Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối

Chương 14

Chu Tước ôm hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười, nhéo mũi hắn,“Tiểu hồ ly.” Sau đó gần sát đôi môi, hơi thở của Chu Tước chậm rãi tràn vào, được Đóa Đóa hấp thụ. Mỗi một lần hít vào, cảm giác vô lực trên người liền mất đi một phần, cảm giác đau đớn trong kinh mạch cũng dần dần biến mất.

Đóa Đóa nháy mắt mấy cái, chờ Chu Tước rời đi khỏi đôi môi của mình mới hỏi:“Thần Quân nói không thể cho ta hấp thụ tiên khí mà?”

“Là nói, từ giờ trở đi, vừa rồi không tính.” Chu Tước bỗng nhiên nở nụ cười, khuôn mặt lạnh như băng có chút tà mị, “Nhưng nếu sau này Đóa Đóa bồi thường cho ta, thì hấp thụ tiên khí cũng có thể.” (gian xảo nga~)

Dứt lời, đầu lưỡi cực nóng linh hoạt chui vào đôi môi khẽ mở của Đóa Đóa, ở trong miệng nó càn quấy một hồi.

Hơi thở mãnh mẽ lan tỏa khắp người. Đóa Đóa kinh ngạc, tùy ý Chu Tước ôm nó hôn nửa ngày, cho đến khi cả người nó hư nhuyễn vô lực, Chu Tước mới buông nó ra.

Đóa Đóa phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, đôi mắt híp lại, lông mi dài rung động như cánh bướm xinh đẹp.

“Thần Quân, ngươi đối với ta như vậy…… Là vì thích phải không?” Tuy rằng biết hỏi như vậy có chút ngốc, nhưng ở chuyện lần trước, chính mình từng nói là thích, mà Chu Tước cũng chưa nói gì, giờ phút này hai người lại vô cùng thân thiết, Đóa Đóa muốn đem nghi vấn trong lòng nói ra.

“Ngươi, ngươi…… Ngươi…… Cũng thích ta, đúng không.” Đã lâu không có trả lời, Đóa Đóa lại hỏi một lần, mắt tiếp hơi hơi mở, cảm thấy nôn nóng.

Chu Tước vỗ về sợi tóc của nó, cười nói:“Ngươi đáng yêu như vậy, ai thấy cũng thích.”

Tuy rằng trả lời như vậy có chút kỳ quái, nhưng dù sao từ thích cũng từ miệng Chu Tước nói ra, trên mặt Đóa Đóa đỏ ửng, cười ngọt ngào như mật, nhào vào lòng Chu Tước.“Ta rất thích, Thần Quân, rất thích ngươi.”

———————————————

Có Chu Tước hướng dẫn, Đóa Đóa luyện công dễ dàng hơn nhiều.

Ngày qua ngày, nó cảm thấy linh khí trong cơ thể càng ngày càng mạnh, thân thể cũng nhẹ như nhũ yến.

Ngày ấy, Chu Tước nhìn thân pháp của nó bay từ đỉnh núi cao xuống đáy cốc, tư thái nhẹ nhàng tuyệt đẹp, rất có tư thái nhanh nhẹn xuất trần của Vũ tộc, không khỏi tán thưởng, lấy trong lòng ra một quyển tập,“Đây là bí quyết của Vũ tộc, hảo hảo học.”

Đóa Đóa gật gật đầu, mở tập ra thì thấy, đều là kí tự xem không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất xịu xuống, nhỏ giọng nói:“Thần Quân…… Cái này…… Ta không đọc được loại tự này.”

Chu Tước bất đắc dĩ nói:“…… Ta cũng đoán được, ta dạy ngươi.”

Đóa Đóa ngồi trong lòng hắn, cười khanh khách rung động, ra vẻ tiểu hồ ly ham học.

Vì thế ngày nào nó với Chu Tước cũng như hình với bóng, chiếm lấy thời gian, bởi vậy mọi việc của Vũ tộc cũng chất đống lại.

Văn tự của Vũ tộc cũng không khó học, hơn nữa Đóa Đóa lại thập phần chăm chỉ, không quá mấy ngày, bí quyết văn tự kia đã có thể nhận biết một nửa.

Ở trong động tiên của Chu Tước, Đóa Đóa lẩm bẩm thủ quyết trong miệng, nhưng thân hình vẫn không động như trước, ngay cả y quyết cũng không có một tia dao động.

“Có phải thủ quyết sai rồi không, sao vẫn không khác đi? Sao ta không bay lên được?” Đóa Đóa nhìn ngang nhìn dọc.

Chu Tước buông đương án trong tay, nhìn bộ dáng chăm chỉ của nó, nói:“Bí quyết là đúng, nhớ kỹ phải vứt bỏ tạp niệm, tâm niệm trong sáng, thử lại đi.”

Đóa Đóa gật đầu, mười ngón triển khai thủ pháp, tư thái mạn diệu, nhưng một lúc sau cũng không có một chút động tĩnh, tiểu hồ ly sầu mi khổ kiểm nói:“Nhất định là ta quá nặng, cho nên bay không được.”

Hắn nặng bao nhiêu mình lại không biết sao, Chu Tước cong cong khóe miệng, trên người tiểu hồ ly không có mấy khối thịt, ôm lấy còn cảm thấy có chút gầy, lúc này hắn lại oán giận mình quá nặng.

Chu Tước giữ chặt tay nó, đưa bàn tay nó giơ lên cao, nói:“Không phải ngươi nặng, là ta đã quên, ngươi không có linh vũ, chỉ đọc khẩu quyết là không được…… Đây, cho ngươi cái này.”

Một trận xích quang hiện lên trước mắt, Đóa Đóa bị cường quang chiếu thẳng không thể mở mắt, một hồi sau vầng sáng tán đi, mới phát hiện trong lòng bàn tay mình có một lông chim màu vàng, sáng rọi lưu chuyển chói mắt.

