Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy

Chương 15

Trình Thức thấy vẻ mặt lành lùng của Hà Điếu Yên, mếu máo nói: “Dù con không quan tâm đến tôn nghiêm phái Côn Luân, vì mặt mũi của người con cũng không thể thua trận được……”

Hà Điếu Yên trừng hắn: “Nói chuyện kiểu gì đấy?”

Trình Thức cúi đầu im lặng.

Hà Điếu Yên thấy hắn không giống như đang nói dối, cũng rất nghi hoặc: “Căn cốt của Nhiếp Thiên Thu quả thực rất tốt, nhưng tôi đã kiểm tra kinh mạch của cậu ta, cũng không có nội công mà. Dù chiêu thức có lợi hại thì cũng không thể thắng cậu mới đúng…”

Trình Thức kỳ quái mà nhìn hắn: “Cậu ta không nội công? Không có khả năng!”

Hà Điếu Yên nói: “Cũng không thể là do tôi không kiểm tra ra được?”

Trình Thức đương nhiên vô cùng tán thành năng lực của Hà Điếu Yên, nghe vậy cũng có chút mờ mịt.

Hà Điếu Yên đơn giản không nghĩ nữa: “Mặc kệ thế nào, ngày mai chương trình cũng quay xong rồi.”

Nói đến chương trình, Trình Thức vội nói: “Con chính là bởi vì chương trình này nên mới quay về.”

Hà Điếu Yên nhìn hắn, Trình Thức nói: “Hai ngày trước con nghe được cuộc điện thoại của ba con với người ở tổ chương trình, nghe nói tổ chương trình tìm người của tiểu long nhân đến đây, nghe nói muốn đấu võ đài với phái Côn Luân.”

Mày Hà Điếu Yên nhăn lại: “Thanh Long Bang?”

“Tiểu long nhân là tiểu long nhân, còn Thanh Long Bang gì chứ.” Trình Thức đầy vẻ ghét bỏ mà phun tào, “Tổ chương trình kia không biết từ chỗ nào lại liên lạc được với người của tiểu long nhân, quá đê tiện, còn cố ý gạt người, người nhanh chóng trở mặt với bọn họ đi, đừng ghi hình nữa.”

Hà Điếu Yên nhàn nhạt nói: “Nếu không chụp, danh tiếng phái Côn Luân bị cậu ném đi lấy lại kiểu gì?”

Trình Thức im lặng.

Hà Điếu Yên chắp tay sau lưng, nói: “Hơn nữa, chẳng lẽ phái Côn Luân ta lại sợ kẻ hèn như Thanh Long Bang.”

Trình Thức: “…… Dựa vào mười sáu đại đệ tử kia của người, thật sự không chắc đâu.”

Hà Điếu Yên trừng hắn một cái.

Trình Thức lại nhe răng cười: “Nhưng mà không phải lần này con đã trở về sao, có con ở đây, nhất định sẽ bảo vệ người cùng phái Côn Luân.”

Hà Điếu Yên: “Nếu không phải cậu thì làm sao lại xảy ra chuyện lung tung rối loạn này.”

Trình Thức: “…… Cho nên mới nói lúc trước người không nên tách chúng con ra.”

Hắn tiến lại gần: “Người xem người mặc kệ thế này, con sẽ dễ dàng gặp rắc rối nha.”

Hà Điếu Yên tức giận đến mức trợn trắng mắt: “Cậu còn không đi?”

Trình Thức mắt điếc tai ngơ: “Con thấy lần này sinh ý của cửa hàng trực tuyến khá tốt, mọi người có thể làm hết được không?”

Hắn lén lút mà diss Mạch Hạo Thiên một chút: “Bằng vào chỉ số thông minh của Mạch Hạo Nhiên thì có lẽ không trông cậy được vào đâu…”

Hà Điếu Yên lạnh mặt: “Nó là sư thúc của cậu đấy.”

“***” Ở trong lòng Trình Thức không ngừng mosaic một chuỗi dài, cả giận nói, “Chỉ trách ba con, sao bối phận lại nhỏ như vậy chứ, ngay cả học sinh tiểu học cũng có thể áp lên đầu.”

Hà Điếu Yên: “……” Con cháu bất hiếu!

Trình Thức lộ ra tươi cười nịnh nọt: “Sư thúc tổ, chỉ cần người mở miệng nói một tiếng, con lập tức quay về xử lý sinh ý cho người.”

Hà Điếu Yên: “…… Cậu cút đi.”

Trình Thức giả bộ không nghe được, tự mình an bài cho chính mình: “Đêm nay con ở nhà người nhé”

Hà Điếu Yên: “Nhà tôi không còn phòng, Nhiếp Thiên Thu đang ở đó.”

