Toà Tháp Hoa Hồng

Chương 46: Đại tuyết (1)

Ninh Tê thừa nhận quá dứt khoát khiến Trì Tiểu Viên không kịp trở tay, cô còn đang định “dụng hình tra khảo” cơ mà.  

Sau vài phút mắt to trừng mắt nhỏ, Ninh Tê nhận ra, la lên: “A! Có phải chị đang đợi em hỏi chị phát hiện từ lúc nào không?”

Trì Tiểu Viên: “……”

Đoán Ôn Lĩnh Viễn sắp quay lại, Trì Tiểu Viên hỏi vào trọng tâm: “Hai người bên nhau bao lâu rồi?”

“Khoảng một tuần.”

“Sao không nói cho chị biết? Tiểu Vũ có biết không?”

Ninh Tê lâm vào thế bí, vấn đề này mà không trả lời tốt là thể nào cũng biến thành “em tin tưởng cô ấy mà không tin tưởng chị” cho mà xem. 

“Thật ra hồi lớp 12 năm, sau khi mình gặp nhau ở Thanh Hạnh Đường ấy, em đã thích anh ấy rồi. Chuyện này, Tiểu Vũ vẫn luôn biết.”

“Nhưng em không kể với chị.”

“Khi đó, anh ấy vẫn hẹn hò với Chung Ánh, sao em có thể không biết xấu hổ mà nói với chị được.”

Trì Tiểu Viên im lặng, thấy cũng đúng: “Vậy tại sao khi hai người ở bên nhau lại không cho chị biết?”

“Bởi vì, em sợ chị không tiếp thu được.”

“…… Em cho rằng bây giờ chị có thể tiếp thu sao?”

Ninh Tê nũng nịu, tỏ vẻ oan ức: “Không lẽ, bây giờ chị muốn chia rẽ tụi em sao?”

Trì Tiểu Viên cười: “Chuyện giật gân như vậy, chị cũng cần thời gian để tiêu hóa mà. Hơn nữa, có phải bình thường hai người cũng lợi dụng chị để nghe ngóng tin tức của đối phương đúng không?”

“Tiểu Viên xinh đẹp ơi, em sai rồi.”

“……”

Thời gian quá ngắn không tiện moi móc điều gì, Trì Tiểu Viên tạm dừng tra khảo lại: “Tạm thời em đừng nói gì cả, để chị bình tĩnh suy nghĩ.” Đây là chuyện riêng giữa cô và Ninh Tê, trưởng bối như Ôn Lĩnh Viễn tạm thời không thể đụng đến.

Ôn Lĩnh Viễn ngồi xuống, cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ bèn hỏi: “Sao vậy?”

Hai người đồng thanh đáp lời: “Không có gì.”

“……”

Hai rưỡi chiều, ba người ra khỏi trung tâm thương mại, về nhà Ninh Tế lấy hành lý.

Quá xa nên Ninh Tê không định ra sân bay tiễn họ.

Trong lúc Trì Tiểu Viên kiểm tra đồ đạc, Ôn Lĩnh Viễn và Ninh Tê một người thì ngồi chờ trên sô pha, người kia lại ra bàn ăn ngồi, cả hai đều im lặng, không nói lời nào để tránh bị nghi ngờ.

Lại một lần nữa Tiểu Viên nhận ra mình là bóng đèn, cảm giác này thật sự rất khó chịu, nhưng cô vẫn rộng lượng mở lời: “Tê Tê, hay là hai người xuống xe chờ đi, chị chậm chạp lắm, còn muốn đi vệ sinh nữa.”

“Đi thôi.” Ninh Tê đứng lên, chủ động đẩy vali của Ôn Lĩnh Viễn, rồi nói với Tiểu Viên: “Em cầm chìa khóa rồi, chị đi ra thì cứ đóng cửa nhé.”

Ôn Lĩnh Viễn hơi bối rối, khi bước đến thang máy, anh nói ra suy đoán của mình: “Tiểu Viên biết rồi à?”

“Ừm, chúng ta không cần che giấu nữa.”

Ôn Lĩnh Viễn bật cười, hỏi sao bầu không khí lúc ăn cơm kỳ lạ đến vậy.

