Tô Vũ Xuyên Qua Ký

Chương 18

Những gì nhìn thấy bằng mắt chưa chắc đã là sự thật

************************************************

-"có độc." 

Uý Trì Phong Vân nhìn vết thương không ngừng chảy máu của Tô Vũ mà đưa ra kết luận

-"không phải."

Hạ Mộc ngó ngó qua nhưng lại phủ nhận

-"ngươi nói không phải độc thì là gì."

-" là một loại chất, có tác dụng gây mê sảng, khiến miệng viết thương không thể khép lại."

công dụng chính còn là mị dược, có điều Hạ Mộc sẽ không nói ra điều này cho Uý Trì Phong Vân nghe

hắn nắm lấy chủy thủ rút ra, máu tươi lại một lần nữa tuôn trào, Uý Trì Phong Vân thường ngày bình đạm, hôm nay một thân toàn vết thương, lại chỉ biết đứng chết lặng không làm được gì cả

Uý trì Phong Vân nắm chặt tay Tô Vũ, nghĩ một lát rồi đi ra ngoài để Hạ Mộc chăm sóc Tô Vũ, trong lòng hắn loạn thành một đoàn, nhưng hắn biết, có những việc hắn có thể giúp được, có những việc hắn lại vô năng, nếu đã vô năng hắn sẽ không ở lại cản trở công việc của những người khác.

cho dù có lo lắng cỡ mấy, nhưng điều quan trọng nhất không phải là tình cảm, mà là phải giữ vững lý trí, có như thế mới có thể biết được điều gì là cần thiết, nếu ở bên cạnh Tô Vũ cản trở việc chữa trị, thì tốt nhất nên để Hạ Mộc tự làm, Uý Trì Phong Vân không học y.

Uý Trì Phong Vân ra ngoài bàn trúc ngồi, Tô Vũ trong phòng một lúc sau cũng lờ mờ tỉnh lại, có điều thần trí nàng không rõ ràng, thương thế trên người cũng được Hạ Mộc chăm sóc tốt.

-" Mộc...?"

Tô Vũ nheo mắt lại cố gắn nhìn người ngồi kế bên giường, bả vai nàng đau nhức khó chịu vô vùng, cổ họng đắng nghẹn lại dường như không tin vào mắt mình

-" là ta, tỉ tỉ, thương thế ngươi không tốt, không nên cử động." 

Hạ Mộc khẽ nắm lấy tay Tô Vũ, thâm tình an ủi nàng.

-"Mộc, là ngươi, là ngươi, ta không có nhìn lầm sao, là ngươi thật sao?"

Tô Vũ run run giọng không tin vào chính mình, nàng cũng quên mất bản thân mình là Hạ quận chúa, trước mắt bây giờ chỉ Hạ Mộc, khuôn mặt Hạ Mộc giống Trình Mộc như đúc, ngay cái tên Mộc cũng giống nhau đến vậy.

Tô Vũ dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường ở thế kỉ 21, một người còn chưa rõ sự đời, một sinh viên vẫn còn chờ cha mẹ nuôi dưỡng, chưa từng chịu khổ, lại xuyên không đến thế giới này, chịu bao buồn khổ, bao tủi nhục, Tô Vũ trong cơn mê sảng nhìn thấy Hạ Mộc lại tưởng như thấy Trình Mộc, không khỏi kiềm chế được, bật khóc nức nở.

-" a tỉ, ta ở đây, là ta, là ta..."

Hạ Mộc khẽ lau đi nước mắt trên khuôn mặt Tô Vũ, từ khi cha và nương mất, tỉ tỉ của hắn cũng chưa bao giờ khóc đến đau lòng như thế này, nghĩ đến những ngày tháng nàng trải qua, đau khổ, nhục nhã, thương tổn, nàng thật sự rất đáng thương, Hạ Mộc vẫn là cúi xuống khẽ hôn lên má nàng.

Một lời yêu đơn giản, cũng cần dũng khí thật lớn mới có thể nói ra.

Huống chi họ còn là...loại quan hệ đó. Sự việc sảy ra cũng không thể trách Hạ Mộc, hắn cho dù suy nghĩ thế nào cũng vẫn chỉ là một thiếu niên, không thể như Tô Vũ.

-" Mộc..."

Tô Vũ trơ mắt nhìn Hạ Mộc hôn mình, sau khi tỉnh dậy thần trí có vẻ tỉnh táo hơn một chút, nhưng trong lòng lại nôn nao một trận khiến nàng khó chịu vô cùng.

-" tỉ tỉ, thực xin lỗi, ta..."

Hạ Mộc nhớ lại những ngày tháng trước đây hắn đối xử với nàng mà không khỏi nghẹn lại

-"không có gì, Mộc, mọi chuyện đều qua cả rồi..."

