Toàn Thế Giới Đều Vì Ta Mà Tranh Giành Tình Cảm

Chương 2

Khi Ngô Bân nhận được điện thoại của Cảnh Dư, cũng là tương tự phản ứng này.

Má ơi!

Lòng hắn mấy tháng nay chua xót đến chết, chương trình này của hắn vừa vặn diễn ra cùng lúc với 《 Cất Cánh Đi Thần Tượng 》, bên đó tỷ lệ người xem từ từ tăng lên, rating chương trình mình lại vô cùng ảm đạm, nhà tài trợ đã sắp không chiêu mộ được!

Cố tình tổng đạo diễn của 《 Cất Cánh Đi Thần Tượng 》là bạn học của hắn, hai người họ luôn là đối thủ một mất một còn trong quá trình học tập.

Trong số của cuối cùng của 《 Cất Cánh Đi Thần Tượng 》, bọn họ đã mời nữ hoàng rock and roll làm người hướng dẫn, rating liền đạt đến một tầm cao mới, cái tên kia ở trong group bạn học đắc ý dào dạt suốt hai ngày trời.

Ngô Bân thiếu chút nữa tức muốn xì khói.

Nhưng dù tức giận đến đâu, hắn cũng không có biện pháp, ai biểu bọn họ lại nghèo chứ.

Nghèo tới mức thậm chí mời một ngôi sao nhỏ cũng phải nghiến răng.

Cho tới thời điểm Cảnh Dư ngỏ ý muốn tới chương trình làm khách mời, cằm của hắn thiếu chút nữa là rớt xuống.

Sau khi khiếp sợ, hắn thậm chí còn không tin, bắt đầu hoài nghi có phải có người muốn lừa hắn hay không.

Mãi đến khi người đại diện của Cảnh Dư xác nhận, chữ ký hai bên đều nằm trên bản hợp đồng, hắn mới hoàn toàn khôi phục lại trạng thái tinh thần.

Má ơi!

Cảnh Dư đến chương trình bọn họ làm người hướng dẫn?

Là anh ta tự mình yêu cầu??

Thời điểm trợ lý đạo diễn đẩy cửa đi vào, liền thấy thân thể mập mạp của Ngô Bân nằm rạp trên mặt đất, tiểu trợ lý: "... Đạo diễn, ngài đây là?"

Ngô đạo chậm rãi phun ra hai chữ: "Thật sốc."

"Cái kia, thông báo một chút, chương trình của chúng ta có chỗ dựa rồi."

"Há, ai vậy?"

"... Cảnh Dư."

Tiểu trợ lý kinh hãi: "Cảnh Dư?? Cảnh Thiên Vương?? Không phải chứ, anh ấy nguyện ý đến chương trình chúng ta? Không đúng! Cho dù tìm quan hệ mời anh ấy đến, chúng ta cũng không trả nổi lệ phí di chuyển của Cảnh Thiên Vương!"

Ngô đạo: "... Miễn phí."

Tiểu trợ lý: "!!!"

Tiểu trợ lý đứng ngốc tại chỗ, im lặng một lát, trực tiếp quay người đi ra ngoài, liền nhỏ giọng nỉ non: "... Đừng nói nữa, tôi cũng bị sốc."

...

Đồng dạng như thế, người đại diện của Cảnh Dư là Hồng tỷ cũng cảm thấy mình cũng cần được ai ủi.

Cô đối Cảnh Dư thật sự là vừa yêu vừa hận.

Lớn lên xuất thân tốt năng lực tốt, yếu tố gì cũng là hàng đầu, thực lực trực tiếp đè bẹp các idol khác, vậy mà tính khí chính là kém đến đòi mạng, muốn nói với mọi người tôi đây là người giỏi nhất vậy đó.

Kiêu ngạo đến vô pháp vô thiên.

Ấy vậy mà là một ngôi sao đang hot nửa bầu trời, cô có thể làm sao?

Chỉ có thể mà quen với việc đó.

Tính khí càng ngày càng quái đản, hai ngày trước còn quyết tâm tham gia một chương trình làm người hướng dẫn cho một tiết mục.

....... Lại còn không cần tiền.

Không đáp ứng thì liền cho cô nghỉ việc.