Trình Thức vừa nghe đến tên Nhiếp Thiên Thu, thân thể mất tự nhiên mà run lên một chút, nói: “Vậy thì con tìm Lục Mạo chắp vá một chút.”

Hà Điếu Yên hừ lạnh một tiếng: “Mỗi ngày Hạo Thiên đều tìm Lục Mạo nói xấu về cậu, cậu đoán xem Lục Mạo có chịu để cho cậu ở không?”

Trình Thức: “Oa, Hạo Thiên thật quá đáng, còn không phải cậu ta ghét con có quan hệ tốt với người sao!”

Hà Điếu Yên: “…… Cậu đi tìm sư thúc Trâu Bình của cậu chắp vá một chút đi.”

Trình Thức bĩu môi: “Nhưng mà con không thích nghe mấy cái tâm đắc về dưỡng sinh của người già đâu.”

Nói thì nói như vậy, nhưng chân hắn vẫn không tình nguyện mà hướng về phía căn nhà của Trâu Bình.



Ngày hôm sau là ngày ghi hình cuối cùng của tổ chương trình, tất cả đệ tử phái Côn Luân đều bỏ xuống công việc của mình, tham gia lần ghi hình cuối cùng này.

Mạch Hạo Thiên vừa thấy Trình Thức thế mà cũng ở đây, tức khắc nổi giận, tiến lên muốn đuổi hắn đi. Cuối cùng vẫn là Hà Điếu Yên kéo hai người ra, nói: “Hạo Thiên, con làm sư thúc, phải bao dung với tiểu bối một chút.”

Trình Thức dùng ánh mắt khiêu khích Mạch Hạo Thiên: Chưởng môn che chở tôi, thật tuyệt vời.

Hà Điếu Yên lại nhìn Trình Thức: “Tôn kính sư thúc cậu chút đi.”

Mạch Hạo Thiên hừ một tiếng, hung tợn nói: “Nghe thấy không. kêu sư thúc.”

Hà Điếu Yên nhìn Trình Thức, Trình Thức đành phải không tình nguyện mà hô một tiếng: “Sư thúc.”

Mạch Hạo Thiên lại hừ một tiếng, thay đổi vị trí với Trâu Bình, tỏ vẻ khinh thường làm bạn cùng Trình Thức.

Trâu Bình được đổi tới bên người Trình Thức, vui tươi hớn hở nói: “Trình Thức tiểu sư điệt, lại nói tiếp, con còn chưa kêu ta là sư thúc đâu.”

Trình Thức: “……”

Nghĩ đến mình tối hôm qua may nhờ có Trâu Bình thu lưu, Trình Thức giật giật môi, ủy khuất nói: “Thập lục sư thúc.”

Trâu Bình nhập môn muộn, lúc ông bái Hà Điếu Yên, mạch của Trình Kỳ một mạch đã độc lập đi ra ngoài, vẫn luôn có bối phận nhỏ nhất trong sư môn. Hiếm khi Trình Thức trở về, được trải nghiệm cảm giác trưởng bối đến nghiện, trong lòng ông rất thoải mái, cười tủm tỉm nửa ngày liền.

Trình Thức buồn bực không thôi, quay sang nhìn Hà Điếu Yên nói nhỏ: “Người xem đi, nếu không phải người là sư thúc tổ, con mới không nhận mười sáu vị sư thúc này đâu.”

Trâu Bình ha hả cười nói: “Nói không chừng con sẽ nhanh chóng có thập thất sư thúc đó.”

Trình Thức hoảng sợ mà nhìn về phía Hà Điếu Yên, Hà Điếu Yên chỉ nhẹ nhành “A” một tiếng: “Đừng nháo, sắp quay chương trình rồi.”

Nhóm khách mời cũng nhìn thấy Trình Thức, Nhiếp Thiên Thu nhướng mày: “Tôi còn tưởng rằng quan hệ của phái Côn Luân chính thống cùng bàng chi rất kém chứ.”

Hạ Tinh Hàng giải thích: “Là quan hệ của Trình Kỳ cùng anh Điếu Yên tương đối căng thẳng, Trình Thức và anh Điếu Yên lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt.”

Nhiếp Thiên Thu mặt đầy ghét bỏ: “Thoạt nhìn bốc mùi gay.”

Ánh mắt Hạ Tinh Hàng quái dị mà nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

Một lát sau, đạo diễn cùng một người đi tới, nói: “Các vị, nội dung ghi hình ngày hôm nay của chúng ta thay đổi một chút.”

Đi cùng hắn là người chế tác của chương trình, Lữ Phương. Từ lúc chương trình bắt đầu quay đến giờ, Lữ Phương luôn vào trạng thái ẩn thân, thẳng đến hôm nay mới xuất hiện. Hắn xoa xoa tay, cười một chút: “Các vị bằng hữu, tôi thật sự rất nhớ mọi người.”

