Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 3: Tử trạng?

Thánh đình bên trong,

Mười một viên đá định tội lấy ra từ bích ngọc huyền anh được đặt hoàn chỉnh trên bàn trạng án.

Thẩm phán có tội vẫn cần thần ân định đoạt để hoàn thành thủ tục cuối cùng, nếu kim chỉ Thánh Thành qua vạch tử, khẳng định sẽ phá đi một chiều bảo vệ của Thần ngữ lời thề, để thiên sứ có thể hành quyết, còn ngược lại nếu trắng án, thần ngữ sẽ hoàn toàn biến mất.

Vạch la bàn bắt đầu chậm rãi chuyển động…

Từ vị trí ấn định, thánh quang tỏa ra mọi ngóc ngách đại đình, khiến mọi người xung quanh nhất thời đều bị loại ánh sáng này che mờ tầm nhìn, bất giác phải nâng tay lên che mặt, một số thì quay đầu đi chỗ khác.

“Phốc~~~~”

“Keng ~~~~”

Kim chỉ của thánh án dội qua vạch có tội rồi dừng lại hẳn.

Đồng nghĩa Mạc Phàm khẳng định không thoát khỏi tử trạng.

Bao nhiêu giáo tài nội vụ, bất luận là thánh tài hay thánh ảnh, bọn hắn hớn hở vui mừng, càng thêm tin tưởng sứ mệnh bản thân.

Dưới quang minh, tất cả thần phục.

Dưới quang minh, tất cả đều không thể thắng.

Di đoan, tổ chức hiệp hội, chung quy chỉ phục lệnh bọn họ.

Thế giới trật tự cuối cùng vẫn theo phương pháp của những đại thiên sứ trưởng.

Là lão thần quan thẩm đá cũng vui sướng tận cùng trách nhiệm.

Remiel cũng nở nụ cười tư vị đắc thắng.

Nhưng,

Michael lại không giống đang tận hưởng, hắn hoàn toàn không có nửa điểm thay đổi cảm xúc tự nhiên.

Là một cái thần lĩnh chấp chưởng đứng đầu, dưới ánh hào quang chiến thắng, Michael phi thường tỏ ra kì quặc, hắn trong ánh mắt lướt qua một lượt các đoàn đại biểu, mấy phần nghi ngờ không thể giải thích được.

"Các vị, các ngươi vì sao phải lộ ra vẻ mặt như vậy, các ngươi không phải đã làm rất tốt sao?" Đại thiên sứ trưởng Michael chậm rãi đi đến trung ương Thánh đình.

Đoàn đại biểu thế lực không nói một lời, bọn họ nhìn chằm chằm đại thiên sứ trưởng Michael, bọn họ xác thực đang hoang mang.

Michael đã dọa những kẻ xem thường vòng luân lý, ném đá trắng.

Rõ ràng kết quả đã ngã ngũ, 9 viên đen, 2 viên trắng, Thánh Thành thắng lợi

Nhưng chính bọn hắn cũng không biết, rốt cuộc những thế lực nào đã lựa chọn màu trắng.

Dễ đoán nhất, chắc hẳn phải là Parthenon Thần Miếu cùng Hiệp hội Á Châu ma pháp đối nghịch đi.

Còn nếu kết quả này không khẳng định được, bọn họ rất khả năng mãi mãi cũng đừng nghĩ rời đi Thánh thành.

"Michael, không có cần thiết như vậy, dị đoan xác nhận đã mang trọng tội, liền diệt là xong, chúng ta không cần thiết phải trách phạt thêm bất cứ ai”. Remiel lúc này mở miệng nói.

Mục tiêu của Thánh thành, không, là của riêng Michael.

Chính là những thế lực bỏ xuống màu trắng viên đá, muốn cho bọn họ một lần nữa ngoan ngoãn nghe lời.