Vào thang máy, Ninh Tê thả vali ra, ôm lấy Ôn Lĩnh Viễn.

Ôn Lĩnh Viễn nhanh tay đỡ lấy cái vali sắp đổ, tay còn lại ôm lấy cô: “Tuần sau chắc anh không đến được, tuần sau nữa anh mới rảnh.” 

Ninh Tê thở dài: “Đừng nói tuần sau, hay tuần sau nữa, một tháng tới đây sẽ bước vào giai đoạn quảng cáo, sợ là phải tăng ca rồi. Huhu làm thực tập sinh khổ quá mà.”

Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Vậy anh không thể tới hả?”

“Đợi đến sinh nhật anh, em sẽ ráng xin nghỉ rồi về chơi với anh.”

“Nếu không được thì thôi, anh có thể đến tìm em mà.”

“Vậy để xem sao nhé?”

“Ừ.” Ôn Lĩnh Viễn ngẩng đầu nhìn nhìn, thang máy có camera nên anh không thể làm gì quá trớn được, chỉ đành hôn nhẹ lên trán cô.

Tiếc là Ninh Tê không hiểu cho nỗi lòng của anh, cô bất mãn ngẩng đầu, quàng tay qua vai anh, chủ động hôn lấy.

Không thể cưỡng lại sự nhiệt tình ấy, anh lập tức biến bị động thành chủ động, quấn lấy cô. Trong lúc ấy, anh còn cẩn thận che chắn, không để camera quay được mặt cô. 

—————

Sau một thời gian, để bù đắp cho trái tim bị tổn thương bởi sự lừa dối của Trì Tiểu Viên, Ninh Tê kể lại hết toàn bộ quá trình bắt đầu cuộc tình cho cô nghe.

Cũng may Tiểu Viên chấp nhận việc này rất nhanh, chỉ là thường xuyên cố tình trêu cô, gọi cô là “Dì”, làm cô bắt đầu có ác cảm với cách xưng hô này. Mãi cho đến khi cô đe dọa sẽ tuyệt giao, Tiểu Viên mới thôi.

Sau bữa tối, Trì Tiểu Viên và Ôn Lĩnh Viễn ngồi trong phòng nghỉ của nhân viên để nghỉ ngơi.

Ôn Lĩnh Viễn thấy Trì Tiểu Viên ôm di động vẻ mặt mỉm cười liền biết cô nàng đang nhắn tin với Ninh Tê.

Có một số chuyện chỉ có thể nói với bạn thân, thân là một người bạn trai hoàn hảo, Ôn Lĩnh Viễn biết rõ điều đó, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Cháu nói gì với Tê Tê vậy?”

“Em ấy gửi ảnh trong chương trình cho cháu.”

Ôn Lĩnh Viễn im lặng một lúc mới nói: “Cô ấy không gửi cho chú.”

Trì Tiểu Viên đắc ý: “Cháu biết, Tê Tê có dặn không được cho chú xem.”

Ôn Lĩnh Viễn cười bất lực, anh bèn đi đến tủ tìm thức ăn cho mèo.

Ban ngày Phục Linh thích rong chơi ở ngoài đường, chỉ khi đêm xuống, mới chịu về Thanh Hạnh Đường. Ôn Lĩnh Viễn đang ngồi xổm bên chân tường, nhìn mèo ăn thì nghe Trì Tiểu Viên ngạc nhiên la lên: “Dì Chung nhắn tin cho mình!”

Ngay lập tức, cô nàng che miệng lại.

Ôn Lĩnh Viễn thong dong hỏi: “Cháu kết bạn WeChat với cô ta hả?”

“…… Cháu cứ tưởng dì ta xóa cháu rồi, không ngờ…… cháu xóa liền đây.”

“Không cần, tùy cháu thôi.”

Trì Tiểu Viên hiểu ý của Ôn Lĩnh Viễn là nếu cô có quan hệ gì với Chung Ánh thì không cần vì anh mà cắt đứt, Anh là một người rất rõ ràng, chuyện của mình là của riêng mình, không liên quan đến người khác. Nhưng mà, Trì Tiểu Viên vẫn kết bạn.