Đoạn Dĩnh Kha khó chịu mà nhìn hắn một cái: “Lữ Phương, muốn sửa kịch bản thì phải thương lượng trước chứ.”

Lữ Phương trấn an nói: “Yên tâm yên tâm, kịch bản mới càng k1ch thích hơn kịch bản cũ nhiều, bảo đảm mọi người đều vừa lòng.”

Lữ Phương vừa nói vừa gọi Hà Điếu Yên cùng mấy vị khách mời đến, giảng giải: “Sau khi công chiếu chương trình kỳ trước, có không ít dân mạng nghi ngờ chương trình chúng ta có tấm màn đen, trước khi thi đấu đã bàn bạc với môn phái nương tay với nhóm khách mời chúng ta…”

Nhiếp Thiên Thu cảm thấy đầu gối trúng một thương.

“Cho nên lần này chúng ta sửa lại kịch bản một chút, đem trận luận võ cuối cùng đổi thành đánh nhau với một môn phái khác. Trước đó vẫn luôn không tìm được môn phái thích hợp để đánh lôi đài, cho nên mới không thương lượng với mọi người. Một tuần này tôi đều chạy ở bên ngoài, cuối cùng cũng đã chọn được người thích hợp.”

Nguyễn Vũ Hinh lập tức phản đối: “Vậy không được, nếu như những người đó không biết nặng nhẹ, đả thương chúng tôi thì làm sao bây giờ?”

Lữ Phương bảo đảm nói: “Cái này không cần lo lắng, trước đó chúng tôi đã ký một hợp đồng, bọn họ không thể đả thương khách mời, cũng chỉ là chạm nhẹ mà thôi.”

Nhiếp Thiên Thu vuốt cằm: “Vậy nếu như nhóm khách mời đả thương bọn họ thì sao?”

Lữ Phương chăm chú nhìn cậu một cái, hiển nhiên không cho rằng cậu có năng lực này, nhưng mà vẫn nói: “…… Vậy coi như bọn họ xui xẻo, hợp đồng của chúng ta không nhắc đến cái này.”

Nhiếp Thiên Thu vỗ bả vai của Lữ Phương một chút: “Thông minh, sẽ tiết kiệm tiền.”

Lữ Phương: “……”

Hắn thấm thía nói, “Thiên Thu à, mấy người tới đánh lôi đài kia, không nhất định có fans của cậu.”

Tạ Phượng Đường ở một bên ghen ghét mà nói: “Lữ Phương, ông cũng đừng xem thường Thiên Thu, hắn chính là người đàn ông lọt vào mắt xanh của Hà chưởng môn đó.”

Lữ Phương: “???”

Mấy hôm hắn không ở, đã xảy ra chuyện gì?

Hắn mờ mịt mà nhìn đạo diễn, chỉ thấy đạo diễn đang dặn dò thợ quay phim, căn bản không để ý tới hắn.

Dù thế nào thì chương trình cũng được ghi hình đúng thời gian.

Trừ bỏ đệ tử phái Côn Luân, tổ chương trình còn lâm thời tìm một đám thôn dân đảm nhiệm vai trò khán giả, khiến cho quảng trường được dùng để làm lôi đài chật kín người, không khí rất là náo nhiệt.

Dựa theo lệ thường, đầu tiên là tổ chương trình giới thiệu về phái Côn Luân cùng nhóm khách mời, sau đó liền nói: “Hôm nay đến khiêu chiến nhóm khách mời của chúng ta cùng phái Côn Luân chính là một môn phái tiếng tăm lừng lẫy, bang chúng của họ đông đảo, là đại môn phái hiếm có trong chốn võ lâm hiện nay, phương diện võ học truyền thừa cũng là số một số hai. Ngày hôm nay đến đây, trừ bỏ triển lãm cho chúng ta một màn quyết đầu xuất sắc, tôi tin rằng bọn họ cũng có thể khiến cho khán giả mở rộng tầm mắt, bọn họ chính là ——”

Người chủ trì lâm thời còn rất biết cách úp úp mở mở, cố ý kéo dài âm thanh ngay trước khi hô tên bang phái. Bỗng nhiên, bên phía đệ tử Côn Luân đột nhiên vang lên một đoạn nhạc vang dội ——

“Tôi là một Thanh Long nhỏ ~ Thanh Long nhỏ ~ tôi có rất nhiều bí mật nhỏ ~ bí mật nhỏ ~ nhưng không nói cho cậu~ không nói cho cậu~ không nói cho cậu~”

Mấy người đàn ông vốn đang ngẩng đầu ưỡn nguc đợi người chủ trì giới thiệu bỗng dưới chân lảo đảo một chút, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ buồn bực.

