Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 36: Khuyết đi vị vương?

...

Vườn lạc mạn châu sa hoa mọc từ dãy núi hắc ám mọc lên như pha thêm màu sắc cho cái vị diện đen mực này, Mạc Phàm đột nhiên phát hiện một toà cung điện hắc quang óng ánh nổi lềnh bềnh trước mặt.

Bao quanh cung điện là tầng tầng khối khí lưu sương màu trắng xám, nhìn qua âm u đáng sợ, liền như vậy trơ trụi đơn độc ở đỉnh núi, làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ thần bí.

Trong tầm mắt cực hạn, lại dễ dàng nhận ra mấy chục cái lính gác giáp đen nhuộm vàng đang đứng phía bên ngoài. Mà nói tới lính giữ cửa quân hàm, Mạc Phàm phát hiện rằng cấp bậc của bọn chúng rõ ràng muốn cường đại hơn cả những binh sĩ Hắc ám kiếm chủ mà hắn từng gặp.

Hoàng tộc chung quy vẫn như thượng tầng giai cấp, từ thấp nhất đến cao hơn, cao tầng đến cao nhất quyền lực, mỗi một cái nhỏ nhoi nghi lễ cũng hình thức đều khiến ai nấy phải choáng ngợp.

Thư tịch ghi chép, nếu không tính dưới đáy nô dịch cho gia quyến là những huyễn tạp sinh vật bóng đêm thì ảnh duệ binh chủng là cấp bậc đầu tiên của đệ nhất hoàng tộc này bên trong hắc ám vị diện. Tiếp theo sau có lẽ sẽ đến ảnh duệ thị vệ, ảnh duệ bá hầu, ảnh duệ chủ soái, ảnh duệ công tước rồi mới đến thượng tầng thống trị là những thần tướng cùng tôn giả đại diện.

Ảnh duệ trường giả tuy sở hữu đặc trưng tính cách, tự phiêu tự tại, không thèm cùng hoàng thất bàn bạc nhưng vô luận vẫn là trưởng giả đứng đầu, liền vai vế trong tộc chỉ dưới quốc vương và hoàng hậu. Thậm chí hai người bọn họ đối với hắn cũng là một mắt nhắm một mắt mở, sủng thần tuyệt đối.

Quay trở lại dàn lính gác đang đứng phía trước… khả năng sẽ tương đương chiến binh ảnh duệ chủ soái cấp bậc, vì trong quá khứ, Mạc Phàm cũng có mấy lần triệu hồi ra ảnh duệ thị vệ, đồng dạng không thể cùng những gã kia so sánh trình độ.

Nhiều chủ soái như vậy xuất hiện, nhất định bên trong còn có một người…

Một người xứng đáng để cái cấp bậc quân chủ cũng trở nên nhược giả, nhỏ bé theo hầu…

Mạc Phàm không có lưu lại, hắn đang tò mò đến tột cùng cái sơn điện màu đen này thuộc về ai, đám chủ soái đó đang thủ vệ ai!

Dưới cột nhà cung điện hùng vĩ, một vị nữ nhân dáng người cực kỳ xuất chúng chậm rãi đi ra.

Nàng thướt tha mặc một bộ váy lụa mỏng tà linh thuần đen nhưng vẫn tỏa ra nét trần phú quý đến cục điểm, hoàn toàn giống như một nữ vương thiên triều, tinh tế, ôn nhu, cao ngời ngợi.

Váy đuôi cá màu đen che khuất chân dài của nàng, không thấy được nàng bước đi, nhưng theo nàng di động, dưới chân nhưng không ngừng phóng ra một loại hoa phi thường mỹ lệ, chúng nó đang nhanh chóng nở ra, cũng đang nhanh chóng héo tàn, chúng nó nở ra khi nữ tử trong cung điện đặt chân, lại héo tàn ở phía sau nữ tử trong cung điện...

Những hoa kia, là mạn châu sa hoa!

Sắc thái tươi đẹp mỹ lệ thật là làm người từng xem khó quên, Mạc Phàm nhìn kỹ nữ nhân lung váy màu đen giẫm trong mảnh mạn châu sa hoa nở ra, thán phục nàng cao quý, diễm lệ, lạnh lẽo, hắc ám đồng thời, trong lòng lại dâng lên một trận cảm giác quen thuộc.

Mạn Châu Sa Hoa Vu Hậu!!!

Suýt chút nữa chính mình đã quên mất, làm sao lại không nhớ ra được nàng cơ chứ, nữ thần lãnh huyết này đã tương trợ, một hồi ở Hawaii đảo giải vây cho hắn.

Mạc Phàm nhìn đến nàng diện mạo trở lại, có chút hào sảng.