Hồng tỷsợ đến ngây người, hết cách rồi, chỉ có thể theo ý vị tổ tông này.

Cô liền nói một cách khó chịu: "Qua bên kia thì phải ý tứ một chút, camera luôn ở xung quanh, anh cũng nên biết nặng nhẹ, đừng có để cho bất kỳ vụ bê bối nào xuất hiện. Còn có, hãy kiên nhẫn mà hướng dẫn các học viên, lưu lại cho người ta một cái ấn tượng tốt."

Cảnh Dư nằm chênh chếch trên ghế sôpha, quần đen áo đen, hai cái chân lười nhác mà mở ra, càng lộ vẻ thon dài.

Đầu gục xuống, chiếc mũ đang đội kéo xuống rất thấp, chỉ lộ ra sống mũi cao, môi mỏng, cùng với đường nét lạnh lùng nghiêm nghị của chiếc cằm.

Lúc Hồng tỷ nói chuyện, hắn không phản ứng quá lớn, ngón trỏ gõ gõ lên tay vịn, hiện ra vẻ rất là không kiên nhẫn.

Nghe đến câu cuối cùng, ngón tay nhất thời dừng lại.

Rốt cục cũng ngẩng đầu lên, khóe môi không tự chủ loan thành một độ cong nhu hòa: "Ừ, tôi biết."

Hồng tỷ: "..."

Chờ chút, cô không nhìn lầm, giờ khắc này trong mắt Cảnh Dư rõ ràng mang theo... Ôn nhu???

Chỉ có điều không chờ cô nhìn kỹ, Cảnh Dư cũng đã cấp tốc đứng dậy, đối với trợ lý nói: "Đi."

Hồng tỷ: "Làm gì?"

Cảnh Dư đi tới cửa: "Đi tổ tiết mục."

Bước chân hắn càng lúc càng nhanh, vừa dứt lời người đã biến mất ở cửa.

Hồng tỷ: "???"

Không phải chứ, có cần nôn nóng như vậy không?!

...

Cảnh Dư mang theo trợ lý ngồi trên máy bay suốt một đêm, đôi mắt đỏ bừng mà đến địa điểm ghi hình 《Trại Tập Trung Idol》, thời điểm tới nơi đã là ngày thứ hai.

Hắn dừng lại trước tòa nhà và nhìn lên, con ngươi màu đen nổi lên chút ánh sáng.

Tổ tông phù hộ, hắn rốt cục!

Cũng gặp được vương!!

Hơn nửa tháng trước, là thời điểm sấm sét lần thứ nhất xuất hiện, Cảnh Dư đang ghi hình cho một gameshow, với âm thanh của sấm sét, linh khí mỏng manh của đất trời nhẹ nhàng lay động, ngay sau đó yêu lực trong đan điền không tự chủ run lên.

Chưa đầy một giây, trong đầu Cảnh Dư cấp tốc đưa ra một thông tin mà hắn không dám tin tưởng.

Yêu vương, thức tỉnh rồi!

Bất quá lúc này vương khí còn quá mức nhỏ yếu, không đủ để phán đoán vị trí cụ thể của yêu vương, theo tiếng sấm sét quỷ dị kéo dài, lực lượng của yêu vương càng lúc càng rõ ràng, rốt cục một ngày trước, hắn đã xác định được mục tiêu.

Cảnh Dư thu tầm mắt lại, kìm nén tâm trạng kích động của mình, mang kính râm, nhanh chân đi tới thang máy.

Đưa tay muốn nhấn nút mũi tên đi lên.

Ngón tay vừa lúc muốn chạm vào, bỗng nhiên một trận vị ngọt chui vào trong mũi.

Một giây sau, lục phủ ngũ tạng cứ như được nước mưa cọ rửa, hoàn toàn khó giải thích được cảm giác khoan khoái.

Cảnh Dư ngẩn ra.

Linh khí xung quanh hắn, dày lên?

Trăm năm qua, linh khí càng ngày càng mỏng manh, linh khí trong cơ thể hắn cũng không có cách nào duy trì được, nhưng mới vừa tức thì, hắn dĩ nhiên cảm giác được xung quanh hắn trong chớp mắt mà dồi dào gấp mấy lần!

!!!

