Thư Vô Tri nói rằng do Sở Khinh Tửu cưỡng ép dùng thần lực nên cơ thể người phàm của hắn không chịu nổi và tan biến.
Bởi vì vậy mà Sở Khinh Tửu tạm thời chưa thể hồi phục, chỉ có thể duy trì hình dạng của một quang cầu, từ từ ngưng tụ lại thần lực như xưa.
Chỉ là trong một lúc xảy ra biết bao nhiêu chuyện như vậy, mọi người vẫn chưa hoàn hồn kịp.
Sở Khinh Tửu là Nam Cực Trường Sinh Đại đế là chuyện khó tin nhất với họ.
Trong bọn họ chắc chỉ có Thư Vô Tri còn khá bình tĩnh vì ban đầu khi Thư Vô Tri nhìn thấy tiên hồn trên người con rối Tiểu Sở đã có suy đoán sơ bộ về thân phận của hắn nên Thư Vô Tri không tỏ ra ngạc nhiên chẳng thốt nên lời như mọi người.
Thân thể của Ma quân bị tiên lực của Tô Tiện xé nát không còn tồn tại trên đời, những hồn phách còn lại tiêu tán đi đâu rồi thì không ai biết. Tuy không bắt được những tàn hồn đó nhưng với mọi người mà nói chúng không còn có khả năng tạo ra uy hiếp.
Chuyện của Ma quân đã giải quyết xong nhưng chuyện họ sắp đối mặt vẫn chưa hề chấm dứt.
"Ma quân và Thượng Quan Nghiêu chết rồi vậy Huyền Nguyệt Giáo sau này phải làm sao?" Túc Thất đứng trước lối ra sơn động nhíu mày hỏi Tô Tiện.
Sau chuyện này, Thiên Cương Minh và Huyền Nguyệt Giáo bọn họ cũng xem như đã cùng nhau trải qua một trận sống chết, dù thế lực hau bên đối lập nhưng không khí giữa bọn họ không còn gay gắt như trước.
Nghe Túc Thất hỏi vậy, Tô Tiện nhìn tiểu quang cầu đang yên lặng rút trong lòng mình, ánh sáng tỏa ra từ quang cầu ôn hòa mà tuyệt đẹp, từ khi biến thành quang cầu nó cứ im lặng mãi như vậy, không thấy nói câu nào. Theo như Thư Vô Tri nói là vì Sở Khinh Tửu hao tổn thần lực quá mức nên tạm thời không nói chuyện được.
Đây không phải chuyện có thể giải quyết trong chốc lát. Sở Khinh Tửu là thần, không chết không diệt, chỉ cần cho hắn một chút thời gian sẽ tự hồi phục lại thôi.
Nhưng Tô Tiện không muốn đợi quá lâu, nàng hy vọng lập tức được nghe thấy giọng nói của Sở Khinh Tửu, nhìn thấy gương mặt hắn, giống như mấy tháng ở Tứ Phương Thành vậy, cùng trải qua những ngày tháng thật giản đơn.
"Thượng Quan Nghiêu chết rồi, Vô Ưu Cốc sẽ đại loạn, Quỷ Môn nhất định không bỏ qua cơ hội thâu tóm Vô Ưu Cốc vào lúc này." Nàng rời mắt khỏi quang cầu, bình tĩnh nói, "Hai thế lực này đều là mối họa khó lường, ta muốn xử lý chuyện của bọn họ trước."
Túc Thất gật gật đầu. Thu Đường ở bên cạnh chợt chen vào: "Tứ Phương Thành có thể giúp ngươi một tay."
Tô Tiện khẽ gật đầu, muốn nói tiếp thì trông thấy ánh mắt Thu Đường tia tới quang cầu trong lòng mình. Thu Đường không tu tâm đ*o nhưng hắn tới từ Tứ Phương Thành, trên người lại có huyết thống bán thần của Thành chủ nên có thể nhìn thấy quang cầu mà Sở Khinh Tửu hóa thành. Quang cầu trong lòng Tô Tiện cảm nhận được ánh mắt của Thu Đường, bay ra ngoài lượn vài vòng quang người hắn.
Thu Đường nhướng mày chỉ quang cầu nói: " Đây là Sở Khinh Tửu thật à? Hắn có nghe ta nói gì không? Sao ta thấy nó ngốc ngốc thế nào ấy?"
