Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn

Chương 17

Lương Yên đang đăm chiêu suy nghĩ, đúng lúc này điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại ra nhìn một cái, trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khương Mộc: “Ai vậy?’’

“Không biết.’’ Lương Yên do dự một lát rồi mới nhận điện thoại: “A lô.’’

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Là tôi.’’

Lương Yên không thể làm gì khác hơn đành phải hỏi tiếp: “Anh là ai vậy?’’

“…” Người ở phía bên kia dường như  hơi bất ngờ dừng lại một chút, cuối cùng vẫn  mở miệng nói: “Lục Lâm Thành.’’

“!!!”Lương Yên sợ tới mức điện thoại di động trượt khỏi lòng bàn tay,  lộn nhào trong không khung mấy vòng mới bắt được.

Lục Lâm Thành sau một đêm thức trắng giọng nói hơi khàn khàn: “Lương Yên, chúng ta gặp mặt nói chuyện một lần đi.’’

Lương Yên còn tưởng rằng Lục Lâm Thành sẽ vỗ đầu che mặt mắng đến gà bay chó sủa trách móc cô tự xào scandal, kiểu gì cũng phải đâm chọc xỏ xiên cô mấy câu mới tan mối hận trong lòng, nhưng lại không ngờ rằng giọng điệu của anh ta nghe còn khá bình thường, tựa như chuyện ồn ào kia là do kẻ khác làm chứ không phải do cô. Thực sự trước đó Lương Yên chưa bao giờ nghĩ đến chỉ một cái nhấn nút hủy theo dõi lại có thể ầm ĩ kinh động đến như vậy, dẫu sao mọi chuyện xảy ra lúc này đều là do cô tạo thành, liên lụy đến Lục Lâm Thành trong lòng cô cũng áy náy, cho nên lúc nói chuyện khí thế vẫn giảm hơn phân nửa, chỉ quy củ đáp: “Ừm.’’

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Lâm Thành: “Ngày kia cô có thời gian rảnh không, ngày hôm đó tôi về nhà.’’

“…Nhà?’’ Lúc đầu Lương Yên còn chưa thể phản ứng kịp, sau đó mới ý thức được “nhà” phát ra từ trong miệng Lục Lâm Thành hẳn là căn hộ chung cư rộng hơn hai trăm mét vuông ở Nam Tĩnh kia, Khương Mộc nói đó là ngôi nhà chung của hai người bọn họ.

“Ừ.’’ Lục Lâm Thành nhàn nhạt trả lời, “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây.’’

Lương Yên để điện thoại di động xuống,  nhật ký cuộc gọi hiển thị một phút ba mươi giây nhắc nhở cô đây không phải là một giấc mơ.

Khương Mộc chỉ cần nhìn đến phản ứng  của Lương Yên cũng biết đối phương nhất định là của Lục Lâm Thành, tiến đến hỏi: “Lục Lâm Thành nói gì vậy? Mắng cô sao?’’

“Không phải.’’ Lương Yên lắc đầu, “Anh ta chỉ hẹn gặp mặt nói chuyện với tôi một chút?’’

“Gặp mặt nói chuyện?’’ Khương Mộc nhíu mày, “Rồi sao, anh ta có nói rõ chuyện gì không?’’

“Không.’’ Lương Yên tiếp tục lắc đầu, nhưng trong lòng đã có mang máng đoán được một hai.

Bị thủ quan sau đó còn lên hot search nhưng lại không hề tức giận chút nào, giọng điệu trong điện thoại cũng vô cùng bình tĩnh, còn muốn gặp mặt nói chuyện…

Lúc này Lương Yên chỉ nghĩ đến một khả năng…

Bởi vì Lục Lâm Thành muốn trực tiếp gặp mặt để bàn chuyện ly hôn!!

*****************

Khương Mộc phát hiện sau khi cúp máy Lương Yên bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ thường, cô chỉ cầm điện thoại lẳng lặng ngồi ở đó, giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi bên góc đường.

Lương Yên hít hít mũi.

Quả nhiên cuối cùng vẫn là ly hôn.

Dường như cô đang trở lại những ngày còn thơ ấu, bố mẹ luôn gây gổ cãi nhau bỗng một ngày không còn ầm ĩ nữa, hai người còn cùng nhau dẫn cô đến nhà hàng ăn một bữa cơm. Lương Yên còn nhớ rất rõ khi đó cô tay trái nắm tay bố, tay phải dắt tay mẹ,  nhảy nhót tung tăng suốt cả dọc đường, phấn kích đến mức khuôn mặt ửng hồng, để hai người nắm tay mang đến trường thể thao theo kiểu khép kín nội trú.

