Nam Cung phu nhân chợt ngửa cổ lên trời cười khanh khách:
- Lão thân không có thì giờ đấu khẩu với đại sư…
Mụ ngừng một lát rồi lại tiếp:
- Các vị đã có tài lọt vào “Mê hồn sàng” của nhà Nam Cung, đã biết hết những bí ẩn lão thân rất lấy làm khâm phục, nhưng ở đây vào thì dễ ra thì khó, hôm nay các vị đừng hòng ra khỏi đây.
Đoạn quay lại bảo thiếu phụ đứng bên trái:
- Tố Ngọc đóng cửa lại.
Thường Tố Ngọc vâng lời, giơ tay phất lên vách một cái, cách cửa đá tức thì tự động đóng sập lại.
Huyền Chân mỉm cười nói:
- Phu nhân đừng sợ, chúng tôi đã dám vào đây tất nhiên không coi cái chết ra gì cả. Nhưng trước khi động thủ tôi muốn nhìn mặt sư đệ một chút, không biết phu nhân có vui lòng không?
Nam Cung phu nhân lạnh lùng hỏi lại:
- Nếu lão thân không bằng lòng thì sao?
Huyền Chân nghiêm sắc mặt nói:
- Thì bần đạo cũng không cố ép.
Nam Cung phu nhân bỏ cây gậy trúc, ngồi xếp bằng tròn dưới đất thò tay vào mình lấy ra một chiếc sáo bằng đồng dài chừng bảy tám tấc, thủng thỉnh nói:
- Vũ Đương, Thiếu Lâm đều là hai chủ phái đại vũ học trong giang hồ thời nay, võ công tất có chỗ độc đáo. Nhưng lão thân tin rằng: hai vị còn chưa trông thấy những môn bí mật không truyền ra ngoài của nhà Nam Cung, vậy hôm nay xin mời hai vị thưởng thức cho rộng tầm con mắt.
Huyền Quang (người cùng đi với Huyền Chân) thì thào nói sẽ:
- Mụ yêu tinh này khắp mình quỷ khí, không biết mụ còn định giở trò gì nữa? Việc cứu sư huynh Huyền Nguyệt là việc cần thiết ta nên làm ngay, đừng để mụ cố ý kéo dài thời gian mà trúng phải gian kế.
Đường lão thái nghe Huyền Quang nói vậy cũng cho là phải, bèn quát hỏi:
- Mụ đem con ta giấu đi đâu rồi?
Nam Cung phu nhân lạnh lùng nói:
- Im đi đừng làm ồn lên nữa, lệnh lang vẫn còn sống như thường, không chết đâu mà sợ!
Huyền Chân nhìn Bách Nhẫn nói:
- Nam Cung phu nhân thâm trầm tàn nhẫn, trăm kế nghìn mưu, ta phải cẩn thận đừng để mắc mưu mụ. Theo ý bần đạo thì ta nên ra tay trước thì hơn.
Bách Nhẫn gật đầu:
- Đạo huynh nói cũng có lý!
Huyền Chân vừa rút thanh kiếm định ra tay thì Huyền Quang đã quát lên một tiếng, múa kiếm xông lên.
Thường Tố Ngọc sắc mặt lạnh như tiền, chẳng nói chẳng rằng bước ra ngăn lại. Huyền Quang vẫy kiếm nói:
- Xin rút vũ khí ra.
Tố Ngọc thò tay vào mình lấy ra một mảnh lụa đỏ rũ tung ra, biến thành cái giải dài chừng tám chín thước. Tuy đó chỉ là một giải lụa nhưng ở tay Thường Tố Ngọc sử dụng thì chẳng khác một cây roi sắt, quật thẳng ra phía trước kèm theo những tiếng “vút vút” ghê hồn.
Huyền Quang thấy thế cũng không dám khinh địch, vội cầm thanh kiếm dùng chiêu “Thôi song vọng nguyệt” chém chéo đi một nhát. Mảnh lụa đỏ là một vật rất mềm vừa bị thanh kiếm chạm phải, tức thì uốn cong lại, mắt chỉ thấy thoáng một ánh đỏ, mảnh lụa đã quấn vào mũi kiếm.