Đây chẳng lẽ là linh khí của yêu vương trong truyền thuyết?

Tương truyền Yêu Vương yêu lực vô biên, chẳng những yêu thuật cao cường, còn có thể ban ơn cho chúng yêu ở xung quanh, chỉ cần ở bên người Yêu Vương, bảo đảm thần thanh khí sảng, ăn gì cũng ngon, linh khí dư thừa giống như được uống mười hộp melatonin.

Hắn đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên trước mắt duỗi ra một cánh tay.

Trắng gầy, tinh tế.

Những đầu ngón tay trắng nõn ở trước mặt hắn nhấn nút đi lên.

Cảnh Dư cảm giác linh khí trong cơ thể phun trào, trong đầu hiện ra một suy nghĩ lớn mật.

Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía chủ nhân của cánh tay này.

Đẹp đẽ, sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo đến khó mà tin nổi.

Vai vừa gầy vừa hẹp, mặc trên người một chiếc áo thun trắng.

Khiến người trìu mến.

Không mang một kiểu tóc nhất định nào cả, mái tóc đen mềm mại cứ như vậy mà phủ lên bên trán, bên tai.

Đôi mắt đen bóng, phía đuôi mắt là một nốt ruồi màu nâu, làm cho người ta mấy phần sợ hãi sinh động.

Nội tâm Cảnh Dư sinh ra một luồn kích động khó nói nên lời, cách kính râm, ôn nhu mà chăm chú nhìn ngắm vẻ đẹp của thiếu niên này.

Tại thời điểm này, hắn liền có một suy nghĩ chắc chắn.

Yêu vương!

—— đánh cược một sọt cà rốt, thiếu niên này nhất định chính là yêu vương vĩ đại!

Nhìn bộ dáng tỉnh tỉnh mê mê không rành thế sự này, đích thực là yêu vương mới vừa thức tỉnh.

Trời ạ, bé con mới vừa nháy mắt, thật đáng yêu.

Ngao ngao ngao thật sự là quá đáng yêu đi!

Đôi mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào bé con Yêu Vương, đan điền hấp thu linh khí xung quanh bé con đến dư thừa, Cảnh Dư hiện tại, hạnh phúc đến mức muốn khóc.

May mà mang theo kính râm, hoàn mỹ che được nước mắt nơi đáy mắt.

Mà khóe môi lại không bị khống chế giương lên thành một độ cong kích động.

Tống Nghiên là chuẩn bị đi luyện tập vũ đạo.

Mấy ngày trước thân thể trở nên dị thường, cậu hết ngủ rồi lại ăn, căn bản không có tinh lực luyện tập vũ đạo thật tốt, ngày hôm nay dậy thật sớm, chuẩn bị kỹ càng tập luyện phần còn thiếu.

Lúc vừa bước vào đại sảnh, liền đụng được một thanh niên ngây ngốc đứng trước cửa thang máy.

Tống Nghiên nhìn tay hắn run run, hết nửa ngày cũng không nhấn nút thang máy, vì vậy rất tri kỷ mà giúp hắn nhấn xuống.

Một giây sau, liền thấy thân thể người này cứng ngắc, đầu quay chút chút, nhếch môi, cười cứ như... Thiểu năng trí tuệ.

Còn kèm theo triệu chứng co giật bất thường.

Phảng phất một giây sau, khóe miệng chảy ra một ngụm nước óng ánh trong suốt.

Tống Nghiên nhìn người đàn ông một cách dịu dàng như nhìn một đứa trẻ tật nguyền.

Lớn lên đẹp như vậy, đáng tiếc.

......

Buổi chiều, nhóm luyện tập sinh đều rất hưng phấn, bởi vì thiên vương Cảnh Dư lập tức đây hướng dẫn bọn họ!

Mọi người đều sôi trào, cùng người quen nhỏ giọng thảo luận.

La Kiệt Linh nắm tay nắm chặt, hào hứng vẫy tay mà cười toe toét: "Yes! Mình sẽ thấy Cảnh Dư bằng chính mắt mình! Thật không nghĩ tới nha, mình thế nhưng thật sự có thể nhìn thấy anh ấy! Ôi cuộc sống ơi!"