Lương Yên cắn cắn ngón tay,  nhìn chính mình bị bố mẹ giao cả cuộc sống vào tay thầy giáo thể thao, mẹ ngồi xổm xuống sửa sáng lại cổ áo cho cô: “Bố và mẹ đã ly hôn, cả hai chúng ta  đều không thể chăm sóc con được nữa, sau này Lương Yên  ở trong trường học, chỉ cần bố mẹ rảnh rỗi thì sẽ đến thăm con, được không?’’

Lương Yên không phải là một đứa trẻ lớn lên trong sự yêu thương cưng chiều thích tùy hứng khóc lóc om sòm, cô biết được những lời nói dịu dàng dỗ dành ấy đã là tất cả những yêu thương cuối cùng, chỉ đỏ vành mắt nói một tiếng “được”, sau đó mở to mắt nhìn một nam một nữ ở trước cổng trường học tựa như người dưng nước lã mỗi người một ngả.

Lương Yên dõi theo bóng lưng của hai người, bàn tay nhỏ siết chặt thành nắm đấm, làm một chuyện can đảm nhất cuộc đời.

Cô đột nhiên khóc lóc chạy đuổi theo, tê tâm liệt phế đứng phía sau gọi gào thét gọi ba mẹ, hai người kia dường như đã nghe thấy tiếng gào khóc của cô, nhưng cuối cùng chẳng có ai quay đầu lại.

Cánh cửa sắt cũ kỹ của trường thể thao đóng chặt lại.

Lúc đầu cô vẫn một mực ở trong trường đợi bố mẹ đến thăm nom, mỗi ngày đều ra sức tập luyện để khi họ đến có thể kiểu ngạo kể lại thành tích của mình, lúc hai người kia bỏ cô lại rõ ràng đã nói chỉ cần rảnh rỗi sẽ đến, nhưng cô chờ mãi, chờ mãi, chờ đến khi không thể đếm được mình đã nếm trải bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu năm cô đơn buồn tủi nữa mà bọn họ vẫn không đến dẫu chỉ một lần.

Từ đó trở đi, Lương Yên đã cực kỳ sợ hãi mùi vị bị vứt bỏ, lúc còn nhỏ đã bao lần bừng tỉnh trong cơn ác mộng, trước mắt cô vẫn là cánh cửa sắt lạnh như băng tựa như một tấm lá chắn ngăn cách cô với tuổi thơ của mình.

Lương Yên vùi mình vào đầu gối.

Có lẽ là quá sợ hãi cảm giác lại bị vứt bỏ, từ sau khi mất trí nhớ, cho dù cô có suy nghĩ nhiều đến chừng nào đi chăng nữa cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ chủ động đề nghị ly hôn với Lục Lâm Thành.

Hôn nhân là chuyện đại sự của đời người, cô không muốn giống như hai người kia, nếu như cuối cùng phải lạnh lùng xoay người đi như vậy, tại sao lúc đầu lại quyết định ở bên cạnh nhau.

Ít nhất cô không sẽ không làm người chủ động nói ra.

Bây giờ Lục Lâm Thành lập tức muốn đề cập đến chuyện này, trong lòng Lương Yên có cảm giác giống hệt như lúc còn nhỏ bị giam trong cánh cửa sắt lạnh lùng kia.

Khương Mộc thử đến gần: “Cô không sao chứ?’’

“Không sao?’’ Lương Yên ngẩng đầu nhìn lên.

Lúc bé cô sợ bị vứt bỏ, nhưng sau khi lớn lên, đã không sợ nữa rồi.

*************

Hai ngày sau, ở khu chung cư Nam Tĩnh, căn nhà này đã lâu lắm rồi không có người vào ở, nhưng người dọn dẹp vẫn cứ đúng giờ đến quét dọn, mỗi một đồ dùng trong nhà đều không nhiễm một hạt bụi.

Lục Lâm Thành  ngồi trên ghế sô pha, mặc một bộ pijama màu xám tro thoải mái, dưới chân đi đôi dép lê, hoàn toàn lột bỏ lớp ngụy trang là người đàn ông gọn gàng kiêu ngạo cao quý trước ống kính, cả người đều tràn ngập cảm giác lười biếng gợi cảm.

Mà ngồi đối diện anh lúc này là Lương Yên với khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ hồng kiều diễm, lông mi chải chuốt tỉ mỉ, mái tóc uốn nhẹ, mặc chiếc áo khoác mỏng màu đen, bên trong là áo len cao cổ, trên đầu gối còn để một chiếc túi xách đắt tiền nhất của mình, sống lưng thẳng tắp giống như một cây bạch dương nhỏ, nghiêm chỉnh đến mức không giống như đang ngồi trong nhà mình.

Lương yên nhìn người đàn ông trông có vẻ lười biếng ở đối diện, bẹp bẹp khóe miệng.