Dù đã tối nhưng họ vẫn còn khá nhiều việc để làm.

Rời khỏi phòng nghỉ, hướng phía phòng khám bệnh, Ôn Lĩnh Viễn đột nhiên hỏi: “Thật không thể cho chú xem hình à?”

Trì Tiểu Viên cười ha hả, lấy điện thoại ra gửi ảnh cho Ôn Lĩnh Viễn: “Chú phải giữ bí mật đấy nhé.”

Điện thoại trong túi rung lên, Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Ok.”

Trở lại văn phòng, Ôn Lĩnh Viễn lấy điện thoại ra.

Ảnh chụp đã được chỉnh sửa nên hơi không được tự nhiên, theo anh ngoài đời Ninh Tê xinh hơn.

Cô mặc một bộ body suit màu trắng bạc, thiết kế tinh xảo như được làm bằng titan và thép. Tay cầm máy tính bảng, khuôn mặt vô cảm, thái dương được kết nối với não bằng cáp sạc, tròng mắt được sửa thành màu xanh dương nhìn là biết không phải con người. Trên Poster nhân vật giới thiệu là: người máy AI.

Không biết chương trình họ định làm gì nhưng có lẽ vì tạo hình này mà cô không muốn anh xem.

Anh cười nghĩ thầm, vì việc thực tập này mà cô đã hy sinh quá nhiều rồi.

Đêm trước ngày Giáng Sinh, 7 giờ tối sau khi tan tầm, Ninh Tê lập tức về nhà lấy hành lý đã xếp sẵn, gọi taxi ra sân bay.

Cô đã xem thường lượng người đi chơi dịp lễ này rồi, vì không biết có phải làm thêm không nên cô không thể đặt trước vé máy bay. Cuối cùng hôm qua mua vé thì chỉ còn lại khoang hạng nhất. Đối với một người phải gánh hai khoản tiền thuê nah2 như cô mà nói thì chi phí này quá lớn. 

Nhất định, cô phải bắt Ôn Lĩnh Viễn bao một chầu thật thịnh soạn để bù đắp mới được.

Máy bay chạm đất, trong lúc chờ cửa khoang mở ra, Ninh Tê mới biết Bắc Kinh đang có tuyết rơi.

Dù hơi tiếc khi bỏ lỡ trận tuyết này nhưng cô không hề hối hận, cô sắp được gặp Ôn Lĩnh Viễn rồi.

Mùa đông ở miền nam tuy không lạnh như miền bắc nhưng vẫn phải mặc thật ấm.

Khi nhìn thấy Ôn Lĩnh Viễn chỉ mặc một chiếc áo khoác len màu nâu đứng chờ, hoàn toàn trái ngược với bản thân sắp cuộn thành cái bánh chưng, Ninh Tê cười hỏi: “Anh không lạnh à?”

“Anh lái xe đến nên không thấy lạnh mấy.” Ôn Lĩnh Viễn cười, ôm lấy cô một lúc mới kéo vali, dắt cô đi về bãi đỗ xe.

Bước chân của Ôn Lĩnh Viễn nhanh hơn thường ngày, có lẽ là vì lạnh cũng có thể là vì đã muộn.

Lên xe, Ôn Lĩnh Viễn không khởi động mà lại mở tủ đằng trước, đưa một cái túi cho Ninh Tê. Sợ cô đói nên anh đã mua bánh mì và cà phê nóng.

Ninh Tê đã ăn một ít ở trên máy bay nên không đói lắm, chỉ uống một ngụm cà phê. 

Xe từ từ rời khỏi đoạn đường tắc nghẽn ở sân bay, Ôn Lĩnh Viễn không biết nên lái hướng nào bèn hỏi: “Hôm nay em về nhà hả?”

Thấy Ninh Tê mở to hai mắt như bị sặc, anh giải thích: “Ý anh là ba em có ở nhà không, em về nhà hay đến chỗ Tiểu Viên?” Anh xoay vô lăng: “Hai chỗ đó khác đường.”

Ninh Tê nhìn anh: “Không có lựa chọn thứ ba sao? Chẳng hạn như đến chỗ anh.”