Tống Nghiên cũng rất phấn khích, cậu nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, thật mong đợi, không biết chút nữa có thể xin chữ ký được không."

Tuy rằng cậu không biết Cảnh Dư, thế nhưng viện trưởng rất ái mộ các minh tinh, nếu có được chữ ký đưa cho bà ấy, bà ấy nhất định sẽ thật vui vẻ.

"Hầy, thật không có kiến thức!" Tuỳ tùng A của Ngụy Tử Dương mang theo âm thanh chán ghét vang lên.

Ngay sau đó, tuỳ tùng B bắt đầu theo lệ phụ họa: "Thôi, cậu cho rằng ai cũng có thể so với anh Tử Dương của chúng ta? Ký tên tính là gì, anh Tử Dương không chỉ cùng một công ty với Cảnh Thiên Vương, lúc trước còn tham dự chung một sự kiện nữa!"

Lời này được nói siêu to, cứ như là sợ người khác không nghe được ấy.

Không có gì bất ngờ xảy ra, mọi người thực nể tình: "Wow."

Câu cảm thán đáng ghen tị này khiến cho Ngụy Tử Dương rất đắc ý, hắn khách khí vung tay, bất đắc dĩ cười cười: "Cũng không có nha, chỉ có điều... Anh Cảnh xác thực rất quan tâm tới hậu bối chúng ta đó, ha ha ha."

Tuỳ tùng A nhanh chóng: "Anh Tử Dương, đó là bởi vì thiên vương vừa ý anh, không phải với tính khí của thiên vương, nếu một chút bản lĩnh cũng không có, làm sao khiến cho anh ấy nhìn anh bằng con mắt khác?"

Nói xong, còn khinh thường mà liếc mắt Tống Nghiên một cái, ý tứ rất rõ ràng.

Tuỳ tùng B không cam lòng yếu thế: "Đúng đó, nếu không phải vì có anh Tử Dương, chương trình này của chúng ta có thể mời được anh ấy sao? Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết nữa là!"

Tuy rằng nghe có vẻ hơi khoác lác, nhưng mọi người nghĩ một hồi, 《 Trại Tập Trung Idol 》có thể mời Cảnh Dư tới chính là một sự kiện không thể tin được, bọn họ không ai không biết tổ tiết mục nghèo bao nhiêu....

Nếu là chuẩn bị nền tảng cho người mới cùng công ty, vậy thì giải thích được, ở trong số này chỉ có Ngụy Tử Dương là cùng một công ty với anh ấy.

Mọi người đều nghĩ tới điểm này, vì thế hội trường phát ra một tiếng càng thêm chân thực: "Wow ~!"

"Anh Tử Dương thói xấu nha!"

"Anh Tử Dương, sau này nhớ che chở cho đàn em đó!"

"Sau này phú quý nhen anh!!"

Ngụy Tử Dương bị mọi người vờn quanh mà vây vào giữa, cười: "Các cậu nói xong chưa... không có chuyện gì đó đâu, chớ nói nhảm... Anh Cảnh là thần tượng của tôi."

Nói xong, bất động thanh sắc liếc nhìn Tống Nghiên bị cô lập một bên, thần sắc sung sướng mà cong cong môi.

La Kiệt Linh bị tức đến mặt đỏ bừng lên, mà nhưng không cách nào phản bác, chỉ có thể kìm nén.

Tư vị này, khỏi nói có bao nhiêu nghẹn khuất.

May mà, uất ức không được bao lâu, liền có nhân viên công tác tới nhắc nhở mọi người, Cảnh Dư đến!

Cả hai cái camera đều vào vị trí.

Mọi người cũng lập tức yên tĩnh lại, cấp tốc trở về đến vị trí của chính mình, kích động chờ đợi thiên vương đến.

Không lâu lắm, cửa lớn được Ngô Bân đạo diễn đẩy ra, "Nào các chàng trai, các cậu xem ai đến!"

"Wow, là Cảnh Dư lão sư!"

"Cảnh Dư lão sư!"

"Cảnh Thiên Vương, em yêu anh!"

Đám con trai lớn tiếng hoan hô bên trong, từ phía cửa một nam nhân chậm rãi đi vào.

Trang phục khốc huyễn, với một cặp kính râm đen trên sống mũi, trên mặt không biểu tình gì.