Huyền Quang kinh sợ vội rùn người xuống tránh, tay phải gia thêm sức mạnh định cắt đứt giải lụa. Bất đồ Thường Tố Ngọc lại mượn thế bước sấn lên, phóng chân đá vào ngực đồng thời năm ngón tay cũng đưa ra nắm lấy vai địch thủ.
Mũi kiếm của Huyền Quang bị giải lụa đỏ quấn chặt còn chưa kịp thu về, mắt đã trông thấy chân tay đối phương đồng thời đánh ra đành chỉ vận khí đan điền, cúi rạp xuống đất lùi lại phía sau.
Mặc dù ông ứng biến thần tốc đã tránh thoát một đòn, nhưng cây bảo kiếm trong tay cũng suýt bị văng đi mất. Đứng trước mặt vị Chưởng môn Thiếu Lâm và Đường lão thái, Huyền Quang mới giao đấu một chiêu đã bị đối phương ép buộc phải thoái bộ, trong bụng cũng tức bực vô cùng nhưng ông nhờ có nội công tinh thâm nên ngoài mặt vẫn hết sức trấn tĩnh, chỉ ngầm vận khí điều tức một lúc rồi lại cầm kiếm xông lên. Bách Đại, Bách Tường đứng ngoài xem đã thấy rõ cái cảnh Huyền Quang bị thua về tay thiếu phụ, trong bụng cũng phải đề cao cảnh giác không dám coi thường.
Bách Đại chợt dùng thuật “Truyền âm nhập mật” hỏi Bách Tường:
- Chưởng môn sư huynh vừa dặn sư đệ đứng coi ở phía ngoài con đường dung đạo, sao sư đệ cũng theo vào đây? Cuộc giao chiến hôm nay dù bọn mình có thắng được mụ yêu tinh kia cũng khó lòng ra khỏi được gian thạch thất này?
Bách Tường cũng dùng thuật “Truyền âm nhập mật” đáp:
- Ngoài ấy đã có một cao nhân khác canh giữ, nội tình thế nào tôi đã báo cáo với chưởng môn sư huynh rồi, sư huynh không cần phải lo.
Bách Đại hỏi:
- Cao nhân khác là ai?
Bách Tường nói:
- Một người không quen biết.
Bách Đại nói:
- Vậy mà sư đệ cũng dám tin cẩn phó thác cho người ta?
Bách Tường đáp:
- Hắn khuyên tôi nên vào đây tiếp tay với các vị sư huynh vì sợ trong này không đủ thực lực.
Hai người còn đang nói chuyện chợt nghe có nhiều tiếng kỳ lạ the thé nổi lên, chói cả màng tai. Mọi người vội ngoảnh lại xem thấy Nam Cung phu nhân đưa chiếc sáo ngắn lên miệng thổi, tiếng sáo nghe giống tiếng sói tru ma gào, thoáng chốc đã đi khắp tòa thạch thất.
Lúc này Huyền Quang đã bước đến gần Thường Tố Ngọc, hai bên chỉ còn cách nhau vào khoảng ba bước. Tố Ngọc đã đẩy lui được Huyền Quang lẽ ra nên thừa thắng đuổi theo nhưng nàng vẫn cứ đứng nguyên chỗ cũ, khi thấy Huyền Quang lại cầm kiếm xông tới lần thứ hai, nàng cũng chỉ lẳng lặng đứng trông dường như đã yên trí là mình thế nào cũng thắng, không cần phải phòng bị gì cả.
Huyền Quang cầm thanh kiếm vung lên thành hai đóa kiếm hoa, lạnh lùng nói:
- Vũ công của phu nhân bần đạo rất lấy làm bội phục, muốn xin lãnh giáo thêm vài chiêu nữa.
Tố Ngọc cười nhạt đáp:
- Chỉ sợ ngươi không phải là địch thủ của ta!
Huyền Quang biến sắc mặt nói:
- Được rồi, xin hãy thử xem!
Nói xong cầm thanh kiếm chém chéo đi một nhát. Tố Ngọc sẽ uốn lưng ong, luôn luôn tránh né nhưng không chịu trả đòn. Huyền Quang ngạc nhiên nghĩ thầm: “Người này chỉ né tránh không chịu trả đòn là có ý gì vậy?” Còn đang nghĩ ngợi chợt nghe bên tai nổ đánh “ầm” một tiếng. Lúc ngoảnh lại chỉ thấy một chiếc nắp áo quan bật tung lên, rồi một người nằm trong áo quan đã đứng phắt dậy.
Kế đó những tiếng “ầm ầm” lại nổi lên liên tiếp, mười mấy chiếc nắp áo quan thi nhau bay lên và trong mỗi cỗ áo quan đó, đều có một người mặc quần áo đen đứng dậy. Tiếng sáo đồng mỗi lúc một thêm the thé, lanh lảnh đinh tai váng óc, mười mấy người áo đen cùng nhảy ra khỏi quan tài, thật là một sự biến chuyển vô cùng kinh khủng, những tiếng âm nhạc chói tai kia có một sức mạnh thần kỳ đủ khống chế nổi những cái thây người sống bị ướp lạnh trong gian thạch thất.
Mặc dù Bách Nhẫn đại sư là một bực đạo hạnh thâm sâu nhưng đứng trước hoàn cảnh quái gỡ này, cũng thấy quả tim đập thình thịch bèn vội chắp tay ngang ngực, lẩm nhẩm đọc kinh. Bách Tường, Bách Đại cũng cầm sẵn binh khí trong tay chuẩn bị ứng phó. Huyền Chân sẽ quát:
- Huyền Quang sư đệ, lùi lại mau!
Miệng thì quát, tay cũng thò ra sau lưng rút thanh bảo kiếm, Huyền Quang vội lùi về đứng sau lưng Huyền Chân đạo trưởng. Đường lão thái cũng cầm sẵn một nắm ám khí, chỉ chờ bọn người áo đen có cử động gì khác thường là ném ra. Tiếng sáo vẫn liên tiếp không ngừng, những chiếc quan tài vẫn lần lượt bật nắp, những người nằm trong áo quan cũng vẫn lục tục nhảy ra.
Không bao lâu những cỗ quan tài trong thạch thất quá nửa đều đã được mở tung, bốn năm chục người mặc áo đen đứng khắp vòng ngoài vây mấy người vào giữa. Huyền Chân đạo trưởng rất mực tinh tế, tuy trong lúc kinh hoàng ông vẫn để ý nhận xét hoàn cảnh xung quanh, chỉ thấy trong dãy quan tài vẫn còn rất nhiều cỗ nắp đã hé ra rồi lại đậy xuống, hình như người nằm bên trong không đủ sức mở hẳn nắp áo quan ra. Thốt nhiên tiếng sáo ngừng bặt, trong gian thạch thất lại im lặng như tờ.
Chợt nghe Huyền Quang kêu to:
- Có phải Huyền Nguyệt sư huynh đấy không?
Huyền Chân vội quay lại nhìn, quả thấy Huyền Nguyệt mặc quần áo đen đứng lẩn trong đám đông người. Huyền Quang hình như bị xúc động mạnh không sao nén nổi, thình lình quát lên một tiếng rồi xăm xăm bước tới bên Huyền Nguyệt. Huyền Chân vội nắm cánh tay Huyền Quang lôi lại sẽ nói:
- Tinh thần của hắn đã bị Nam Cung phu nhân khống chế rồi, hắn đâu còn nhớ ngươi là sư đệ của hắn?
Nam Cung phu nhân cười khanh khách nói:
- Đúng thế! Tâm thần của bọn này đã bị ta khống chế, đừng nói các ngươi chỉ là sư huynh sư đệ, dù cho cha mẹ vợ con họ, họ cũng không nhận ra nữa đâu.
Giọng nói của mụ tuy từ tốn dịu dàng, nhưng ý nghĩa câu nói thì thực khiến cho người nghe phải rợn tóc gáy. Bách Nhẫn đại sư lẩm nhẩm niệm Phật hiệu rồi nói:
- Thật là một hạo kiếp kỳ quái bi thảm, trong vũ lâm chưa từng thấy bao giờ.
Nam Cung phu nhân chống cây gậy trúc xuống đất, thủng thỉnh bước lên vài bước nói:
- Trong số những người này không những có Huyền Nguyệt đạo trưởng của phái Vũ Đương lại còn có cả Trung Nguyên tứ quân tử và Chưởng môn Ngôn gia đất thần châu là Ngôn Phượng Cương nữa.
Bách Nhẫn để ý nhận kỹ từng người, quả thấy Trung Nguyên tứ quân tử đứng lẩn trong bọn ấy thực nhưng lúc này người nào đôi mắt cũng lờ đờ, mặt mũi ngơ ngác như mất cả hồn vía. Nam Cung phu nhân thấy bọn quần hào đã bị thất đảm về cảnh tượng biến ảo ly kỳ trước mắt, mới cười bằng một giọng quái gở nói:
- Các vị đều là những bậc danh tiếng lẫy lừng trong vũ lâm đã lâu, mà đối với sự biến ảo này không nghĩ ra đầu mối thì cũng lạ thật. Lão thân xưa nay làm việc gì cũng quang minh chính đại, các vị lát nữa tất khó lòng tránh khỏi bị lâm vào cảnh như họ, vậy nhân dịp trong lúc đầu óc các vị còn sáng suốt, có thấy chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi đi.
Huyền Chân đạo trưởng đảo mắt trông khắp xung quanh thấy bọn áo đen đều đứng yên chăm chăm, hình như còn chờ Nam Cung phu nhân thổi sáo ra lệnh rồi mới hành động, bèn sẽ ho nhẹ một tiếng nói:
- Bần đạo tuy không dám tự phụ là tinh thông y lý nhưng được đọc sách thuốc đã nhiều, còn nhớ hình như có một loại dược vật có tính chất làm cho người ta mất hết trí nhớ, tuy không nhận được mặt cha mẹ vợ con, nhưng về vũ công thì lại không quên…
Nam Cung phu nhân cười nhạt ngắt lời:
- Những người đã lọt vào “Mê hồn sàng” của lão thân tuy quên hết những việc đã qua nhưng vũ công thì trái lại, chẳng những không quên mà mỗi ngày lại càng tinh tiến hơn lên nữa. Không biết đạo trưởng có tin như thế không?
Huyền Chân gật đầu:
- Bần đạo biết phu nhân không nói khoác, những người này quả nhiên giữ được vũ công nguyên vẹn chỉ cần huyết mạch ở chân tay họ hoạt động được, thì vũ công dù có tổn thất cũng không quá hai thành. Do đó bần đạo có thể đoán chắc rằng: tâm thần của những người này không phải do dược vật khống chế, dù có dùng thuốc thật nữa thì thuốc cũng không phải là vật liệu chủ yếu, hoặc giả phu nhân cố ý vịn vào cớ thuốc thang để lừa dối người đời đó thôi.
Nam Cung phu nhân cười khanh khách, giọng cười lạnh như băng, nói:
- Đúng vậy, thuốc chỉ có thể làm cho người ta mất hết chứ không thể làm cho vũ công của người ta tăng tiến lên được. Nhưng lão thân không dám nói khoác, những câu lão thân nói đây không câu nào xa quá sự thật; ấy là con người ta mỗi người đều có một sự bí mật mà hiện thời những người biết sự bí mật đó, trêи đời này chỉ có lão thân và mấy đứa con dâu cháu dâu góa bụa của lão thân đây thôi.
Huyền Chân trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bần đạo cũng tin rằng những lời phu nhân nói hoàn toàn không sai sự thực.
Nói đến đấy, ông lại đưa đôi mắt sáng quắc như điện nhìn bọn người xung quanh rồi tiếp:
- Nhưng lúc này bọn người vây quanh đây hình như hỏa hầu còn chưa tới, nếu phu nhân định cậy vào lực lượng của họ để đối phó với bần đạo và vị Phương trượng Thiếu Lâm đây e rằng khó được như nguyện. Và ám khí của Đường gia đất Tứ Xuyên đâu phải tầm thường, trong khi động thủ tránh sao khỏi lưu huyết?
Nam Cung phu nhân lại cười nhạt:
- Những người này tuy trông cặp mắt họ lờ đờ như không có thần nhưng khi họ bắt đầu vận động, khí huyết sẽ lưu thông, vũ công lại phục hồi ngay tức khắc.
Mụ trông qua một lượt rồi lại tiếp:
- Và trong bọn này phần nhiều là đệ tử các môn phái lớn và những người có tên tuổi ở Trung Nguyên, cùng với các vị cũng là chỗ bạn bè quen biết dù trong lúc hỗn chiến bất luận bên nào bị thương vong cũng không thiệt hại gì đến nhà Nam Cung thế gia cả.
Đường lão thái lắc đầu thở dài:
- Mụ thật đáng kể là một người âm hiểm đệ nhất trêи đời, sinh bình lão thân mới gặp là một.
Nam Cung phu nhân chợt nghiêm sắc mặt nói:
- Lão thân vì nể mặt các vị đều là chưởng môn một phái, danh tiếng lẫy lừng nên mới phá lệ ưu đãi, giải thích cho các vị thấy rõ những việc mà các vị không thể tưởng tượng nổi. Nhà Nam Cung tôi mang một trách nhiệm nặng nề, nhẫn nhục ẩn cư ở ngoài khu rừng Trường thanh này mấy chục năm trời, đối với sự mấy đời con cháu bị tàn sát không hỏi han gì đến, nhưng một khi đã phát động việc báo thù thì tất phải có chuẩn bị từ trước, quyết không khi nào lại còn sai sót để kẻ thù thừa cơ quật lại. Không phải lão thân nói khoác, chỉ riêng bọn cao thủ vũ lâm trong “Mê hồn lao” này đã đủ kháng cự nổi chín đại môn phái của các ngươi rồi!
Bách Nhẫn đại sư nói:
- A Di đà phật, lão nạp còn muốn thỉnh giáo phu nhân một câu.
Nam Cung phu nhân nói:
- Đại sư muốn hỏi gì xin hãy hỏi mau lên, lão thân đã đến giờ luyện công không thể tiếp chuyện suông với các vị lâu hơn nữa.
Bách Nhẫn nói:
- Mấy chục năm gần đây trong vũ lâm thường đồn đại là có nhiều nhân vật tên tuổi bỗng dưng bị mất tích, có lẽ đều do tay Nam Cung phu nhân bắt cóc họ phải chăng?
Nam Cung phu nhân thản nhiên đáp:
- Đúng, phần nhiều bọn ấy đều mắc vào vòng lưới của nhà Nam Cung thế gia cả.
Bách Nhẫn thở dài nói:
- Lão nạp cũng đã nghĩ đến điều ấy. Ôi! Không ngờ những nghi án mấy chục năm nay bây giờ mới sáng tỏ.
Nam Cung phu nhân nói:
- Tỏ rõ ra thì đối với các vị cũng chỉ có hại chớ không có lợi. Bao nhiêu năm nay chưa từng có người nào biết rõ những điều bí mật của Nam Cung thế gia mà lại còn tỉnh táo ra khỏi nhà Nam Cung được cả.
Giọng mụ lại chợt trở nên tàn ác, hung hăng:
- Bây giờ chỉ còn hai con đường dành cho các vị, một là chết, hai là biến thành tay sai cho Nam Cung thế gia như mấy người áo đen kia. Muốn lựa đường nào xin tùy ý các vị.
Huyền Chân đạo trưởng ngầm xét đại thể, biết không sao tránh khỏi một trận ác đấu bèn cười nhạt nói:
- Đáng tiếc là cả hai con đường ấy, bọn bần đạo đều không ai thích cả.
Nam Cung phu nhân cũng cười nhạt nói:
- Vậy thì xin tùy các vị muốn làm thế nào ra khỏi đây thì làm. Lão thân còn mắc việc, bốn tiếng đồng hồ nữa sẽ xin trở lại.
Nói xong mụ chống gậy thủng thỉnh quay ra cửa. Bách Đại thốt nhiên quát to:
- Đứng lại!
Nam Cung phu nhân lờ như không nghe tiếng, hai thiếu phụ áo trắng cũng theo mụ ra khỏi cửa đá. Bách Đại lại quát:
- Ta bảo mụ đứng lại, mụ có nghe tiếng không?
Vừa nói vừa xoay mình rảo bước đuổi theo. Bọn người áo đen đứng vây xung quanh, lúc ấy thốt nhiên cũng xông ra chắn ngang đường. Bách Đại thét lên:
- Tránh ra!
Vừa quát vừa giơ tay lên, phóng một chưởng “phi bạt tràn chung” vào người đứng trước mặt. Chưởng lực của ông ta rất hùng hồn lại dồn hết sức mạnh phóng ra uy thế không phải tầm thường, tiếng chưởng phong vù vù như gió bão. Người áo đen lập tức giơ tay phải lên bắt lấy. Vì huyết mạch của hắn chưa hoạt động, vũ công chưa phục hồi, làm sao có thể tiếp nổi một chưởng ấy của Bách Đại? Nên chỉ nghe đánh “bùng” một tiếng như đánh vào miếng da rách, người áo đen lảo đảo bước lùi lại ba bước rồi ngã phịch xuống đất.
Thấy Bách Đại đánh một chưởng đã làm cho đối phương bị thương, hai người áo đen đứng hai bên đều giơ chưởng đánh ra, Bách Đại phấn khởi thần uy vung hai cánh đón bắt lấy chưởng thế của hai người. Ba người sáu chưởng lại đấu hết một chiêu. Hai người áo đen đều bị đẩy lùi về phía sau mấy bước.
Khi ngẩng đầu lên thì Nam Cung phu nhân và hai thiếu phụ đã ra khỏi cửa đá, hình như sự sống chết của những người trong thạch thất này đều không liên can gì đến mụ, nên mụ không thèm ngoảnh cổ lại. Thường Tố Ngọc đi sau cùng chân vừa bước ra khỏi khuôn cửa, chợt lại quay lại lấy trong mình ra một vật, ném vào thạch thất. Chỉ thấy ngọn lửa lóe lên mấy lượt rồi nổ đánh ầm một tiếng, tức thì một luồng khói xanh nghi ngút bay tản ra bốn phía. Bọn người áo đen nghe thấy tiếng nổ thốt nhiên từ từ chuyển động, giơ tay nhấc chân, động tác càng lúc càng nhanh càng mạnh.
Huyền Chân đạo trưởng cau mày nói:
- Hỏng, ngần này người nếu để cho huyết mạch họ được hoạt động, vũ công hồi phục thì chúng ta đối phó với họ cũng mệt chớ chẳng phải chơi!
Bách Nhẫn đại sư hiền từ nói:
- Chẳng lẽ chúng ta quyết liều sống chết đánh nhau với họ hay sao?
Huyền Chân nói:
- Theo ý tiểu đệ thì những người này tuy tâm thần đã bị Nam Cung thế gia khống chế nhưng hỏa hầu hình như chưa thành, mà Nam Cung phu nhân cũng chưa vận dụng họ được đúng như ý muốn, nếu chúng ta không ra tay thì có khi họ cũng không làm gì ta đâu!
Bách Nhẫn đại sư nói:
- Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi đây nhìn họ hay sao?
Huyền Chân nói:
- Thì ta đành ngồi chờ Nam Cung phu nhân tới rồi hợp sức mà đánh, may ra có cơ thoát thân được. Còn đánh nhau với bọn người loạn trí này thì dù thắng hay bại cũng không có nghĩa lý gì cả. Theo ý tiểu đệ thì lúc này ta nên chia ngồi ra bốn góc bày thành một trận hình tròn, phòng xa lỡ họ nổi khùng xông vào tấn công trước, ta sẽ chia nhau ra cự địch cùng ứng chiến lẫn nhau, như vậy có lẽ tiện hơn.
Bách Nhẫn đại sư gật đầu khen phải. Kế đó mỗi người đều chọn lấy một phương vị, bày thành một phương trận dưới sự chỉ huy của Huyền Chân đạo trưởng. Khi mặt trận đã dàn xong, Huyền Chân đạo trưởng lại nói:
- Chúng ta đang bị hãm vào một hoàn cảnh hết sức nguy hiểm, vậy cần phải trấn tĩnh tinh thần chuẩn bị đối phó với tình thế, không nên rối loạn.
Ngừng một lát, ông lại tiếp:
- Bần đạo rất lấy làm lạ không hiểu tại sao trong số những người này phần đông đều là cao thủ thượng hạng trong giang hồ, tất không chỉ có một thứ thuốc “Mê thần” có thể làm cho họ mất hết bản tính, chịu nghe mệnh lệnh của Nam Cung phu nhân sai khiến được. Bần đạo dám chắc đây chỉ là một sự huyền bí ở trong vũ học đó thôi.
Bách Nhẫn mỉm cười nói:
- Lão nạp cũng có cảm tưởng như vậy, đạo huynh cứ thử ra tay thí nghiệm xem sao, nếu có thể dùng được lão nạp việc gì, lão nạp xin cố sức.
Huyền Chân nói:
- Vừa rồi bần đạo trông thấy tình hình trong khi Đường lão thái và Nam Cung phu nhân giao đấu, đã cảm thấy vũ học của nhà Nam Cung hình như có chỗ cực đoan riêng, ngoài sự quỉ bí độc lạt ra còn có một sức mạnh kỳ lạ đặc biệt, tựa hồ dựa vào chỗ ảo bí ấy mà thành, trừ thủ pháp ra thì sự tiến tu của nội công cũng đã tới một sức mạnh cực kỳ nhanh chóng.
Đường lão thái nói:
- Đạo trưởng nói đúng đấy, trong lúc lão thân động thủ với Nam Cung phu nhân thấy toàn thân mụ bốc lên một luồng hắc khí giống như đám mây, làm cho ám khí của lão thân ném vào đều vô công hiệu.
Huyền Chân gật đầu nói:
- Xin các vị đều tự đề phòng cẩn thận, bần đạo tuy nghĩ vậy nhưng không dám quả quyết hoặc giả lại còn gây ra những sự phiền phức nữa.
Huyền Quang rút thanh trường kiếm ra đặt trước ngực, Đường lão thái cũng lấy sẵn ám khí ra cầm ở tay. Tất cả mọi người đều cầm binh khí chuẩn bị sẵn sàng. Huyền Chân đạo trưởng nhắm hai mắt lại, tay chấp trước ngực sắc mặt nghiêm chỉnh rồi từ trong miệng đưa ra một thứ tiếng tựa như hát như kêu, trước còn nho nhỏ sau cất cao dần, lúc này mới nghe rõ như tiếng tụng kinh.
Bọn người áo đen hình như hơi động đậy, Huyền Chân đạo trưởng thủng thỉnh bước lại gần họ. Thân thể ông ta thẳng đờ, thần sắc ngây ngô bước đi khó khăn, hình như có một lực lượng gì thần bí kéo thân thể ông ta lại không cho tiến lên. Tiếng tụng kinh của Huyền Chân mỗi lúc một to, những tiếng hồi âm vang vang đáp lại truyền đi khắp gian nhà.
Huyền Nguyệt đạo trưởng hình như không chống nổi cái sức kêu gọi của tiếng đọc kinh đó bèn từ từ tiến lại phía Huyền Chân. Huyền Quang sợ lúc này thần trí Huyền Nguyệt chưa tỉnh trong lúc bất thần, đột nhiên xuất thủ có hại cho Huyền Chân chăng, bèn vội kêu lên:
- Nhị sư huynh…
Nói chưa dứt câu, Huyền Chân chợt mở bừng đôi mắt, ngừng tiếng niệm kinh sẽ quát:
- Huyền Nguyệt sư đệ có còn nhận được ngu huynh không?
Huyền Nguyệt mở to đôi mắt, nhấp nháy mấy cái tựa như muốn nói lại thôi… Huyền Chân nắm lấy cổ tay trái Huyền Nguyệt nói tiếp:
- Anh em đồng môn ở với nhau mấy chục năm nay, sư đệ không nhận ra tiểu huynh thực ư?
Chợt nghe Huyền Nguyệt quát to một tiếng rồi giơ tay phải đánh vào ngực Huyền Chân đạo trưởng. Huyền Chân đã phòng bị trước liền gia thêm sức mạnh vào bàn tay phải khóa chặt lấy mạch môn của Huyền Nguyệt lại ngầm vận nội công, ưỡn ngực hứng lấy chưởng phong. Huyền Nguyệt tay trái đã bị đối phương nắm chặt nên dùng sức cũng yếu đi nhiều, một chưởng đánh ra khí thế trông tưởng hùng mạnh lắm nhưng kỳ thực thì chẳng có gì, chỉ nghe “bình” một tiếng, Huyền Chân vẫn đứng yên không hề nhúc nhích.
Huyền Quang đứng ngoài sợ quá, hét lên:
- Nhị sư huynh điên hay sao thế?
Rồi múa thanh trường kiếm xông tới. Tức thì bọn người áo đen đều nhích bước tiến lên, hàng trăm cặp mắt cùng đổ dồn vào phương trận, nhấp nhổm chỉ chực ra tay. Huyền Chân vội quát bảo Huyền Quang:
- Mau cất kiếm về, đừng làm cho họ xông ra nữa.
Vừa nói vừa buông tay Huyền Nguyệt ra. Trong thạch thất lúc này lại yên lặng như tờ, không có lấy một tiếng động. Huyền Nguyệt thủng thỉnh lùi về phía sau hai bước, bọn người áo đen cũng đứng im không đụng cựa gì nữa. Huyền Chân nghĩ thầm “Nguy hiểm thật, suýt nữa thì gây nên một trận quần ẩu!”
Ông giơ ống tay áo lau mồ hôi trán rồi nói với Bách Nhẫn:
- Đại sư có nhận được đầu mối gì không?
Bách Nhẫn lắc đầu, Huyền Chân lại nói:
- Bần đạo đã hơi nhận thấy một chút bí ẩn: Nếu chúng ta ngồi im thì bọn cũng không xuất thủ công kϊƈɦ…
Ông đang nói lại chợt thấy cánh cửa đá từ từ mở ra. Mọi người vội ngẩng đầu lên trông chỉ thấy một người mặc áo vàng, mặt che một mảnh khăn sa đen, đứng trấn ở giữa cửa. Huyền Chân sẽ nói:
- Người này ăn mặc kỳ dị, hình như không phải người nhà Nam Cung thế gia?
Chợt nghe một giọng nằng nặng nhưng rõ ràng từ trong mảnh sa đen đưa ra:
- Nơi này không nên ở lâu, thừa lúc Nam Cung phu nhân đang bận hành công các vị nên mau mau rời khỏi tòa thạch thất đi. Nếu chờ tới lúc mụ hành công xong có muốn đi cũng không phải chuyện dễ.
Bách Nhẫn đại sư hỏi:
- Các hạ là ai?
Người lạ nói:
- Thì giờ lúc này quý hơn vàng bạc không phải là lúc tra hỏi tên tuổi và tôi cũng chưa muốn cho các vị biết rõ bộ mặt thực vội, các vị cứ yên trí là tôi không có bụng hại các vị là được rồi. Ngoài cửa có cắm chông ngầm mai phục, tôi đã vì các vị nhổ bỏ sạch sẽ, các vị nên đi ngay đi!
Huyền Chân nói:
- Nếu các hạ thực tâm cứu chúng tôi thì trước hết hãy tìm cách gì ngăn bọn người áo đen này lại mới được!
Người áo vàng ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Được rồi, các vị hãy rút binh khí ra, khi ra khỏi thạch thất đừng nên dùng dằng ở hòn giả sơn, cứ đi thẳng vào phủ đệ Nam Cung rồi trông về phía Nam đi chừng hai chục dặm tới bờ sông Bạch hà, ở đó tôi đã dành sẵn chiếc thuyền chờ các vị.
Huyền Chân lại hỏi:
- Tôn giá có thể cùng đi với chúng tôi được không?
Người áo vàng nói:
- Khi lên thuyền sẽ có người đón tiếp các vị. Chúng ta còn nhiều cơ hội gặp gỡ không đi đâu mà vội.
Ngừng một lát lại nói tiếp:
- Để tôi dẫn bọn áo đen này ra chỗ khác, trong khi đó các vị phải tìm cách chạy thật nhanh ra cửa thạch thất mới kịp.
Nói xong thò tay vào mình lấy ra một chiếc đồng la gõ “chung chung” rầm lên. Bọn người áo đen nghe tiếng đồng la gõ tức thì nhảy xông cả về phía người lạ mặt. Người lạ mặt nhảy tới bên một cỗ áo quan co chân đá một cái, áo quan lập tức bật lên bay vào đám người áo đen miệng thì quát lớn:
- Mời các vị đi mau, đừng bận tâm tới tại hạ. Tại hạ đã có cách thoát thân!
Huyền Chân sẽ nói với Bách Nhẫn:
- Lúc này chúng ta chưa thể cứu được những người bị bắt, hãy nên ra khỏi chỗ nguy hiểm này đã rồi sