Tô Vũ Xuyên Qua Ký

Chương 4

Màn đêm buông xuống trả lại sự cô tịch trong phủ quận chúa, Tô Vũ lẳng lặng nằm trên nhuyễn tháp nhìn vô định vào trần nhà tối đen như mực, một cỗ chua sót trào dâng trong lòng nàng, bất giác cũng không biết như thế nào, Tô Vũ vừa đi vừa nghĩ đã tới Trúc Viện, thoáng lạnh mặt, có lẽ đây là thói quen của Hạ Vũ đi, Tô Vũ lắc đầu cười, một thói quen kì quặc, rõ ràng chán ghét biệt viện kia đến vậy, rõ ràng biết bản thân đau đến vậy mà lại luôn không tự chủ, Hạ Vũ, Hạ Vũ rốt cuộc biệt viện mang tên Trúc kia có ý nghĩa với nàng như thế nào mà khiến nàng cho dù đã chết cũng mang chấp niệm như vậy, Tô Vũ tôi thật muốn xem nữ nhân kiên cường như nàng đau vì điều gì.

Ngăn lại trái tim đang quặn lại vì đau đớn, Tô Vũ một tay ôm lấy ngực bên trái không ngừng an ủi thổn thức trong tâm hồn, tay còn lại vén lá trúc, nhẹ nhàng tiến vào Trúc Viện.

Sau rặng trúc dày đặc là một ngôi nhà tranh đơn xơ giản gị nhưng lại tỏa ra khí tức ấm cúng, cảm giác như về...nhà? đúng là về nhà, chẳng trách mỗi lần Hạ Vũ đi ngang lại đau đến như vậy, hóa ra nó chạm vào nơi mềm yếu nhất của Hạ Vũ, khao khát một mái nhà. Trong kí ức của Tô Vũ ùa về, nơi ấy Hạ Vũ và ca ca của nàng nô đùa rất vui vẻ, sau đó là huyết tẩy Hạ tướng gia, cảnh bi thương năm nào vẫn không xóa nhòa trong kí ức của Hạ Vũ này, tựa như thời gian chỉ càng tô đậm thêm vết thương trong tim.

Tô Vũ thoát khỏi bi thương giả ho khan vài tiếng, nàng không tin Hạ Cẩn không đặt tai mắt xung quanh nàng, và suy nghĩ của Hạ Vũ hoàn toàn đúng, một thân ảnh rời khỏi Trúc Viện biến mất trong màn đêm.

Để ý lại Trúc Viện nhỏ bé kia, Tô Vũ không khỏi bàng hoàng nhận ra một thân ảnh trước cửa Viện quay lưng lại với mình, dáng lưng đó, rất giống...chỉ là y ngồi xe lăn, Tô Vũ thở dài bất lực, nơi khoé mắt, vệt nước vẫn còn đọng, có lẽ Hạ Vũ yêu nam nhân này rất nhiều.

Cười mỉa mai lau đi hàng nước mắt, có lẽ cả đời nàng cũng không thể gặp lại, đùa sao, ngay cả trong mơ cũng không thể, nàng không phải Tô Vũ, nàng chính là Hạ Vũ, Hạ quận chúa

Thở dài toan bước chân ra khỏi Trúc Viện, trái tim Tô Vũ chợt nhảy, nàng nhanh chóng quay đầu, trong ánh sáng le lói của tiểu viện, một khuôn mặt nam nhân hiện lên, đôi mắt hẹp dài mang theo vài phần lạnh nhạt, chóp mũi thẳng thắn cương trực như tính cách của chủ nhân, môi mỏng khẽ mím lại, nhìn tổng quan không quá xuất sắc như các vị nam thị, chỉ là...chỉ là đó là Trình Mộc của nàng...là Trình Mộc Tô Vũ ngày nhớ đêm mong.