“Không phải lần này, Remiel. Thánh thành thẩm phán, không phải việc ưa thích hay là không ưa thích ai đó để phán quyết, nếu số đông đã lựa chọn có tội thì chính là có tội, không phải chúng ta vu khống. Lần trước ta không tham gia, ngươi đã bỏ sót rất nhiều mối nguy hại mầm mống, chắc chắn sẽ như tai ương hiểm họa không kém hơn bao nhiêu” Michael lời lẽ định cột đáp lại.

Loại áp bức mà hắn đang tạo ra xác thật vô cùng lớn.

Khiến cả hai đại thiên sứ tọa đông, tây Thánh đình cũng không thể ngồi yên.

Thánh pháp sư Raphael cùng Raguel bắt đầu rời khỏi vị trí, cùng phát ra luồng sáng quang ảnh di chuyển về Michael địa phương.

“Chúng ta, trước cần xử quyết kẻ có tội.” Đại thiên sứ Raguel đặt tay lên vai Michael nói.

Thoảng chốc đè xuống vai Michael chính như áp lực ngàn cân đặt nặng, nhưng nó không hề có địch ý, thuần chất chỉ như cảnh báo tâm tình nên thu lại.

Thở dài một hơi, Michael quay lưng lại về phía đoàn đại biểu, bồi thẩm viên, rồi tiến lại gần Mạc Phàm.

“Yên tâm, ta sẽ không đối với họ ác ý trong thời điểm này, làm như lời các ngươi.” Michael nói với Remiel, Raguel và Raphael đồng thời.

Các hiệp hội, tổ chức tại điện phòng thấy Michael lắng xuống, chuyển mình đi thì mới tạm thời có chút sắc hồng trên gương mặt.



Lúc này, ánh mắt Michael rốt cục rơi vào trên thân Mạc Phàm.

Tồn tại mỗi điểm cơ thể hắn, có một tầng chú ấn khôi giáp màu vàng kim nhàn nhạt, cái này là sức mạnh của thần ngữ lời thề, tuân theo quy tắc cổ thần, bảo vệ Mạc Phàm không bị sức mạnh thiên sứ tổn thương.

Nhưng phán quyết đã kết thúc, Mạc Phàm bản án có tội sẽ bị rút đi loại cơ chế bảo vệ một chiều này, dĩ nhiên chiều còn lại chính là hắn sẽ không có khả năng phản kháng, vận dụng ma pháp để trốn chạy.

Cùng lúc đó, Mạc Phàm đang bắt đầu cảm nhận được thân xác mình cũng tồn tại đau đớn như thế nào, loại giáp vàng kim nhàn nhạt này đang mờ dần đi, nhất nhất sẽ kéo theo dằn vặt khôn siết.

Thần ngữ lời thề phương diện bảo vệ khỏi thiên sứ chi lực không phải là trực tiếp mất đi, nó chỉ đang dần dần bào rút từ từ ra khỏi cơ thể hắn, rõ ràng cũng sẽ phải mất một khoảng thời gian kha khá dày vò.

Michael mở lòng bàn tay ra, bên trong nắm giữ là chín viên đá màu đen ban nãy!

Đối với Mạc Phàm mà nói, kết quả này liền không quá bất ngờ, hắn vẫn đã tin rằng mình sẽ có thể rơi vào tình huống này.

Loại này thẩm phán kết quả? Dứt khoát tử tội!

Hắn cũng không vì thế mà lo lắng hay sợ hãi.

Địa ngục?

Không phải ta chưa từng tới!!

Bất quá lần này, công chính hơn một chút.

"Ta biết thần nữ Parthenon thần miếu đang đứng đó có thể vì ngươi bôn ba toàn thế giới, cũng có thể để ngươi khởi tử hoàn sinh, vì lẽ đó ta đối với xử quyết ngươi từ đầu tới cuối đều không thay đổi, những cục đá màu đen này chính là chìa khoá mở ra đại môn hắc ám địa ngục, liền để những ma quỷ trong địa ngục từng điểm từng điểm kéo linh hồn của ngươi vào đó, ta rất tình nguyện chậm rãi thưởng thức, càng vui vẻ để người của toàn thế giới nhìn thấy quá trình này... rất nhanh thôi, linh hồn của ngươi một tia cũng không còn, thể xác ngươi càng sẽ vĩnh viễn đóng trên tòa thánh thành!"