Cô bò dậy từ năm giờ sáng để trang điểm làm tóc chỉ vì ngày hôm nay dẫu cho có bị vứt bỏ cũng phải là một phụ nữ kiêu ngạo danh dự, mà người đàn ông trước mặt này dường như không xem chuyện này ra gì, ăn mặc như vậy đến nói chuyện ly hôn với cô, rõ ràng là không tôn trọng cuộc hôn nhân này chút nào.

Lục Lâm Thành nâng chén trà ở trên bàn thủy tinh lên uống một hớp, lại nhìn Lương Yên một cái, giống như không nghĩ đến cô sẽ ăn mặc long trọng như thế này.

Lần này lúc về nhà Lục Lâm Thành phát hiện trong phòng để đồ bỗng nhiên trống trải hơn rất nhiều, mà quần áo Lương Yên gì đó đều không thấy đâu, vì thế  hỏi: “Cô đã dọn ra ngoài rồi sao?’’

“Ừ.’’ Lương Yên gật đầu.

Lục Lâm Thành nghe xong cũng gật đầu một cái, sau đó bắt chéo chân, lòng bàn tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Lương Yên cho là Lục Lâm Thành còn chưa nghĩ ra phải mở miệng nói chuyện ly hôn với cô như thế nào, trong lòng cảm thấy thay vì bị nhẫn tâm bỏ rơi, còn không bằng chính cô chủ động cắt đứt, vì vậy hít sâu một hơi, nói tiếp: “Những  đồ dùng của tôi trong nhà cũng chuyển đi hết rồi.’’ 

“Chuyện lần trước là tôi không đúng, tôi không nghĩ  lại bị người hâm mộ phát hiện nhanh như vậy, lại còn lên hot search, xin lỗi, tôi thực sự không có ý tạo scandal hay cọ nhiệt anh, mặc dù tôi không biết tại sao lại ù ù cạc cạc kết hôn với anh, nhưng về chuyện này, tôi vẫn còn muốn giữ lại lòng tự trọng của mình.’’

“Anh yên tâm, những tài sản không phải của tôi một phần tôi cũng tuyệt đối không chạm vào, tài sản chung sau khi cưới cũng vậy, tuy rằng tôi thiếu tiền thật nhưng còn không đến mức phải dành những thứ không thuộc về mình, tiền của anh kiếm được không liên quan đến tôi.’’

“Tôi biết anh ghét tôi, số điện thoại trống rỗng gì tôi cũng không để bụng, anh muốn ly hôn thì ly hôn tôi cũng sẽ không dây dưa, sau này hai chúng ta hãy giống như những gì fan hâm mộ nói đi, mỗi người yên ổn đi con đường riêng của mình, cả đời không qua lại với nhau.’’

Lương Yên một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm* nói xong, hốc mắt hơi ửng đỏ, cô cố gắng để cho mình thoạt nhìn không thèm để tâm chút nào,  vì thế không nhìn Lục Lâm Thành nữa,  ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, khẽ hất cằm, lộ ra cần cổ tinh tế trắng nõn.

(*Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm được lấy trong "Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt": Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)

Không sao cả, là do chính miệng cô nói ra, không được xem là lại bị vứt bỏ.

Lương Yên cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, mặc dù toàn thân hơi run rẩy.

Lục Lâm Thành nghe Lương Yên nói xong, dường như cũng không ngờ được cô sẽ sảng khoái bật thốt ra những lời như vậy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Trước đó anh đã chuẩn bị nói ra lâu lắm rồi, cho rằng Lương Yên nghe được sẽ đau lòng, nên mới nghĩ sẵn trong đầu những lời lẽ uyển chuyển nhất có thể, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến cô lại thẳng thừng đề cập chuyện này như vậy, không có gì sụp đổ hay bất mãn, thậm chí trên khuôn mặt còn nở một nụ cười khéo léo.

Lục Lâm Thành rũ mắt, cuối cùng vẫn nói một tiếng: “Lương Yên, xin lỗi.’’

Lương Yên hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thật tươi, sau đó lấy một chiếc bút từ trong túi xách ra, bật nắp bút: “Không có gì phải xin lỗi cả,  hai năm kết hôn với anh tôi không mất gì cả, chỉ cần anh đừng bảo tôi phải trả phí phụng dưỡng cho anh, còn lại cái gì cũng được.’’

“Giấy ly hôn đâu? Tôi sẽ ký ngay lập tức.’’

Nửa tiếng sau, tài khoản Weibo của Lương Yên và Lục Lâm Thành đều đồng thời đăng một bài viết mới.

Không có lời gì, chỉ có một bức ảnh.

“Giấy thỏa thuận ly hôn.’’