Không phải nói chứ, đời này mình gặp đến ai không phải nhân loại cũng liền sở hữu dung hoa sắc sắc khiến cho nam nhân ngước nhìn mãi thôi…từ tinh linh con gái, vong linh u hậu cho đến tiểu mỹ nhân tà miếu khó ở, giờ đến cả hắc ám nữ hoàng…

Đại lão bà phù hộ, tiểu lão bà phù hộ!!!

Mạn Châu Sa Hoa Vu Hậu đứng lặng trước cung điện, cũng có ánh mắt nhìn kỹ điệu bộ hèn mọn của Mạc Phàm, nàng dĩ nhiên không có quên được hắn. Rõ ràng trên thế giới này, lại có mấy tiểu gia hoả cả gan du hồn vào Hắc ám vị diện… huống chi còn mặt dày cầu lấy vương hậu giúp đỡ sự tình.

Nàng nhưng vẫn bật cười biểu cảm, quả nhiên lần này vẫn một lần nữa dám đi vào, liền đạt cảnh giới cẩu huyết tới mức bước vào gõ cửa ảnh duệ hoàng tộc, đánh động trưởng giả dẫn mình vào trong.



Mạc Phàm được đón vào tận bên trong lệ hoa hắc ám cung điện, nhưng hắn tỏ ý muốn đứng bên ngoài hỏi chuyện. Vì vốn dĩ tình hình không cho phép quá nhiều thời gian chờ đợi, bản thân chình mình hồn phách liền đã muốn cực hạn đè nặng.

“Bốp~~~~~”

Vừa mới mang ý định mở miệng ra, Mạc Phàm tư thái không có nghĩ rằng liền sẽ nhận ngay một cú bạt tai không kịp trở mình của Mạn châu vu hậu.

“Quào!!!” Ảnh duệ trưởng giả ở một bên đặt hai bàn tay lên hai má thốt, hắn nhưng là không thường xuyên gặp gỡ vu hậu, nhưng biết rằng thông thường sẽ không lộ cái dáng vẻ tức cười như vậy. Theo lý mà nói, tên nhân loại phải nhận được hàng ngàn hoa sắc tố hắc ám nuốt cho tử vong mới đúng.

Dù sao việc này…Ảnh duệ trưởng giả thấy rất thích thú..

Mạc Phàm bị tát không được tính là quá mạnh nhưng như cũ vạ kịch, liền giơ lên điệu bộ oan ức, đầy thắc mắc. Trong đầu hắn thầm nghĩ, liệu có phải nàng giận mình vì không có chuẩn quy hành lễ trước mặt bao nhiêu hầu cận xung quanh không, dĩ nhiên khác biệt với những lần trước gặp mặt.

“Hai thứ…” Mạn Châu Vu Hậu mở lời.

Nàng ánh mắt kiều mỵ như Bỉ ngạn chụp ở trên cao xuống, tiếp tục nói rằng.

“Ngươi thứ nhất lần trước ta giải nguy cho một mạng, thiên sinh không biết lễ độ, ngay cả lời tạm biệt, cảm tạ cũng bằng không có lấy một câu, xem ta như triệu hoán súc sinh sao?”

“A, ta…” Mạc Phàm đang định tự thanh minh.

“Lần thứ hai lại ngang ngược tư thái đến ta gia luyến, ngỗ nghịch thiêu đốt toàn bộ khu rừng, hắc lâm do ta đích thân gieo trồng cũng vì vậy bình địa tro tàn…” Mạn Châu Vu Hậu tiếp tục đè lên lời Mạc Phàm.

Nàng ở câu thứ hai bỗng nhiên phủ lên giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn nửa âm trường, nhưng cũng vì vậy mà làm cho người khác càng cảm thấy ấy náy hơn, day dứt nỗi lòng hơn rất nhiều.

Mạc Phàm gần như không có biết phải dùng ánh mắt gì để đối chất được, ngay sau cái tát vào mặt, nàng liền đem cái ngữ điệu nhu mì đến chết người kia kể tội… để cho hắn cảm thấy tự mình nếu biện minh lại thì so với cầm thú cũng không bằng.

Quả thật người phụ nữ này đáng sợ như chính cái tử vong hoa sắc danh hiệu vậy!

Chuyện vẫn do mình một phút khó chịu, dù rằng loại cây mây tiểu tướng kia giống hỗn đản hoa dại, không biết phân biệt mạnh yếu mà vồ lấy những sinh vật chúng không thể nào chạm tới. Nhưng Mạc Phàm chọn cách tiêu diệt toàn bộ… dĩ nhiên không thể minh bạch kể lại đầu đuôi cho nàng.

