Tô Vũ Xuyên Qua Ký

Chương 33

Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai

Dịch là: qua giai đoạn gian khổ và bắt đầu thời kỳ hưởng sung sướng.

Câu này cũng có ý nghĩa tương tự câu khổ tận cam lai (hết khổ lại sướng).

*****************************************************************

Ngày hôm đó theo lịch lại chính là Vũ Thủy, Tô Vũ bất giác nhớ đến một đoạn thơ trong Trà Ca của Tạ Mạnh Gián Nghị Ký Tân Trà

Nhân phong ám kết châu bội lôi

Tiên xuân trừu xuất hoàng kim nha.

Trích tiên bồi phương toàn phong lý.

Chí tình chỉ hảo thả bất xa

Chí tôn chí dự hợp vương công.

Hà sự tiện đáo sơn nhân gia.

Dịch nghĩa:

Gió hiền hòa ủ ê chồi ngọc

Đầu Xuân ngắt hái những mầm hoàng kim

Lựa cho tươi sấy cho toàn

Thật tinh ròng thật tốt lành xa hoa.

Loại trà này hợp với bậc chí tôn và vương giả

Tại sao lại đến tận nhà kẻ sơn nhân?

Hương Sơn có Hồng Mai trà, hồng mai không phải là lấy hoa mai đỏ làm thành trà mà lầ lấy gốc trà già, chẻ nhỏ xao lên, pha nước uống màu đỏ gọi là hồng mai, Hồng mai là loại trà dùng cho thiền sư, công dụng tĩnh tâm rất tốt

vừa vặn Hương Sơn bạt ngàn mai, người ta nói nếu đến Vạn Yến uống rượu mơ không thể không ghé Hương Sơn thưởng thức một tách Hồng Mai trà, khi đó Tô Vũ đang ở Vạn Yến triệu tập binh sĩ, bao vây bọc lấy Vạn Yến, thần sắc mệt mỏi cũng không làm mất đi khí chất của nàng, đến cửa thành, Tiêu Nguyên cũng không ngờ Tô Vũ nhanh như vậy đã quay lại chỉ cười gằn nói với nàng

-“không ngờ quận chúa nhanh như vậy đã chịu đến nộp mạng, đỡ nhọc công bản tưởng truy tìm, đến rồi thì để lại mạng đi.”

nói rồi Tiêu Nguyên mở cổng thành, binh sĩ ở trong thành tràn ra như ong vỡ tổ, nhanh chóng chỉnh tề xếp thành đội ngũ, tiếng trống vang lên, hai bên lao vào giao chiến kịch liệt, lần này quân Tô vũ có vẻ nắm chắc phần thắng, trực diện nghênh đánh Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên đang gồng mình chống trả thì phía bên này một binh sĩ hốt hoảng chạy đến nói với hắn

-“tướng quân, không xong, phía nam và phía bắc đều có quân bao vây, người của chúng ta đều không trụ nổi, trong thành người dân nhất tề làm loạn, phải làm sao?” 

nghe được lời này Tiêu Nguyên cơ hồ nghiến răng nghiến lợi bổ thương về phía Tô Vũ

-“quận chúa không ngờ cũng có bản lĩnh này.”

Nghe được sự tức giận trong lời Tiêu Nguyên, Tô Vũ biết mình nắm được phần thắng không khỏi bật cười sảng khoái

-“Tiêu tướng quân quá khen, bản quận chúa cũng chính là có một ít bản sự này, đâu có như Tiêu tướng quân.” 

Tiêu Nguyên xem một màn trào phúng này của Tô Vũ cũng chỉ cười gắn, trường thương trên tay xoay chuyển đánh về phía Tô Vũ

-“đáng tiếc một người như quân chúa lại bỏ mạng tại đây thật phí phạm.”

hắn vừa nói vừa công kích đẩy lùi Tô Vũ

-“Tiêu tướng quân quá lời, muốn bản quận chúa bỏ mạng tại đây, chi bằng tướng quân cứ làm trước cho bản quận chúa chiêm ngưỡng đã.” 

Đao của Tô Vũ nhanh chóng kề tại mạn sườn Tiêu Nguyên, mạnh mẽ đâm tới, lấy của Tiêu nguyên một mạng, đến lúc chết hai tròng mắt hắn vẫn mở lớn, không tin bản thân bại trận, quân của Tiêu Nguyên thấy tướng lĩnh chết cũng nhanh chóng buông khí giới đầu hàng

Tô Vũ trong lúc sơ sẩy bị Tiêu Nguyên dùng thương đâm vào chân chảy máu thành dòng, đó cũng là lý do Tiêu Nguyên sơ hở mà bị giết chết, hắn không nghĩ Tô Vũ trúng một thương của hắn còn có thế tiếp túc tiến lên đâm chết hắn, Tô Vũ đại công cáo thành, tay cầm đao hiên ngang đi vào Vạn Yến, dân chúng hai bên đường đều đổ ra chúc mừng nàng,  một lần nữa đoạt lại được Vạn yến.

Từ đằng xa tiến tới một binh sĩ cưỡi ngựa, thần sắc mỏi mệt nhưng không che được mừng rỡ trên mặt hắn, vừa tới nơi Tô Vũ, binh sĩ kia liền quỳ xuống, giọng nói vô cùng hân hoan

-“như dự định của quận chúa, cửa nam đại thắng.” 

nghe được tin này, Tô Vũ xúc động che đi miệng, khóe miệng không ngừng cười, liên tục nói

-“rất tốt, rất tốt…” 

Tô Vũ cẩn thận đỡ vị binh sĩ kia lên, nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của hắn làm nàng buồn cười, hạnh phúc đến độ không thể tin đây là sự thật, Vạn yến một lần nữa lại thu về được, trải qua bao nhiêu cố gắng đã thấy được kết quả, nhớ lại ngày tháng trên núi ăn gió nằm sương, nhớ lại lúc phải chạy trốn lên Li Sơn, nhớ lại những binh sĩ đã hi sinh, cuối cùng ta cũng lấy lại được Vạn Yến, các binh sĩ trên trời linh thiêng, phù hộ độ trì…

Vừa lúc đó hướng thành nam cũng đi tới một binh sĩ, người cưỡi ngựa tức tốc chạy về phía này, mũ giáp trên đầu đã không còn chỉnh tề, giáp trên người vẫn còn mùi màu tanh, nhưng sự vui mừng trên mặt thì không thể nào lui được, vừa đến được chỗ Tô Vũ, người nọ gấp đến độ lăn từ trên ngựa xuống té nhào,  còn vừa lau nước mắt vừa lắp bắp 

-“quận chúa…cửa bắc…cửa bắc. Đại thắng..chúng ta thắng rồi…thắng rồi Vạn Yến, Vạn Yến thắng rồi…”

vị binh sĩ vừa nói không ra tiếng, giọng của hắn nghẹn lại là vui mừng khôn siết cũng là đau lòng khôn siết, bao nhiêu người đã ra đi trong trận chiến ở Vạn yến này, có huynh đệ có những người cùng ăn, cùng sinh hoạt với hắn, tận mắt nhìn người huynh đệ chí cốt của mình ra đi, ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể dành lại Vạn Yến

Tô Vũ nhìn hai binh sĩ đến từ hai cửa ôm nhau khóc òa mà cũng nghẹn ngào cười lên như mếu, cuối cùng hi sinh của những người kia cũng không uổng phí, cuối cùng ông trời cũng mở mắt trông xuống cứu giúp dân chúng Vạn Yến