Ôn Lĩnh Viễn bình tĩnh trả lời: “…… Cũng có thể.”

Ninh Tê “Hừ” nhẹ một tiếng: “Anh có vẻ miễn cưỡng quá nhỉ.”

Ôn Lĩnh Viễn chỉ cười cười, không giải thích. “Miễn cưỡng” là bởi vì anh chưa từng nghĩ đến sự lựa chọn này.

Đùa xong, Ninh Tê nghiêm túc lại: “Phải về nhà rồi, hôm nay bae m ở nhà.”

“Tối mai đến nhà anh trai anh ăn cơm nhé?”

“…… Có những ai?”

“Trừ ba mẹ anh ra thì chắc có hết đó.”

Ninh Tê muốn gặp ông nội Ôn, nhưng một dịp tụ họp gia đình thế này cô đi thì không ổn lắm nhỉ.

Ôn Lĩnh Viễn thấy cô đang do dự, cười nói: “Không muốn đi thì thôi, anh có thể dắt em đi chơi.”

“Không phải, chỉ là…… Anh muốn công khai chuyện mình à?”

“Công khai trước nhiều người như vậy?” Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Anh không nghĩ đó là thời điểm tốt đâu. Lúc ấy, mỗi người hỏi một câu thì sao mà ăn được nữa.”

“Cũng sẽ có lúc anh không xử lý được sao?”

“Những người khác thì không sao nhưng mà anh sợ ông nội có ý kiến với anh.”

Ninh Tê cười hỏi: “Chứ không phải với em à?”

“Không đâu. Thể nào ông cũng nghĩ là do anh dụ dỗ em, lừa gạt trẻ nhỏ, làm loạn thuần phong mỹ tục.”

Tưởng tượng đến cảnh ông Ôn nghiêm khắc quát lớn, Ninh Tê liền cười ha ha.

Đến lúc này cô mới hiểu được một điều: trong chuyện này, Ôn Lĩnh Viễn phải chịu áp lực hơn cô rất nhiều. Anh lớn hơn nên ai không biết chuyện nhìn vào sẽ nói cô “Tuổi nhỏ không hiểu chuyện” mà tha thứ. Còn Ôn Lĩnh Viễn chính là kẻ sai.

“Thật ra…… Anh không dễ dàng chút nào.” Ninh Tê xúc động cảm thán.

Ôn Lĩnh Viễn cười liếc nhìn qua, cô nhóc đặt ly cà phê xuống, muốn nhào qua thưởng cho anh một cái hôn để khích lệ.

Anh ngăn lại, “Ngồi im đừng nhúc nhích.”

Ninh Tê đành dừng lại, kêu lên: “…… Đúng là cung Ma Kết mà.”

Ôn Lĩnh Viễn phản bác: “Em không thể dựa vào chòm sao mà đánh giá tính cách của một người được, không khoa học chút nhào.”

“Anh càng nói lại càng chứng minh là xem chiêm tinh rất chuẩn đấy.”

“……”

Đến cổng nhà Ninh Tê, Ôn Lĩnh Viễn dừng xe, anh mở cốp lấy va li ra.

Ninh Tê cứ tưởng sau khi dừng xe, họ sẽ thủ thỉ một lúc rồi bịn rịn chia tay, không ngờ Ôn Lĩnh Viễn lại dứt khoát đến vậy.

Cô ngơ ngác vòng ra đuôi xe, muốn nhận lấy vali. Ôn Lĩnh Viễn không đưa qua mà lại kéo tay cô ôm vào lòng.

Nhìn chăm chú vào mắt nhau, một giây sau, anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng.

Ninh Tê choáng váng trước đôi mắt dịu dàng và hành vi táo bạo ấy. Mặt hồ tĩnh lặng như được ném một hòn đá xuống, phá vỡ sự tĩnh lặng, nghiêm túc hàng ngày của anh.

Một lát sau, anh tách ra, cười cười nhìn cô, dịu dàng chứng minh quan điểm của mình: “Nếu em thấy chiêm tinh rất chuẩn vậy em nói xem chòm sao có cho em biết anh sẽ làm như vậy không?”