Tô Vũ siết lấy tay Hạ Mộc, thâm tình nói

-"tỉ tỉ..."

-" Mộc, ta khó chịu... người đều thấy nôn nao mê sảng... ta rốt cuộc bị sao..."

Tô Vũ lại một lần nữa không chịu được, nàng lấy tay xoa rối tóc muốn làm dịu đi nhưng không được, hình ảnh Hạ Mộc trước mắt cũng mờ

-" chắc do mị dược chưa tan hết, không sao tỉ tỉ, có ta ở đây..."

Hạ Mộc đỡ Tô Vũ ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, một bên uy nàng uống nước, Tô Vũ vết thương chưa khép, mất máu quá nhiều lại thêm mị dược, thần trí mơ hồ không rõ không uống được nước, cổ họng lại khô ran không thể không có nước.

thấy vậy Hạ Mộc nghĩ nghĩ một lát, rồi bỗng hắn đỏ mặt đi ra ngoài tìm Uý Trì Phong Vân, đáng tiếc Uý Trì Phong Vân biết mình ở lại cũng chỉ cản trở nên đã quay về viện của mình, hắn quay lại phòng, hết nhìn ly nước lại nhìn Tô Vũ, môi nàng có chút khô, Hạ Mộc tâm tư thiếu niên khẽ đỏ mặt ngậm chút nước sau đó cúi người mớm cho Tô Vũ.

đoạn tình cảm hắn cứ nghĩ đã chôn chặt lại một lần nữa tuôn trào, hắn đúng là không kiềm chế được bản thân lại đi yêu nàng, nhớ lại lúc nàng hấp hối trong tay hắn mà hắn vẫn còn sợ, nếu như lúc đó, nàng thực sự chết đi, hắn sẽ phải sống ra sao, biết nên đối mặt như thế nào?

lúc đó cứ nghĩ, thà để nàng chết đi, một mình hắn sống tới già tưởng nhớ nàng còn hơn nhìn nàng...nhìn nàng từng chút một xa rời hắn...không cam tâm chút nào...

-" ta chỉ không muốn tỉ tỉ thuộc về một người nào khác, thật xin lỗi." 

nói rồi hắn cúi xuống nhẹ hôn lấy Tô Vũ, từng chút một trao đi yêu thương tích tụ bấy lâu nay, dọa Tô Vũ đang mê sảng cũng chết lặng

đợi tới lúc cả hai dứt ra thở hồng hộc, Tô vũ khó tin nhìn hắn lắp bắp

-" Mộc...chúng ta...tỉ...ngươi..." 

cả người Tô Vũ bị thương không thể cử động, cũng vô pháp chống trả chỉ có thể mặc Hạ Mộc làm càn

-" tỉ...đừng nghĩ gì cả...ta...yêu ngươi..." 

Hạ Mộc ôm lấy cổ Tô vũ, một tay che mắt nàng lại, miệng lưỡi tham lam,

quyến luyến trên cổ Tô Vũ để lại những vết hôn ngân đỏ chói mắt

-" Mộc, chúng ta vốn không nên thế này..."

Tô vũ ngăn lại xúc động mãnh liệt trong lòng, Hạ Vũ vốn rất yêu Hạ Mộc, nhưng nàng thì không, cho dù Hạ Mộc giống với trình Mộc cỡ nào nàng cũng không cho phép bản thân mình trầm luân, chỉ có điều Hạ Mộc không nghĩ như thế

-"tỉ tỉ...xin ngươi, đừng nhắc...cầu ngươi...một đêm nay thôi..."

bàn tay hắn không an phận tiến vào vạt áo, nhẹ nhàng xoa nắn tuyết lê của Tô Vũ, xúc cảm từ da nơi nữ tính ấy của nàng khiến Hạ Mộc khẽ rên rỉ thỏa mãn.

-" Mộc..." 

Tô vũ vốn đang bị mị dược hành hạ lại thêm khiêu khích của Hạ Mộc không khỏi thở dốc, lí trí dần mất đi, lại kiên trì cắn chặt răng, đôi mắt bị Hạ Mộc bịt lại, giọng nói mang vài phần nức nở.

Hạ Mộc thủy chung không dám nhìn vào đôi mắt Tô Vũ, hắn sợ nhìn vào đó chỉ là bi phẫn, thất vọng của nàng đối với hắn, một đệ đệ không an phận lại nghĩ làm chuyện đồi phong bại tục với tỉ tỉ của mình, có bao nhiêu châm chọc cơ chứ.

đang lúc Hạ Mộc vùi đầu vào ngực của Tô vũ,thì cửa phòng bật mở, Hạ Cẩn không tin vào mắt mình, giọng nói phẫn nộ

-"các ngươi...đang làm gì...?"