Bất giác lấy tay che miệng giấu đi tiếng nức nở, Tô Vũ đằng sau rặng trúc um tùm lặng lẽ khóc

"Mộc, Mộc đã bao lâu rồi chúng ta mới được gặp lại...Mộc...Mộc...người tình của ta...Trình Mộc"

Cũng không biết bản thân đã khóc bao lâu, Tô Vũ lau đi khuôn mặt đầy nước, xoay gót nhanh chóng rời khỏi Trúc Viện, Trình Mộc, tại sao cả kiếp trước lẫn kiếp này nàng đều yêu hắn, tại sao cả kiếp trước lẫn kiếp này đều đau vì hắn.

Trong hồi ức Hạ Vũ để lại, Trình Mộc, không, là Hạ Mộc, hắn luôn trầm tĩnh như vậy, luôn xa cách như vậy, không cách nào tới gần, chỉ vì đó là em trai Hạ Vũ...em trai chỉ mình Hạ Vũ biết.

Tô Vũ ngây ngốc trở về, ngây ngốc đi ngủ, lại ngây ngốc dậy, nàng không rõ đã nghĩ nhiều đến Trình Mộc như thế nào, ngay cả Tô Liên Y như thế nào rửa mặt chải đầu cho nàng, như thế nào móc mỉa nàng Tô Vũ cũng không bận tâm, cứ như một người mất hồn, làm cho Tô Liên Y cũng một phen kinh hãi sự ngu ngốc của Hạ Vũ.

Một suy nghĩ xẹt qua đầu Tô Liên Y, Hạ Vũ thay đổi? tự cười khinh bỉ chính mình, nàng ta ngu ngốc chính là ngu ngốc, thay đổi cái rắm.

Tô Liên Y vừa chải tóc cho Tô Vũ vừa âm thầm thực hiện kế hoạch đã bàn bạc với Hạ Cẩn.

-"Quận chúa người nhớ không, ngày mai chính là hội tam tiên của Mính Hiên nha, có rất nhiều rất nhiều mĩ nam mĩ nữ tụ tập đó"

Tô Liên Y cười thầm, con đàn bà ngu ngốc này cỡ nào chẳng tới, khi đó Tô Liên Y nàng sẽ thỏa sức nhục mạ nàng ta, miên man trong suy nghĩ Tô Liên Y không hay biết mình bị Tô Vũ tính kế, hừ, muốn làm bẽ mặt ta, còn non lắm, Tô Vũ cười khẩy giả ngủ gật để mặc Tô Liên Y thao thao bất tuyệt, tới khi miệng khô lưỡi đắng lại nhìn thấy Tô Vũ một dạng không nghe gì nằm ngủ làm Tô Liên Y giận tím mặt, ả đàn bà ngu ngốc này chơi nàng sao?

Bất quá Tô Vũ lại hả hê xem Tô Liên Y bức điên nhắc lại mấy lần liền không tim không phổi phán quyết kế hoạch của Tô Liên Y bị phá sản

-"không được, đêm nay bổn cung phải đồng sàng cộng chẩm cùng Hoa thị lang, hắc hắc, ngươi thích thì tự đến xem."

-"nhưng...nhưng..."

Tô Liên Y ấp a ấp úng, nàng lo lắng kế hoạch thất bại, rồi lại lắc đầu, không sao, không có Mính Hiên làm bình phong thì Tô Liên Y cũng có ngày bắt Hạ Vũ phải quỳ phục dưới chân nàng van xin tha mạng. Tô Liên Y mỉa mai nhìn Tô Vũ

-"thế nô tì chúc quận chúa sớm sinh nhi tử."

sao không là quý?loại đàn bà như Hạ Vũ có con cũng chính là cặn bã của xã hội, nhi tử đã là nhẹ lắm rồi, Tô Liên Y xấu xa nghĩ.

________________________

Ở một nơi nào đó, một nam nhân hồng y, khuôn mặt mị hoặc khẽ nhíu mi đỡ lấy bồ câu đưa thư, khóe miệng không khỏi cong lên một đường hoàn mĩ, hắn khẽ nhắm mắt vuốt xuống ngực đang phập phồng

- "Cám ơn nàng vì đã không tham dự"

phía sau hắn là một nam nhân mang gương mặt nam tính cương nghị toát lên vẻ thành thục của thời gian tôi luyện không khỏi thở dài, vì sao số phận con người lại trớ trêu như vậy.