Quang cầu nghe vậy lập tức bổ nhào vào hắn, Thu Đường vội rụt cổ tránh đi, không nhịn được bật cười nhưng vẫn một bụng không chắc chắn nói: "Tính cách này thì giống đó, ngươi thật sự là Trường Sinh Đại đế à?"
Tô Tiện mỉm cười nhìn hai người bắt đầu làm loạn, sau đó nói với Túc Thất: "Sau khi giải quyết xong chuyện ở Nhân giới ta sẽ đưa Huyền Nguyệt Giáo họ về Ma giới."
Nàng dứt lời, không khí xung quanh yên lặng hẳn đi.
Một lúc sau, những người bên phía Huyền Nguyệt Giáo hoan hô liên hồi, mọi người láo nháo chen nhau hỏi Tô Tiện đủ thứ, nàng đều trả lời tất cả.
Hồi lâu sau, Túc Thất nghiêm túc nói: "Ngươi thật sự quyết định về Ma giới?"
Tô Tiện gật đầu: "Mọi người đã rời khỏi Ma giới quá lâu tới lúc phải trở về rồi. Hiện nay nghĩa phụ qua đời, Ma quân không còn tồn tại, không biết trong bao năm qua Ma giới đã biến thành quang cảnh gì rồi. Ta là vạn linh ma tâm phải có trách nhiệm đưa họ trở về."
Đây là trách nhiệm mà Tô Tiện không thể nào trốn tránh, là chuyện nhất định phải hoàn thành. Túc Thất biết có nói nhiều cũng vô ích, hắn gật đầu, hỏi: "Sau khi về đó ngươi còn quay lại đây không?"
Ánh mắt Tô Tiện thoáng ảm đạm, lắc đầu nói: "Người ở Ma giới không đặt chân vào Nhân giới, cánh cửa Ma giới cũng sẽ không mở ra." Ý là từ đây về sau không còn ngày gặp lại.
Túc Thất khẽ thở dài.
Thu Đường ở bên kia bỗng lên tiếng: "Ngươi về Ma giới thì Sở Khinh Tửu phải làm sao?"
Tô Tiện quay đầu nhìn thấy tiểu quang cầu đang lơ lửng bên cạnh Thu Đường, yên lặng tỏa sáng.
Tô Tiện không biết mình phải trả lời thế nào.
Trong lúc đó, Thư Vô Tri im lặng đã lâu lên tiếng: "Trước khi về Ma giới ngươi về Không Thiền Phái một chuyến đi, dù gì đó cũng là sư môn của ngươi, có người chờ ngươi về đấy."
Nghĩ tới người Thư Vô Tri nói Tô Tiện mỉm cười nhưng chợt nhớ ra gì đó, nàng quay đầu nhìn Thư Vô Tri đằng sau. Có mấy đệ tử Thiên Cương Minh đang khiên một người đi sau Thư Vô Tri, người đó không còn dáng vẻ thanh khiết như xưa, tóc dài rối tung, hai mắt nhắm nghiền, không có khí tức. Thấy Tô Tiện nhìn chằm chằm người nọ, Thư Vô Tri lắc đầu nói: "Tiểu Mộ chưa chết, chẳng qua nó bị Ma quân cướp mất ma hồn trong người, hồn phách có khiếm khuyết nên trong một năm hai năm chắc vẫn chưa tỉnh lại được, ta định đưa nó về Không Thiền Phái tu dưỡng."
"Cũng được." Tô Tiện gật đầu rồi dặn dò những người Huyền Nguyệt Giáo xong xuôi một lượt sau đó mới nói với Thư Vô Tri: "Con theo người đưa sư huynh về Không Thiền Phái."
Những gì cần nói đều đã nói hết, có thể ngăn chặn kịp thời kiếp nạn xảy ra ở vực sâu Thất Hải là chuyện không còn gì tốt bằng. Tô Tiện nhìn sang phía Thu Đường, tiểu quang cầu bắt gặp ánh mắt của nàng thì vòng ra sau lưng Thu Đường, không qua chỗ nàng.
Tô Tiện biết ai đó lại giận nữa rồi.
Nàng mỉm cười nói với Thu Đường: "Ta đi trước đây."
