấy cay đắng trước 3.000 hộp cơm ở cửa hàng tiện lợi và khi tôi phải đếm từng chút tiền lương hàng tháng của mình.


Bây giờ những ngày tháng đó đã không còn nữa. Kim Dokja và Han Myungoh không còn là nhân viên và trưởng phòng. Thay vào đó, họ đang nói về một ‘quỷ vương’.


"Kim Dok… không, Yoo Jonghyuk-ssi. Cậu có biết cảm giác làm cha là như thế nào không?"


Tôi hơi bối rối trước những lời đột ngột của Han Myungoh. "Tôi không biết."


"Tôi đã học."


Thực tế, thật khó để gọi Han Myungoh là mẹ hay cha nhưng tôi quyết định tiếp tục vì đây không phải là điều quan trọng. Han Myungoh có vẻ mặt nghiêm túc.


"Thật là đau đớn."


Những lời nói nghe có vẻ đau đớn hơn nhiều so với bất kỳ câu nói nào trước đây của Han Myungoh.


"Tôi cũng rất vui."


Tôi ngạc nhiên nhìn Han Myungoh. Lúc này, tôi mới nhận ra cái cảm giác kỳ lạ này. Có lẽ tôi không muốn thừa nhận điều đó. Mọi người đã thay đổi, cho dù họ là thiện hay ác, một đứa trẻ hay một người lớn.


"Con bé rất xinh đẹp."


“Tôi rất muốn được gặp cô bé một lần. Cô bé đang ở Thế giới Quỷ à?”


"Bây giờ con bé không ở với tôi." Vẻ mặt anh ta tối sầm lại và tôi có linh cảm xấu.


"Vậy…?"


"Đó là một câu chuyện dài. Cậu sẽ giúp tôi chứ?"


"Hãy nói với tôi trước. Tôi muốn nghe câu chuyện của anh."


Han Myungoh đã không trực tiếp đến nhà của quỷ vương. Ở một nơi mà tôi không biết, câu chuyện của Han Myungoh vẫn tiếp tục. Anh ta dắt theo con gái và một mình vượt qua các kịch bản.


Cướp cờ.


Cuộc chiến của các vị vua.


Năm thảm họa.


Tôi không thể tin được một câu chuyện như vậy lại xảy ra ở những nơi tôi không thể nhìn thấy. Tôi không thể tin rằng Han Myungoh có thể thể hiện sự tận tâm như vậy với một người. Mặt khác, tôi phải thừa nhận điều đó.


Tôi đã không còn là Kim Dokja của ngày xưa. Người đàn ông trước mặt tôi cũng không còn là Han Myungoh mà tôi biết. Tôi không biết liệu sự ra đời của đứa con anh ta có phải là nguyên nhân hay không. Điều duy nhất rõ ràng là Han Myungoh đã thay đổi.


"Nó thật khó khăn."


“Đúng, rất khó khăn, tôi suýt chết nhiều lần. Cuối cùng, tôi rơi vào một cơn khủng hoảng mà tôi không thể thoát khỏi.”


Cuối cùng anh ta đã bị đẩy đến bờ vực vào thời điểm mà kịch bản của Lâu đài Bóng tối vẫn chưa chính thức bắt đầu. Han Myungoh bị bao vây bởi ma quỷ và và nhận ra rằng mình không thể bảo vệ con mình được nữa.


Và lần đầu tiên trong đời anh ta cầu xin. Anh ta cầu xin có người che chở cho con mình. Nếu đứa trẻ này còn sống, anh sẽ làm bất cứ điều gì. Trước sự ngạc nhiên của anh, một sự hiện diện đã đáp lại lời cầu nguyện của anh ta.


[Một đứa trẻ xinh đẹp.]


"Đó là Asmodeus."


“…Có phải quỷ vương đã đánh cắp con của anh?”


Tôi cảm thấy tồi tệ vì những điều khủng khiếp mà tôi vừa tưởng tượng. Asmodeus là Quỷ vương của thịnh nộ và Sắc dục. Không khó để biết điều gì sẽ xảy ra nếu một đứa trẻ lọt vào tay hắn ta. Tuy nhiên, biểu hiện của Han Myungoh rất bình tĩnh.


