Thượng đế có thêm nơi cư trú thứ hai ở Hằng Tinh thiên.
Sách Sáng Thế ỷ vào việc không có người ngoài, bay tới bay lui, đuổi theo chim nhỏ màu xanh.
“Chiêm chiếp —— ”
Chim nhỏ xanh lục chạy trốn phá lệ kinh hoảng.
Trên ngự tọa, thượng đế công khai ngồi ở chỗ kia, nói chuyện với Lucifiel. Nếu lại có một sí thiên sứ đến, sợ rằng sẽ chỉ tay vào thượng đế tức chết đi, sí thiên sứ sao có thể ngồi ở vị trí của thần linh.
Lucifiel nói rằng: “Thần niệm của ngài có thể theo dõi ra bên ngoài không?”
Hắn có chút lo lắng, lỡ như thượng đế quên chú ý bên ngoài, hoặc là quên đóng cửa. Dưới tình huống tốt nhất chính là Yahveh ra mặt thay thượng đế truyền lời, các thiên sứ thiên đường không biết thượng đế chính là Yahveh.
“Theo dõi bên ngoài?” Thượng đế nhìn về phía cửa điện đóng lại, ánh mắt thực nhẹ nhàng xuyên qua, “Thấy được, nhưng mà cần cố ý nhìn chăm chú, ngô sẽ nhớ đóng cửa.”
Lucifiel càng lo lắng.
Trông cậy vào thượng đế nhớ rõ mỗi ngày đóng cửa, không bằng trông cậy thượng đế căn bản không đi mở cửa.
“Ngô thần, nếu ngài muốn nghỉ ngơi, đến tẩm điện có được không?” Lucifiel đứng ở trước ngự tọa, phát hiện đại điện căn bản không có nơi che lấp, chỉ cần đẩy cửa, là có thể nhìn thấy thượng đế ngồi ở ngự tọa, giống với kết cấu ở đại thánh đường. Một khi thiên sứ bên ngoài nhìn thấy, thượng đế liền không có cách nào dùng danh nghĩa Yahveh đi lại trên thiên đường nữa.
Thượng đế không nói gì.
Y không muốn phiền toái như vậy, huống hồ đã ngồi ngự tọa quen.
Lucifiel ngồi xổm người xuống, nằm ở trên đầu gối thượng đế, dịu dàng khuyên nhủ: “Ngô thần đến tẩm điện nghỉ ngơi, giống chúng ta trước đây được không?” Tư thế của hắn giờ phút này hoàn toàn thu liễm kiêu ngạo, mười hai cánh thánh quang tự nhiên mà xuất hiện, cánh chim sau lưng rũ xuống, lông chim tuyết trắng nhuộm màu thánh quang, đôi cánh bày ra hình cong xinh đẹp.
Thiên sứ nửa quỳ tựa vào trên người thần.
Giống như ỷ lại.
Ngón tay thượng đế lướt qua má Lucifiel, xúc cảm mềm mại, vô cùng tốt đẹp.
“Ngươi luôn khuyên nhủ ngô nhượng bộ.”
“Không có.”
“Ngô cảm thấy dường như ngươi có chỗ nào đó thay đổi, đây nhất định không phải ảo giác của ngô.”
“Ta là vì ngài mà thay đổi.”
Lời của Lucifiel vĩnh viễn đều nói đến tâm khảm thượng đế, dịu ngoan vô hại, tràn ngập chân thành. Thượng đế giật mình phát giác có phải Luci hiểu rất rõ y hay không, mỗi một hành động, mỗi một câu nói đều có thể khiến y thay đổi quyết định ban đầu.
“Ngô có thể đến tẩm điện ở, nhưng mà ngô không gặp bất cứ thiên sứ nào.”
“Bao gồm cả ta sao?”
“… Không bao gồm.”
Thượng đế tạm dừng ngắn ngủi không có tránh được lỗ tai Lucifiel.
Lucifiel dán mặt trên lòng bàn tay thượng đế, như là chim non quyến luyến với trưởng bối, “Đoạn thời gian ngài không gặp ta, ta rất khổ sở, nhưng mà ta hiểu rõ đó là tâm ý của ngô thần, ngô thần đang bảo vệ ta…”
Đáy mắt thượng đế hiện lên một tia dao động, “Ngươi hiểu rõ là tốt.”
Lucifiel thấp giọng nói: “Tới khi nào, ngô thần nới có thể nói cho ta biết hết thảy.”
Thượng đế nói không được đáp án.