Đóa Đóa hút không khí, nhìn đôi mắt phượng lạnh băng xinh đẹp của Chu Tước, giật mình nói:“Này, đây là……” Là lông vũ trong truyền thuyết của Chu Tước?

Chu Tước có lông vũ dài, màu vàng ròng, xinh đẹp vô cùng, pháp lực cũng rất cường thịnh.

Chu Tước nói:“Đem này đặt ở trên người, ngươi có thể giống như Vũ tục chân chính bay lượn giữa không trung.”

Đóa Đóa hấp hấp cái mũi, bỗng nhiên cảm thấy muốn rơi nước mắt, nó không nghĩ Chu Tước có thể đem thứ quan trọng như vậy giao cho mình, kích động một phen tiến lên ôm lấy Chu Tước.“Thần Quân, ngươi đối đãi với ta thật tốt.”

Chu Tước mỉm cười, ngón tay vẩy vẩy, lông vũ chậm rãi thu nhỏ lại biến thành một cái vòng tay nhỏ nhỏ, vừa vặn với cái cổ tay mảnh khảnh của Đóa Đóa. Sắc vàng lấp lánh, trên cổ tay tuyết trắng của Đóa Đóa càng xinh đẹp rực rỡ.

Chu Tước nâng mắt nói:“Thử lại xem.”

Đóa Đóa nín thở ngưng thần, cổ tay hơi hơi nóng lên, một cỗ tiên lực theo cổ tay đi vào trong cơ thể, nó kinh hỉ phát giác chính mình nhẹ nhàng bay lên!

“A, Thần Quân, ta, ta thật sự bay lên!” Đóa Đóa kêu lên, cười tươi, bỗng thân thể  giữa không trung rơi xuống, tiếng kinh hô còn chưa vang lên, liền rơi vào một cái ôm ấp ấm áp.

“Cẩn thận chút, ngươi còn chưa quen thuộc bí quyết……” Chu Tước yêu thương vuốt ve mái tóc Đóa Đóa, sau đó mỉm cười hôn lên môi nó.

Hai người hôn trong chốc lát, đầu lưỡi bị Chu Tước bá đạo hữu lực mút vào, một cỗ cảm giác tê dại truyền đến cơ thể, tim Đóa Đóa đập như nổi trống, mặt đỏ tai hồng, đúng là đang động tình, bỗng nhiên bên ngoài có thanh âm réo rắt truyền đến:“Vương thượng, Thứu tộc đột kích, số lượng rất đông đông, đang ở biên giới phía nam.” (Thứu tộc = tộc chim kên kên)

Đột kích? Đóa Đóa kinh hoảng một chút, chợt nghe Chu Tước âm trầm nói:“Đã biết, bộ nào đang nghênh địch?”

“Hồi vương thượng, là Hạc bộ.” Người hầu bên ngoài nói.

Các bộ tộc của Vũ tộc xưa nay đều hòa thuận ở chung, chỉ có mình Thứu tộc là có dã tâm.

Thứu tộc tính tình hung tàn, tự hàng ngàn năm trước, thiên giới phong Chu Tước là Bách điểu chi vương, Thứu tộc luôn luôn không phục, còn thường xuyên náo loạn, cùng với bộ tộc của hắn tranh đoạt địa bàn.

Mấy trăm năm gần đây, Thứu tộc càng to gan, phạm vi mấy ngàn dặm không thỏa mãn được bọn hắn.

Chu Tước bất đắc dĩ phải vội vàng đem Đóa Đóa buông, hướng ra phía ngoài vừa đi vừa nói:“Ta muốn đi xem, ngươi ở trong này, đừng chạy.”

“Vâng, ta biết đến, ngươi…… Nhớ rõ phải cẩn thận chút a.”

“Được.” Trong lòng Chu Tước cảm thấy ấm áp, ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười rời đi.

Trong động an tĩnh lại, Đóa Đóa nhìn mọi nơi, bên cạnh ngọc tháp có một ít sách, nhìn qua đều là sách cổ, Đóa Đóa mở ra một quyển, là tự của Vũ tộc, liền chậm rãi đọc.

Đóa Đóa đã nhận biết không ít tự, nhìn cũng không thấy buồn tẻ, bên trong sách này ghi lại một ít đại sự của Vũ tộc, phía dưới đều có ý kiến phúc đáp của Chu Tước, tự thể gầy dài, sắc bén phiêu dật, Đóa Đóa nhìn nhìn, bật cười một tiếng.

Hai má cọ cọ vào những kí tự Chu Tước đã viết, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Chu Tước tựa hồ đi thật lâu, chung quanh cũng không có thanh âm gì, đọc sách đã lâu, Đóa Đóa cảm thấy mắt muốn híp lại, mông mông lung lung ngủ trên ngọc tháp.

Thẳng đến khi sách “Lạch cạch” một tiếng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang mạnh mẽ khiến nó bừng tỉnh.

Bốn phía vẫn trống trơn, Đóa Đóa không khỏi có chút lo lắng, Chu Tước đã đi lâu như vậy mà chưa trở về, có thể có chuyện gì hay không…… Nghĩ đến đó liền cảm thấy đứng ngồi không yên, lòng không còn yên tĩnh.

Không được, phải đi ra ngoài nhìn xem.

Bên tai là lời Chu Tước dặn lại trước khi đi, phải ở trong này…… Nhưng, Đóa Đóa dậm chân, vẫn quyết định đi ra ngoài nhìn xem.

Mới vừa đi đến cửa động, một đạo thân ảnh màu xanh thân cũng vội vàng đi vào, suýt nữa cùng Đóa Đóa đụng vào nhau.