Trong lúc vung tay nhấc chân, phong phạm siêu sao mười phần.

Thật quá khốc!

Nhưng mà, không ai biết, đôi mắt được che dấu sau lớp kính râm, lại cất giấu thần sắc căng thẳng cùng bất an.

Biểu hiện của hắn hồi sáng, quá kém!

Từ giờ trở đi, nhất định phải khắc chế, vô cùng khắc chế, ngàn vạn lần thể dọa sợ bé con tiểu Yêu vương!

Cảnh Dư một bên tiếp sức tinh thần trong lòng, một bên đi về nhóm luyện tập sinh, không, là đi về hướng Tống Nghiên.

Ngụy Tử Dương đứng gần cửa, nhìn Cảnh Dư một câu lời thừa thãi cũng không có, trực tiếp hướng chính mình mà đi tới, trong lúc nhất thời có chút kích động.

Tuy rằng ở trước mặt mọi người có biểu hiện quen biết Cảnh Dư, nhưng trên thực tế vẫn chưa nói chuyện lần nào, chỉ xa xa nhìn qua mấy lần, có thể trong lời nói của hắn có câu là thật, Cảnh Dư thật sự là thần tượng của hắn.

Nhìn thấy thần tượng càng ngày càng gần, Ngụy Tử Dương lòng có chút phiêu phiêu, không nhịn được mà nghĩ có phải đây là sự an bài của công ty...

Mắt thấy Cảnh Dư cách mình chưa tới 1 mét, Ngụy Tử Dương không tự chủ được thẳng tắp thân thể, kích động hít sâu một hơi: "Cảnh —— "

Chữ thứ nhất vừa mới nói ra khỏi miệng, đã thấy bước chân Cảnh Dư không dừng lại, thẳng tắp mà lướt qua bên người mình.

Lướt đi qua......

Đi qua......

Đi.......

Chỉ chừa cho hắn một cái bóng dáng dần đi xa.

Ngụy Tử Dương: "..."

Chết tâm.

Càng làm cho tim hắn đen ngòm chính là, vài giây sau, Cảnh thiên vương thế nhưng lướt qua vô số luyện tập sinh, ngừng lại trước một thiếu niên trắng trẻo xinh đẹp.

Người kia là, Tống Nghiên.

Toàn hội trường an tĩnh.

Từng đôi đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cảnh Dư, cùng với luyện tập sinh trước mặt hắn, Tống Nghiên.

Sau đó, mọi người nghe được Tống Nghiên một tiếng nho nhỏ kinh hô: "A? Anh, anh là Cảnh Dư?!"

Hở, đây không phải là người thiểu năng trí tuệ ở thang máy sao!

Nhóm luyện tập sinh:???

Đệt! Cái gì gọi là "Anh là Cảnh Dư?"?

Thiên vương đó, nói ra giống như không quen biết vậy!

Ngô đạo cũng biến đổi sắc mặt, đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện như vậy!

Hắn gấp đến độ trên đầu thấm một tầng mồ hôi mỏng, Ngụy Tử Dương lại thiếu chút nữa phụt cười ra tiếng.

Tiểu tử Tống Nghiên này xong rồi!

Ai mà không biết Cảnh Dư là xấu tính chứ!

Đắc tội hắn, chờ bị ướp lạnh đi.

Ngụy Tử Dương duỗi dài cổ, không chớp mắt mà nhìn trò hay sắp diễn ra.

Cách đó không xa, Cảnh Dư tựa hồ sửng sốt, rồi sau đó thận trọng mà tháo kính râm xuống.

Cứ tưởng bên trong cặp mắt kia là nét kiêu ngạo bất kham, mà giờ phút này lại mang theo một chút ánh sáng, khóe môi mím chặt cũng giơ lên một chút, thanh âm có chút run: "Ngài...... Cậu biết tôi?"

Mọi người: "......"

Ngụy Tử Dương thiếu chút nữa té chổng mông.

??? Kịch bản này không đúng!

Còn có, kích động này của thiên vương, còn mang theo ngữ khí ngưỡng mộ, là chuyện như thế nào?

Ảo giác!

Mẹ nó nhất định là ảo giác!!

Cảnh Dư cũng không phát hiện không đúng chỗ nào.