Thu Đường bước lên trước, hơi ngập ngừng một lúc rồi hỏi: "Ngươi còn tới Tứ Phương Thành không?"
"Không nữa." Tô Tiện nhìn tiểu quang cầu sau lưng Thu Đường, ánh mắt lưu luyến không nỡ rời, nói tiếp, "Tiểu Sở phải giao cho ngươi rồi."
Thu Đường ngạc nhiên nhưng chưa kịp nói, tiểu quang cầu trốn sau lưng hắn đột nhiên phóng vụt như sao băng tới trước mặt Tô Tiện, toàn thân lấp lánh kim quang.
Ánh sáng trên thân quang cầu càng thêm đậm y như ánh nắng chói chang của ngày hè. Tô Tiện phát hiện quang cầu lần này không còn đổi màu như hồi trước nữa, chỉ có mỗi màu vàng, muốn biết đang nghĩ gì càng khó.
Tô Tiện cũng không cần phải đoán, nàng hiểu tính cách Sở Khinh Tửu.
"Theo ta về Không Thiền Phái nào." Tô Tiện nói.
Tiểu quang cầu nhấp nháy một hồi, do dự và không tình nguyện lắm bay chậm rì rì vào trong lòng Tô Tiện.
Tô Tiện cứ tưởng sau khi trở về thân phận vạn linh ma tâm nàng không bao giờ được đặt chân vào Không Thiền Phái nữa, không ngờ hôm nay nàng vẫn còn có thể quay về.
Khi đến nơi, rất nhiều người đã ra đón các nàng trong đó có cả Phong Diêu Sở và các đệ tử Chấp Minh Tông. Vực sâu Thất Hải xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lúc các nàng trên đường quay về tin tức Ma quân Hòa Anh sống lại đã truyền khắp thiên hạ. Nên sau khi thấy Tô Tiện xuất hiện trước sơn môn, thần sắc ai nấy đều hơi phức tạp nhưng không ai nói gì.
Mục đích chuyến này là đưa Mộ Sơ Lương quay về, hắn là đệ tử Chấp Minh Tông nên thấy đại sư huynh trọng thương mất ý thức những đệ tử khác lo lắng vô cùng. Thư Vô Tri và Tô Tiện đưa Mộ Sơ Lương về Chấp Minh Tông, Mai Sương Mộng nhanh chóng có mặt chữa thương cho hắn nhưng vẫn không có cách nào để hắn tỉnh lại. Tô Tiện và Thư Vô Tri không nóng lòng về chuyện này lắm, bởi họ đã biết thân phận của Mộ Sơ Lương còn có Sở Khinh Tửu là một trong tứ ngự từ lời của Ma quân Hòa Anh ở vực sâu Thất Hải. Hắn cũng như Sở Khinh Tửu phải cần một chút thời gian để hồi phục.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Mộ Sơ Lương, hai người bước ra ngoài đại điện Chấp Minh Tông, một người đã đợi sẵn ở trước cửa từ bao giờ.
Không Thiền Phái bốn mùa tuyết trắng, Yêu Lan đứng dưới cây mai trắng nhìn Tô Tiện, vẻ mặt không rõ là khóc hay cười.
Tô Tiện và Thư Vô Tri đi tới trước mặt nàng ấy, chẳng ai nói với ai câu nào, tiểu quang cầu dừng lại trên đầu ngọn cây, lặng lẽ quan sát họ.
Một hồi lâu sau, Tô Tiện phá vỡ sự yên tĩnh trước: "Ngươi quyết định ở lại đây rồi ư?"
"Ta không về Ma giới đâu." Yêu Lan lắc đầu, liếc thấy nét mặt cười như không cười của thư Vô Tri, nàng ấy nói, "Ta không muốn bị Thư Vô Tri truy sát tới tận Ma giới đâu."
Thư Vô Tri ra vẻ vô tội nhún nhún vai, Tô Tiện nhìn hai người họ một lúc, nàng biết Yêu Lan sẽ không hối hận khi đưa ra quyết định này. Nàng thật lòng chúc phúc cho Yêu Lan, cũng rất ngưỡng mộ nàng ấy. Tô Tiện mỉm cười, Yêu Lan lại không cười nổi, cau mày nói: "A Tiện, ta không nỡ xa ngươi."