“Con bé vẫn an toàn. Rốt cuộc, con bé là một đứa trẻ được sinh ra từ lời nguyền của Asmodeus. Và… quỷ vương cũng không thể làm hại con gái tôi.”


"Điều đó nghĩa là sao?"


“Quỷ vương đã biến con gái tôi thành ‘cơ thể hóa thân’ của hắn.”


Tôi dường như biết chuyện gì đã xảy ra.


Đó có thể là một ý thích bất chợt nhưng quỷ vương Asmodeus đã biến đứa con của Han Myungoh trở thành một trong những cơ thể hóa thân của hắn. Là một bậc phụ huynh của đứa trẻ, Han Myungoh đã được ban cho danh hiệu quý tộc quỷ.


“…Đó là cách tôi trở thành một con quỷ.”


Sau khi nghe điều này, tôi cảm thấy rằng cuộc sống của Han Myungoh rất khó khăn. Cuộc sống của anh ta có thể được coi là thành công vì anh ta có một danh hiệu nhưng nó có thể bị coi là thất bại vì đứa con của anh ta đã bị…


Đôi mắt của Han Myungoh u ám khi anh ta mở miệng.


"Tôi muốn cứu con gái tôi."


Trong một thoáng, tôi nghĩ mình nghe nhầm. Anh ta muốn làm gì cơ?


"Tôi sẽ không nói những lời dông dài. Xin hãy giúp tôi, tôi sẽ không quên ân huệ của cậu nếu cậu giúp tôi lần này."


Tình huống đột ngột này là sao?


Anh ta đã tự sống sót một mình và bây giờ anh ta muốn tôi giúp anh ta?


“Cậu đã quen tôi được một thời gian dài nên chắc cậu cũng biết rõ. Tôi là một kẻ hèn nhát. Tuy nhiên, đây là điều tôi không thể thừa nhận.”


“…”


“Đêm qua nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi đã rất sợ, nhưng thực sự tôi không làm ai bị thương cả. Những kẻ hành quyết rất phấn khích trước sự xuất hiện của người bảo vệ và làm những gì họ muốn.”


Han Myungoh đã thề Lời thề tồn tại nên anh ta không thể nói dối tôi. Tôi quyết định trả lời một cách hợp lý. "Tôi xin lỗi nhưng tôi không có kế hoạch chiến đấu với Asmodeus."


Điều này sẽ trở nên phức tạp nếu một trong 72 quỷ vương bị mất. Nó sẽ thu hút các lực lượng bên ngoài khi cuộc cách mạng thậm chí còn chưa bắt đầu.


Phản ứng tiếp theo của Han Myungoh thật đáng ngạc nhiên. “Cậu không cần phải chiến đấu với Asmodeus, cậu chỉ cần tiếp tục làm những gì cậu đang làm. Bắt đầu một cuộc cách mạng và giết công tước. Tôi sẽ giúp cậu."


“…Anh không thuộc phe công tước sao?”


“Ban đầu là như vậy. Bây giờ mọi chuyện đã trở nên như thế này, tôi nghĩ rằng sẽ không sao nếu giúp cậu.”


"Ý anh là gì?"


“Asmodeus không muốn tôi giúp đỡ công tước. Hắn ta có một gợi ý cho tôi. Nếu tôi thực hiện câu chuyện mà hắn ta muốn, hắn ta sẽ trả lại con gái cho tôi. Đó là lý do tại sao tôi luôn đi theo Công tước Syswitz.”


Phần này không có trong tiểu thuyết gốc. Không có gì lạ cả. Ngay từ đầu, Han Myungoh đã không có mặt trong cuốn tiểu thuyết.


Tôi đấu tranh một lúc trước khi hỏi, "Quỷ vương muốn câu chuyện gì?"


"Vị vua của Vương quốc Quỷ thứ 73."


Han Myungoh từ từ ngẩng đầu lên và nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt của Han Myungoh giống hệt như người phỏng vấn ngày tôi gia nhập Mino Soft.


“Quỷ vương… anh đang bảo tôi phải trở thành‘ Quỷ vương thứ 73’ bằng chính đôi tay của mình sao?”


________


Yoo Jonghyuk bắt đầu nhìn bầu trời đêm với đôi mắt thờ ơ.