Michael cầm trong tay chín viên đá màu đen đột nhiên tung lên, liền nhìn thấy những cục đá màu đen này rải rác ở sau lưng Mạc Phàm, không tên bất động ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích quỷ dị!

Hắc quang từ trong cục đá từng điểm từng điểm tỏa ra, mỗi phóng ra một mảnh tối tăm, liền có một vùng không gian lớn trực tiếp lõm vào.

Loại lõm vào này cũng không phải là đổ nát từ trên xuống dưới, mà là toàn bộ không gian như là bị sức mạnh thần bí gì đó nuốt chửng vào vậy.

Mới đầu chỉ là một vòng khu vực thôn phệ rất nhỏ, khí lưu xung quanh như nước sông đột nhiên chảy vào thác nước, theo bên trong thôn phệ lõm vào một đầu thẳng đến nơi sâu xa không gian, từ từ chín viên đá màu đen tạo thành khu vực không gian lõm vào liền với nhau, hình thành một khu vực thôn phệ càng lớn càng đáng sợ!

Mạc Phàm lúc này liền bị treo lơ lửng ở chính giữa khu vực, nhích dần dần chìm vào trong vùng đá đen thôn phệ này...

Thần ngữ lời thề bảo vệ trên thân thể hẳn đang tan mòn dữ dội dưới kim chỉ phán quyết của la bàn Thánh Thành.

Nhìn thân ảnh dằn vặt, đau khổ của Mạc Phàm, Michael trong lòng không khỏi chút vui thú.

Nhưng hắn liền phát hiện ra một đám kỵ sĩ bàng bạc trong hàng ngũ đại biểu đang đi tới khu vực của mình.

Theo sau họ, còn một thân ảnh nữ nhân thướt tha đang được đùm bọc xung quanh tới mấy bảo vệ.

Thần nữ Parthenon, Diệp Tâm Hạ.

Giữa đường bức tường người, Diệp Tâm Hạ một bộ thần nữ váy trắng, cực điểm mộc mạc, nhưng cực điểm xa hoa, nàng thản nhiên bước qua rào thẩm bồi đoàn, mang bộ thuộc hạ tiến đến trung ương Thánh Đình.

Vì sao Parthenon thần miếu phô trương so với bọn họ Thánh Thành còn muốn cao quý hơn một bậc?

“Vẫn là cuối cùng cũng sẽ ra mặt.” Michael cười lạnh nói, hắn tạm thời thu đá trên tay lại, hướng về phía đội Parthenon

Michael rõ ràng, Diệp Tâm Hạ chắc chắn sẽ là người ném xuống một trong hai viên trắng.

Ở Hy Lạp, Parthenon những năm gần đây liên tiếp bị người của Thánh Thành chèn ép, họ vốn không có khả năng thoát ly tầm kiểm soát của quang minh vây hãm.

Nhưng Tâm Hạ là Thần nữ chi thế, tuyệt đối sẽ đủ khả năng lật ngược lại cán cân này.

Nàng là thế nào vĩ đại, thế nào cao thượng.

Ảnh hưởng không nhất định sẽ dưới những đại thiên sứ chấp quản thế gian.

Giả sử Mạc Phàm chết đi, Parthenon thần miếu chắc chắn sẽ nổi dậy, chắc chắn sẽ có lôi kéo, có phân tranh.

Michael không muốn vậy!!

Hắn đương nhiên muốn mượn cơ hội này, gán cho nàng một cái tội danh hợp lý, ngôn thuận sẽ không thể trở mình.

“Ngươi đang muốn xen vào việc phán quyết đã ấn định?” Đại thiên sứ Remiel tiến tới trước mặt Diệp Tâm Hạ chặn lại.