Tô Tiện "ừ" khẽ, nói: "Ta cũng vậy." Thứ nàng không nỡ xa rời còn rất nhiều nhưng không dám suy nghĩ tới chúng.
Yêu Lan cau mày giơ tay xoa mi tâm của Tô Tiện, nói nhỏ: "Nếu ngươi không phải Vạn linh ma tâm thì tốt quá, ngươi có thể ở lại đây với ta."
Tô Tiện không nghĩ kỹ thêm về giả thuyết này. Yêu Lan hỏi tiếp: "Sở Khinh Tửu đâu? Nghe nói hắn biến thành quang cầu nữa rồi à? Hắn ở đâu vậy?" Yêu Lan dòm quanh quẩn xung quanh nhưng chẳng nhìn thấy cái gì. Nàng ấy hỏi: "Ngươi có định đưa hắn về Ma giới không?"
"Chàng ấy không đi được, Ma giới không thích hợp với chàng." Tô Tiện lắc đầu.
Yêu Lan cắn môi, không hỏi thêm nữa.
Mọi người lại nói thêm mấy câu, sắc trời đã bắt đầu sụp tối, Tô Tiện nói lời tạm biệt với họ, nói mình phải về Huyền Nguyệt Giáo sớm một chút, không ở lại Không Thiền Phái quá lâu được nữa. Với thân phận đặc biệt của nàng, Không Thiền Phái bọn họ không đòi đánh giết nàng đã tốt lắm rồi, nàng không tiện ở lại lâu.
Nàng dẫn quang cầu đi ra ngoài sơn môn, không lâu sau thì gặp một người.
Bông tuyết bay phất phơ trên không trung, trong màn tuyết rơi, một người cầm kiếm đứng nhìn Tô Tiện từ phía xa.
Người nọ không lên tiếng, Tô Tiện cũng vậy, bọn họ đứng đối diện nhau dưới bầu trời đầy tuyết, Tô Tiện dừng bước khẽ gật đầu với hắn.
Người cầm kiếm là Lý Bích, thấy Tô Tiện gật đầu với mình ánh mắt hắn hơi trầm xuống, nhưng trong màn tuyết trắng xóa lại sáng tỏ như vì sao.
Hồi lâu sau, hắn nói một câu mà không phát ra tiếng.
Gió tuyết quá lớn, Tô Tiện không nhìn rõ khẩu hình của hắn, nàng chỉ thấy sau khi nói xong câu đó hắn hạ quyết tâm, quả quyết quay người bước đi trong gió tuyết lạnh buốt đến khi biến mất hút.
Tô Tiện thu hồi tầm mắt.
Quang cầu bên cạnh nhấp nháy liên tục lúc sáng lúc tối, Tô Tiện nhướng mày cười, dịu dàng nói: "Ta thấy chàng mà, đừng có nháy nữa."
Quang cầu dừng lại một lúc rồi tiếp tục chớp hăng hơn.
Tô Tiện dẫn quang cầu ra khỏi sơn môn, đi qua thêm một con đường.
Gió tuyết không còn nữa, trước mắt là một rừng trúc xanh biếc, Tô Tiện dừng bước, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Chàng không cần giận nữa đâu, hôm đó lời ta nói ở sơn động là thật, ta không muốn rời xa chàng mà về Ma giới."
"Chàng biết bây giờ ta đang nghĩ gì không?" Tô Tiện đỏ ửng đôi mắt nhìn ánh sáng của quang cầu nhạt dần, nói, "Ta không muốn về Huyền Nguyệt Giáo, ta muốn đưa chàng trốn đến một nơi không ai tìm thấy... Ta không muốn làm vạn linh ma tâm gì cả, không muốn về Ma giới, chỉ muốn ở bên chàng."
- Hết chương 108 -
Lảm nhảm:
Cha Lý Bích này chắc giống Mạch Trì bên Văn Thuyết rồi.
Cuối Văn Thuyết có A Tiện, Tiểu Sở, Thu Đường, Thư Vô Tri, Yêu Lan, Bạch Hoàng Chúc đặc biệt xuất hiện với vai cameo đó và rất nhiều người quen khác. Qua VT để gặp lại Tiểu Mộ nhé.