Bầu trời với các chòm sao khác nhau từ Trái đất đã được nhìn thấy. Cơ thể của Yoo Jonghyuk dựa vào Thiên Đao Kiếm trông gầy hơn bình thường khi anh ấy đếm các vì sao. Cơ thể anh bê bết máu và khuôn mặt đầy vết thương. Có một con quái vật cấp hai vừa bị đánh bại đang nằm trước mặt anh.


“…Kịch bản thứ 15 đã hoàn thành.”


Hành tinh Lugratia.


Yoo Jonghyuk đến đây thông qua một ‘kịch bản cá nhân’ từ một trong những chòm sao của thế giới này.


Ban đầu, anh ấy sẽ tiếp tục với các kịch bản của Trái đất. Tuy nhiên, anh đã có những đồng đội mạnh mẽ và quyết định để lại các kịch bản cho họ. Tình hình đang phát triển nhanh hơn sự lần hồi quy trước đây của anh ấy. Việc tích trữ sức mạnh của mình khi có thể là đúng đắn. Sức mạnh hiện tại này sẽ không đủ nếu anh ấy bước vào các kịch bản từ 20 trở lên.


"Mình cần phải mạnh mẽ hơn."


Đó là lý do tại sao Yoo Jonghyuk thay thế kịch bản chính bằng "kịch bản cá nhân" kể từ kịch bản chính thứ 11. Anh ấy cũng chọn ra những kịch bản cá nhân khó nhất với nhiều phần thưởng nhất. Đôi khi anh ấy thậm chí còn thách thức những kịch bản cá nhân quá liều lĩnh đối với anh ấy.


Chiến đấu, chiến đấu và lại chiến đấu.


Như mọi khi, anh ấy luôn tập luyện về thể chất lẫn tinh thần. Anh nghĩ nó sẽ khỏa lấp một chút cảm giác mất mát mà anh không thể hiểu được. Lạ thay, càng chiến đấu, sự trống trải càng lớn.


[Chòm sao ‘Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng’ đang buồn bã nhìn bạn.]


Yoo Jonghyuk cau mày và trừng mắt nhìn bầu trời.


Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng. Yoo Jonghyuk không hiểu sao gần đây chòm sao này lại đến thường xuyên như vậy. Đó là một chòm sao mà anh ít tiếp xúc trong quá khứ.


[Chòm sao ‘Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng’ đang hỏi tại sao bạn không tìm Kim Dokja.]


"Kim Dokja đã chết."


[Chòm sao ‘Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng’ đang lắc đầu trong nước mắt.]


Yoo Jonghyuk không hiểu tại sao một chòm sao lại chú ý đến cái chết của một hóa thân như vậy.


Nhưng điều anh ấy không thể hiểu là tin nhắn tiếp theo.


[Tai tiếng của bạn đang lan rộng trong Vương quốc quỷ thứ 73.]


'Lại nữa?'


Tin nhắn thật khó hiểu.


Yoo Jonghyuk không biết tại sao tiếng tăm của anh lại nổi lên ở một nơi xa xôi như Vương quốc quỷ thứ 73. Lúc đầu, anh nghĩ Kim Dokja còn sống và đang mạo danh anh ấy. Tuy nhiên, ngay cả khi Kim Dokja còn sống, không có lý do gì để anh ta làm điều này…


'…Chờ đã, có lẽ Kim Dokja còn sống và đang gặp nguy hiểm?'


Có lẽ Kim Dokja vẫn còn sống. Có lẽ anh ta đang sống một mình trong vùng chân trời của câu chuyện mà không có bất kỳ kịch bản nào ngoài cái định mệnh chết tiệt đó.


Nhờ vậy, anh ta đã sống sót. Có lẽ anh ta đang yêu cầu giúp đỡ. Anh chàng đó, người luôn tự mình đi trước, lần đầu tiên gặp nguy hiểm và cầu cứu.


Không có cách nào để yêu cầu trợ giúp khi không có kênh, nên…


Biểu cảm của Yoo Jonghyuk trở nên phức tạp khi anh ấy nhìn chằm chằm lên bầu trời.


‘Vương quốc quỷ thứ 73…’