Trâu Bình nhìn Trình Thức đột nhiên điều chỉnh âm lượng điện thoại thành mức to nhất, hỏi “Tiểu sư điệt, tiếng chuông điện thoại của con thật sự hoạt bát nha.”

Trình Thức bình tĩnh mà cất điện thoại đi.

Người chủ trì vốn đã trải chăn hồi lâu, chuẩn bị cho một màn mở màn khí thế khiếp sợ vạn quân bỗng nhiên nghẹn họng, chỉ cảm thấy trong không khí bỗng nhiên tràn đầy vẻ hồn nhiên chất phác của bài hát dành cho trẻ con vừa nãy. Giọng nói vốn cất cao nháy mắt trở nên mềm xuống, “Chúng ta hãy chào đón các đệ tử Thanh Long Bang.”

Nhiếp Thiên Thu tò mò hỏi Hạ Tinh Hàng: “Thanh Long Bang này có lai lịch thế nào? Tại sao nghe rất giống mấy vai ác……”

Hạ Tinh Hàng nói: “Không sai biệt lắm chính là vai ác đi, dù sao những môn phái võ lâm em quen biết đều khinh thường làm bạn với bọn họ. Mặt ngoài thì bọn họ mở một công ty vệ sĩ, nhưng thực chất thì không biết được, dù sao em cảm thấy cũng không đơn giản như vậy. Hơn nữa rất nhiều người trong bang bọn họ đều không biết võ công, hầu như đều là dùng vũ khí, khả năng có cả súng… Trước mắt mọi người đều không biết lai lịch của bang phái này, đạo khác nhau thì khó lòng hợp tác.”

Nhiếp Thiên Thu tỏ vẻ xúc động: “Xã hội thật đáng sợ ~”

Đệ tử chính thức tới khiêu chiến của Thanh Long Bang có năm người, những người khác là tới trợ uy. Dẫn đầu là một người tóc đỏ rực, tự tiến lên giới thiệu, “Tôi là đại đệ tử Thanh Long Bang, Từ Nhất Đồ.”

Nhiếp Thiên Thu kêu Mạch Hạo Thiên một tiếng: “Tí nữa cậu đánh với người này đi, dùng màu tóc chiến thắng hắn.”

Mạch Hạo Thiên: “……”

Hạ Tinh Hàng cũng tiếp lời: “Màu tóc của anh Hạo Thiên thoạt nhìn rất giống với đệ tử Thanh Long Bang nha.”

Mạch Hạo Thiên bi phẫn nói: “Màu này của tôi là màu bảo vệ môi trường! Bảo vệ môi trường!”

Mấy đệ tử Thanh Long Bang khác cũng theo thứ tự giới thiệu, đến lúc người cuối cùng bước ra, sắc mặt Hà Điếu Yên cùng mấy đệ tử khác đều thay đổi.

Người nọ nhàn nhạt mà quét mắt nhìn đệ tử phái Côn Luân một vòng, nói “Tôi là Phó Hội của Thanh Long Bang.”

Vẻ mặt Mạch Hạo Thiên khó có thể nói nên lời, nếu không phải mấy cái camera đều hướng về bọn họ, hắn nhất định sẽ tiến lên đối chất với Phó Hội.

Nhiếp Thiên Thu thấy người phái Côn Luân thần sắc dị thường, liền hỏi Hạ Tinh Hàng: “Tình huống như thế nào?”

Hạ Tinh Hàng cũng vẻ mặt trầm trọng mà nhìn Phó Hội, đáp: “Anh ta vốn là đệ tử của Cái Bang, năm trước nói sống ở võ lâm không tiền đồ, đã rời bang rồi.”

Nhiếp Thiên Thu: “Ặc, Cái Bang còn tồn tại sao? Lợi hại không?”

Hạ Tinh Hàng liếc mắt: “…… Điểm chú ý của anh có phải là hơi có vấn đề hay không?”

Nhiếp Thiên Thu: “Đây là lòng hiếu kỳ của người bình thường chúng tôi, tôi cảm thấy cậu có thể hiểu được.”

Hạ Tinh Hàng nhìn Nhiếp Thiên Thu một cái, lại nhìn một cái nữa, cuối cùng không chắc chắn lắm mà hỏi lại: “Người thường?”

Nhiếp Thiên Thu bừng tỉnh đại ngộ: “A, đúng rồi, hẳn là đại minh tinh mới đúng, đại minh tinh cũng hiếu kỳ mà. Tôi cảm thấy cậu có thể lý giải.”

Hạ Tinh Hàng rất muốn nói hắn không phải thực lý giải, nhưng mà cuối cùng vẫn nói tiếp: “Phó Hội vốn là truyền nhân được Cái Bang xem trọng, rất lợi hại.”

~ Hết chương 15~