Bọn ảnh duệ chủ soái xung quanh nghe đầu đuôi câu chuyện, từng tên từng tên một biểu lộ ra vẻ dung mạo phẫn nộ đứng đối diện Mạc Phàm nhìn nhận. Mạn Châu Vu Hậu ở hắc ám tập khu rõ ràng là số ít những nữ hoàng mang tôn quyền cao nhất lên người, nàng là làm sao lại để cho một tên nhãi ranh trước mắt mạo phạm tận hai lần.

Chuyện này lộ ra ngoài, hoàng tộc e rằng vị thế trên cương thổ tập khu sẽ lao xuống mất…

“Hê hê hê, cho ngươi biết một bí mật quan trọng”. Ảnh duệ trưởng giả một bên nói nhỏ với Mạc Phàm.

Thanh âm rất nhỏ, vừa đủ để Mạc Phàm quay đầu lại nhìn, trên khóe mắt lộ ra chút ý niệm mong chờ.

“Đến cái cố sự này, quên mất mình còn một đồng minh đắc lực, quả nhiên vẫn là bằng hữu tốt!” Mạc Phàm nghĩ thầm trong bụng.

“Ta thật ra đã đánh hơi được khí tức ngay khi ngươi vào hắc ám tập khu này, ta cũng biết được ngươi sẽ phải đi ngang qua hắc lâm của vu hậu. Cuối cùng, ta dĩ nhiên có thể đến sớm hơn để đón nhưng lại chọn cách làm ra một số chuyện để ngươi cùng rừng mây kia xung đột… Bất qua phải nói rằng ngươi thật ngưu B, rất tráng dũng.” Ảnh duệ trưởng giả nói như gảy tai lên người Mạc Phàm.

Lời này rơi vào tai khiến Mạc Phàm tức giận vô cùng, tên tôn giả biến thái này dĩ nhiên đến một chút trò hề cũng làm cho người khác phi thường bực mình, thần trí không rõ, đến bạn bè cộng sự cũng muốn vu hại.

“Hàng mây hắc lâm có mùi ô liu nồng nặc, ta không thích nó từ lâu… nhân cơ hội hiếm lắm đồng hữu giá lâm, ta còn không muốn hoan nghênh chưa kịp, chi bằng để ngươi trực tiếp đốt rừng làm pháo hoa ăn mừng... Hê hê hê!” Ảnh duệ trưởng giả một lần nữa phát ra âm thanh già nua giả dối.

Con bà nó!!!

Lão tử thật giống bùa thế mạng của hắn, không phải ta cơ thể đang gồng gánh chịu đựng, liền đã tổ chức một buổi pháo bông mới còn muốn rực rỡ hơn trên người tên lắm trò nhà ngươi.

Mà nghĩ đến cũng thật lạ, Mạc Phàm nhưng không thể tự mình cảm nhận được một tia khí tức nào cường đại hơn Ảnh duệ trưởng giả ở tại địa phương này.

Mạn Châu Vu Hậu vẫn như cũ là vô địch quân chủ cấp bậc, dẫu sao từ lần trước mình gặp đến bây giờ, nàng ở hắc ám vị diện mới trôi qua được mấy tháng là cao.

Nếu như nói địa vị Mạn Châu Vu Hậu lớn hơn Ảnh duệ trường giả không thể đại diện cho cảnh giới trình độ thì cũng không thể mang ý nghĩa Ảnh duệ trưởng giả lại còn mạnh mẽ hơn vị quốc vương nơi đây.

Nhắc mới nhớ, lần trước vu hậu không phải cũng trở thành quân cờ trong tay gã Hắc ám vương kia, không lẽ nói hoàng tộc này của bọn họ, vốn dĩ đã bị xâm lăng, đến vương tử còn mất.

“Ngươi có thể về được rồi". Mạn Châu Vu Hậu đột nhiên lên tiếng, nàng bắt đầu xoay người của mình quay vào bên trong.

“Há…chớ vội, dừng lại đã!!!”

“Vẫn còn tham vọng muốn nhờ vả?”

“Ta có một vị…bằng hữu đang bị cuốn bên trong Luyện ngục uyên, hi vọng các ngươi có thể chỉ cho ta đường đến đó.”

Mạc Phàm tạm thời gác lại hết thảy những dấu hỏi thắc mắc đi, trước tiên vẫn phải rõ ràng mục đích.

“Được, ta dẫn đường, lập tức đi".

“Liền nhanh như vậy quyết định? Ta muốn là thực sự điểm đến, không hi vọng chính mình bị đùa bỡn.” Hắn nhưng trong lòng có thoáng qua vài tia ý nghĩ sẽ bị nàng làm khó, dĩ nhiên không thể ngờ được diễn biến này.

“Ngươi đổi lại sẽ phải ở lại hắc ám vị diện này…”