Chuyện về mặt hắc ám, đã liên quan đến chuyện về hỗn độn ngày trước, là bí mật của thần linh. Theo lý mà nói loại chuyện này không nên nói cho bất cứ sinh linh nào, nhưng mà Luci là người bị hại trong chuyện này, không nói rõ ràng, y vĩnh viễn phải chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Thượng đế bật cười, vừa nói tới thực lực liền kích thích đến Luci, “Có thể thừa nhận công kích của ngô đi.”
Lucifiel: “…”
Vẻ mặt hắn thay đổi trong chốc lát, đang tự hỏi cái này cần thời gian bao nhiêu năm.
Trong lúc Lucifiel tự hỏi, tay thượng đế từ trên mặt hắn dời ra, ấn lên trên vai, vốn dĩ muốn Lucifiel từ dưới đất đứng lên, lại nhìn thấy sách Sáng Thế đuổi theo chim nhỏ bỗng nhiên xông lại đây!
Thượng đế không vui dùng tay trái ôm lấy Lucifiel, tay phải đẩy sách Sáng Thế ra.
“Bộp ——” sách Sáng Thế bị vỗ bay.
Chim nhỏ mạo hiểm tránh được một kiếp, đậu trên tay vịn ngự tọa, nghiêng đầu “chiếp” một tiếng.
Nói mấy câu, đã xác định tương lai sách Sáng Thế lại nhiều ra một người có thể xé toạc nó.
Lucifiel không có đi đạp lên điểm mấu chốt của thượng đế, ôn tồn trong chốc lát liền đứng lên, chủ động nói rằng: “Ngô thần, ta đi xử lý công vụ, có việc ngài liền gọi ta, ta sẽ lập tức tới.”
Thượng đế ở trên ngự tọa theo thói quen mà khép mắt, nói rằng: “Đi đi.”
Lucifiel vô thanh vô tức rời đi.
Đến ban đêm, thượng đế mở mắt ra, phát hiện trong thần điện không còn bóng dáng thiên sứ nữa. Sách Sáng Thế chơi mệt, ngủ ở trên đầu gối y, trên tay vịn ngự tọa, chim nhỏ xanh lục cũng chôn trong cánh ngủ.
Thượng đế muốn tiếp tục nhắm mắt lại ngủ, lại nghĩ đến chuyện hứa hẹn với Luci —— phải đến tẩm điện ngủ.
Vì thế thần đứng lên, đi tới tẩm điện còn chưa có đi vào.
Giường thực lớn, thực mềm mại, trên nóc điện không có đồ án sao trời quen thuộc. Mới một ngày, thượng đế phát hiện mình đã có chút nhớ thiên sứ xinh đẹp dịu ngoan của mình rồi, có Luci, ôm thực thoải mái.
Bên kia, Lucifiel tựa vào cạnh ao, tự hỏi một vấn đề: “Có nên đến thần điện hay không.”
Hình như chủ động đến sẽ rất không rụt rè.
Cuối cùng Lucifiel quyết định đi thư viện xem thêm vài cuốn sách rồi lại nói.
Hắn nhìn cảm xúc của người khác rất dễ dàng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, nhưng mà chuyện đến phiên mình, ngay cả mình rốt cuộc có phải thích thượng đế hay không hắn cũng không rõ ràng lắm, cũng không có đối tượng để hỏi ý kiến. Nếu là thích thiên sứ nào khác, Lucifiel sẽ không chút do dự cắt đứt phần tâm tư này, hoặc là thỉnh cầu thần linh xóa đi phần ký ức này.
Nhưng mà đối phương là thần…
Hắn đã vì thần mà dâng lên tín ngưỡng, dâng lên thân thể, lại dâng lên tình yêu —— hình như không có chỗ nào không đúng nhỉ?
Lucifiel phiền não chìm vào trong nước, để dòng nước ấm áp tinh lọc tâm tư.
Buổi sáng làm việc, giữa trưa không có ở lại tẩm điện, Lucifiel đến học viện thiên sứ. Trải qua chuyện Michael làm ra lần trước, trưởng thư viện của thư viện thiên sứ quyết định tiến hành thẩm tra sách báo cất chứa. Bởi vì số lượng khổng lồ, trong thời gian vài năm, lão sư trí thiên sứ cũng chỉ giúp trưởng thư viện thanh lý xong được tầng thứ nhất và tầng thứ hai.
Phương thức thẩm tra của bọn họ đơn giản thô bạo, chỉ xem tên sách có chỗ nào không thích hợp hay không.
Nếu như không có, tự động nhảy qua.
Trong thư viện cũng có thêm quy định báo cáo một quyển sách liền thưởng thủy tinh tệ.
Khi Lucifiel đi vào tầng thứ ba thư viện, các lão sư trí thiên sứ đang thống kê đơn sách, sau đó rút sách không thích hợp ra kiểm tra.