Hắn cảm thấy chính mình đã khắc chế rất tốt.

Đường đường là Yêu Vương điện hạ, thế nhưng là biết tên hắn, mộ phần tổ tiên nhà hắn hiển linh rồi!

Chút nữa sẽ đi mua mấy sọt cà rốt, dâng lên cho các vị tổ tiên nha, cảm tạ các đại lão đã phù hộ.

Tổ đạo diễn đã an bài một nhóm người hướng dẫn để kiểm tra phần nhảy của mọi người, các nhóm thiếu niên đều bắt đầu khởi động thân thể, muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt thiên vương, phô ra một mặt ưu tú nhất.

Ép chân ép chân......

Giãn gân giãn cốt......

La Kiệt Linh một bên thực hiện động tác, một bên quan tâm nói: "Tống Nghiên, cậu có nhớ động tác của mình không?"

Tống Nghiên mấy ngày hôm trước vẫn luôn ăn ngủ ngủ ăn, hai ngày này mới bắt đầu liều mạng luyện tập, động tác của cậu ấy kém, bây giờ biểu diễn ở trước mặt Cảnh Dư, cái này làm cho hắn có chút lo lắng.

Tống Nghiên gật đầu: "Nhớ được."

La Kiệt Linh cười: "Thiếu chút nữa đã quên, cậu nhớ động tác rất nhanh."

...... Chỉ là nhảy không tốt, khụ khụ.

Hắn một bên lảm nhảm, không chờ Tống Nghiên nói lại tiếp tục nói, "A, thiệt muốn lập tức nhảy trước mặt thần tượng a! Ta muốn chết muốn chết! Kích động tới khẩn trương đi rồi! Lòng bàn tay đều ra mồ hôi rồi a!"

Cảnh Dư đứng ở chính giữa phòng tập, ngón tay hơi cuộn, đầu ngón tay vừa vặn đụng tới lòng bàn tay hơi ướt.

—— tay hắn cũng ra mồ hôi.

Một chút nữa là có thể nhìn thấy tiểu yêu vương thực hiện vũ đạo, còn có gì kích động hơn không?

Nhóm đạo diễn đã an bài mọi người nhảy theo bài hát chủ đề của 《Trại Tập Trung Idol》, vài phút sau, một nhóm thiếu niên đứng xếp hàng, âm nhạc bắt đầu vang lên.

Ngô đạo hôm nay đã xuất tiền ra, đồng thời vận dụng cả ba máy quay phim, một cái là quay nhóm luyện tập sinh, hai cái còn lại là sử dụng cho Cảnh Dư.

Bản thân hắn cũng bắt đầu thích thú, những khi nhìn đến một nửa trong số đó, Ngô đạo bắt đầu che mắt.

Quá rác rưởi!

Đại khái là bởi vì có thiên vương nhìn, nhóm luyện tập sinh rất là khẩn trương, các tình huống bắt đầu phát sinh, có nhớ lầm động tác, chậm nửa nhịp, chụp nhanh, nhe răng trợn mắt, còn có đánh tay giẫm chân lên người khác......

Tóm lại, phi thường không nỡ nhìn thẳng.

Ngô đạo xấu hổ mà nhìn về phía Cảnh Dư, nhưng người đó dường như không nhìn ra những tình huống này, mà chỉ thẳng tắp nhìn về một hướng của sân khấu.

Bên môi còn treo một tia cười sủng nịch.

Cảnh Dư thật đúng là không chú ý tới những con tôm có cá nhỏ bên kia, trong mắt hắn hiện tại chỉ có mấy trăm tầng kính yêu đối với tiểu yêu vương.

Bé con thật đáng yêu, cái mông kia đang lắc qua lắc lại!

Manh chết tôi!

Ánh mắt, cái ánh mắt giết người này!

Không hổ là Yêu Vương, quá có mị lực!

......

A bé con nghiêm túc như vậy, hẳn là đang rất mệt đi?

Nghỉ ngơi! Bé con yêu cầu nghỉ ngơi!

Vì thế, một khúc xong xuôi, nhóm luyện tập sinh đứng ở tại chỗ không ngừng thở dốc, đồng thời thấp thỏm chờ đợi lời bình luận độc ác đến từ thiên vương.