Cặp mắt kia tràn ngập địch ý hướng về thần nữ.

Kỵ sĩ Wallis cùng điện chủ Hải Long lập tức phong hào lại Diệp Tâm Hạ sau lưng.

Dùng khí thế nói cho tất cả mọi người Thánh đình này thấy rõ, thần nữ tại địa phương, nàng tuyệt đối không thể xâm phạm, quá phận bất kính liền bọn họ sẽ đem thi thể làm bài tế, bất kể có là đại thiên sứ trưởng đi chăng nữa.

Remiel bị khiêu khích, ánh mắt hắn càng thêm lẫm liệt, cuồng dã, tuôn khống khí tràng như một vị thần linh vô song.

Không phải nói vặt vãnh riêng tư, lần trước chính Remiel cũng thấy những kỵ sĩ của Diệp Tâm Hạ giương cung bạt kiếm với thánh ảnh ngay tại quang minh chính điện.

Lần này xác thực lại càng thêm ngỗ nghịch, dám chĩa mũi giáo lên người chấp chưởng Thánh Thành

Trong lúc nhất thời, bầu không ở đại điện trở nên vô cùng u ám.

Michael đứng gần đó không can thiệp, mà thậm chí hai vị trấn thủ thánh thành pháp sư Raguel cùng Raphael, cũng chẳng có động thái sẽ xen vào, họ tự nhiên sẽ đứng một bên theo dõi.

Ai có thể ngăn cản được Đại thiên sứ trưởng đây?

“Các ngươi không phải muốn biết lý do ta lên tận đây sao!” Diệp Tâm Hạ không có chút nào thất kinh lo lắng, nàng cất lời.

Một tay kia dơ chỉ thị bảo Hải Long và Wallis lùi ra.

“Ngươi có ý gì?” Remiel dò hỏi, vẻ ngoài của hắn đã hạ bớt sự quyết liệt trước đó.

Diệp Tâm Hạ ngũ quan vẫn tươi tắn không tì vết, nàng chậm rãi nhìn tới Mạc Phàm địa phương đang chìm xuống, sắc mặt mang theo sự khổ sở, dằn vặt.

Trong lòng nàng càng thêm mấy phần đau xót như tự mình trải qua.

Hắn từng chỉ là một cái học sinh nho nhỏ của Bác Thành chạy nạn, nhưng là vì mình sợ hãi cô đơn trốn trong tủ lạnh, lại phi thường đơn thương độc mã xông pha giữa bình cảnh chết chóc, dùng nhiệt độ trên người xoa tan đi lạnh lẽo mà mình gánh chịu.

Hắn là cao giai đệ nhất học phủ chi tranh thời điểm, nhưng cũng là người duy nhất giữ vững niềm tin về mình dù cho đôi lúc chính tự bản thân thực sự cũng không chắc chắn.

Tử vong hắc ám kia trước mặt, là hồi ức quen thuộc của Diệp Tâm Hạ.

Nơi mà nàng nhận ra, Mạc Phàm sẽ luôn vì mình làm tất cả đến giờ khắc cuối cùng…



Nàng chuyển mình đối với những đại thiên sứ trước mặt nói

“Chúng ta có thể tắt các thiết bị quay, tường thuật trước?”.

Michael đột ngột nhíu mày lại.

“Có việc gì không thể minh bạch trước ống kính?”

Diệp Tâm Hạ nở nụ cười hướng về Michael, nàng trầm giọng chắc nịch:

“Thế giới không nên thấy điều này, bao gồm cả Thánh Thành!”

- ---

- ---

Bên ngoài quang minh chính điện,

Một cặp nam tử cùng nử tử trùm đầu đang đi vào bên trong, cố gắng len lỏi giữa dòng người nhốn nháo.

Họ thần tốc phi hành vượt qua khỏi tầm kiểm soát của thánh tài, thánh ảnh khu vực.

Anpơ sườn núi, ban ngày nhưng là phi thường lạnh lẽo ….