Curtis nhìn thấy Lucifiel, không chút hoang mang nói rằng: “Điện hạ, tầng thứ ba thư viện đang thẩm tra sách báo.”
Lucifiel ôn hòa nói rằng: “Các ngươi cứ làm đi, ta chỉ xem vài cuốn sách.”
Curtis không tiện cự tuyệt, liền để các lão sư trí thiên sứ đến bên kia, đừng ảnh hưởng chuyện của sí thiên sứ trưởng. Lucifiel bước vào hành lang giữa giá sách và giá sách, thảm lông phong cách cổ xưa trải ở dưới chân, xung quanh đều là mùi mực nước và mùi sách.
Thứ hắn lật xem đều là phân tích về phương diện tình cảm.
Mấy cái này là những thứ mà quá khứ hắn không thèm để ý, hôm nay vừa nhìn, phát hiện cũng không thiếu ma pháp tình cảm mới lạ.
Giống như quyển trên tay hắn «Chế tác bảo thạch tình cảm đặc biệt».
Loại ma pháp này thi triển ra, sẽ đem tình cảm hóa thành một loại màu sắc, cố định vào một viên bảo thạch, hình thành bảo thạch tình cảm đặc biệt dùng làm lễ vật đưa tặng. Trên đó viết tình yêu là màu hồng, tình bạn là màu cam, tình thân là màu trắng ngà vân vân, nhiều chủng loại màu sắc, khiến trước mắt Lucifiel có chút sáng ngời.
Hóa ra trong lĩnh vực hắn không đi tìm hiểu, còn có thứ thú vị như vậy.
Lucifiel lập tức xem cả quyển sách một lần.
Tìm được thứ mình cần, hắn liền cáo biệt trưởng thư viện Curtis, một lúc lâu sau, Curtis xuất hiện ở nơi Lucifiel đọc sách, lấy quyển sách đó ra từ trên giá.
Con ngươi hắn ta dưới kính mắt hiện lên vẻ hoang mang, đọc ra tên sách: “«Chế tác bảo thạch tình cảm đặc biệt»?”
Lucifiel điện hạ muốn loại sách này làm gì, chẳng lẽ muốn tặng ai lễ vật sao?
Cung điện sí thiên sứ trưởng.
Trở lại cung điện, Lucifiel tìm được một khối bảo thạch màu sắc trong suốt độ tinh khiết cao, thiên phú của hắn cao, đối với lý giải ma pháp nhìn một lần liền hiểu rõ, rất nhanh liền xuống tay cải tạo khối bảo thạch này.
Lúc hắn thi triển ma pháp, bắt đầu nhớ lại tình cảm với thần linh.
Thời gian dài lâu.
Ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy thần, phải ngược dòng đến lúc ban đầu, là lúc hắn mới vừa sinh ra.
Lucifiel nói rằng: “Không đúng.”
Trước khi sinh ra, dường như hắn cũng lưu lại một chút ấn tượng, cái loại cảm giác được săn sóc ân cần, linh hồn ấm dào dạt.
“Thần sáng tạo mình vào ngày sáng thế thứ sáu…” Lucifiel nâng khối bảo thạch trong suốt ấy, ma pháp vờn quanh phía trên, con ngươi của hắn toát ra một tia hoài niệm, “Thần nói, mình là tạo vật hoàn mỹ nhất của y, sáu tháng sáu là sinh nhật mình, rõ ràng ngày đó là ngày đông đảo sinh linh sinh ra, thần lại xem ngày đó là sinh nhật mình.”
Theo Lucifiel lầm bầm lầu bầu, ma pháp và hồi ức cộng minh, bảo thạch lại xảy ra thay đổi.
Màu đỏ đại biểu cho trung thành, màu vàng đại biểu cho tín ngưỡng, màu vàng nhạt đại biểu cho ngưỡng mộ… Còn có rất nhiều màu sắc hiện lên ánh sáng trên bảo thạch. Lucifiel tươi cười trước sau như một, hồi ức với hắn mà nói là chuyện tốt đẹp, không có tình cảm mặt trái gì, tận đến… một đoạn thời gian gần nhất, thượng đế thay đổi khiến hắn có chút trở tay không kịp.
Thần bảo hắn thị tẩm.
Tâm linh bình tĩnh bị đánh phá, sinh ra gợn sóng.
…
Sau khi ma pháp hoàn thành, Lucifiel như trút được gánh nặng, cúi đầu nhìn.
“Đây là cái màu sắc gì…”
Sí thiên sứ trưởng tôn quý của thiên đường ánh mắt mê man, nhìn thấy một khối bảo thạch đủ mọi màu sắc kỳ quái.