Ngô đạo thậm chí im lặng mà đeo tai nghe, làm bộ che lỗ tai mình lại.

Không nghĩ tới, thiên vương mở miệng rất là ôn hòa: "Rất tuyệt! Mọi người vất vả, nghỉ ngơi mười lăm phút."

Mọi người: "......"

4 phút vũ đạo mà thôi, vâng, vất vả sao?

Tống Nghiên xác thật có chút mệt, vì đuổi kịp tiến độ, tối hôm qua luyện tập đến tận 3 giờ sáng, nghỉ ngơi hai ba tiếng đồng hồ, buổi sáng không đến 6 giờ lại bắt đầu luyện tập.

Công việc này so với chuyển gạch trên công trường đã là nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nghe nói triển vọng sau này cũng không tồi, cậu muốn tiếp tục công việc của mình trong ngành này, ít nhất sau khi bị đào thải còn có thể đóng một vai nhỏ nào đó, hoặc là quảng cáo vai phụ gì đó.

Cho nên phải nỗ lực gấp bội mới được.

Luyện tập một ngày, thân thể không có quá nhiều cảm giác mệt mỏi, chính là có chút khát nước.

Nghe được Cảnh Dư hạ lệnh nghỉ ngơi, hắn liền cùng La Kiệt Linh chào hỏi một tiếng, đi đến bên cạnh cầm chai nước mà cậu đã uống trước đó, uống vào hai ngụm.

Uống uống, lại giác sau lưng có một tầm mắt nóng rực.

Tống Nghiên quay đầu lại, nhìn thấy Cảnh Dư không biết từ khi nào đi đến phía sau mình, vô cùng chính trực mà nhìn thẳng vào mình.

Tống Nghiên lễ phép mà hướng hắn gật đầu: "Chào Cảnh lão sư."

Cảnh Dư mắt sáng rực lên: "...... Chào cậu."

Sau đó là một trận trầm mặc.

Tống Nghiên không biết nên nói cái gì.

Nhớ tới mình buổi sáng này đem thiên vương trở thành kẻ thiểu năng trí tuệ, cậu mơ hồ có chút xấu hổ.

Đơn giản ngửa đầu uống nước, uống xong, vừa quay đầu lại: "......"

Hở, giờ phút Cảnh lão sư không chỉ có nhìn chằm chằm vào cậu, mà còn chằm chặp nhìn vào chai nước khoáng trống không trên tay cậu.

Nội tâm Cảnh Dư có chút kích động.

Đây là, cái chai mà tiểu yêu vương dùng qua đó!

Trong truyền thuyết, bất luận đồ vật gì được Yêu Vương dùng qua đều sẽ còn sót lại dấu vết, nếu có thể được Yêu Vương tặng, bọn họ liền có thể tắm trong sự ban ơn mê hoặc của Yêu Vương.

Nếu, nếu hắn may mắn có thể có được chai nước khoáng mà bé con đã dùng qua......

Cảm thụ được ánh mắt càng ngày càng nóng của Cảnh Dư, Tống Nghiên rốt cuộc nhịn không được: "Cảnh lão sư, xin hỏi có chuyện gì sao?"

Cảnh Dư rối rắm một lát, rốt cuộc lấy hết can đảm, thanh âm run rẩy nói: "Ngài...... Cậu có thể đem cái chai này cho tôi không?"

"A?"

Cảnh Dư: "Không phải, ý của tôi là, tôi giúp cậu ném đi!"

Tống Nghiên: "?"

Cảnh Dư ra vẻ tùy ý: "À, dù sao tôi cũng nhàn rỗi, cậu đang vội thì hãy đi đi, tôi giúp cậu ném cái chai."

Lời này nói ra, giống như có chỗ nào không đúng?

Nhưng một chốc, Tống Nghiên cũng không quá phản ứng.

Chỉ "Nga" một tiếng, ngơ ngác mà đem cái chai đưa qua, trơ mắt mà nhìn Cảnh thiên vương thật cẩn thận mà vươn đôi tay, thành kính mà tiếp nhận cái chai không trên tay cậu.

...... Kia, cái bộ dáng như chưa hiểu việc đời, cực kỳ giống như lần đầu nhận lương của mình a.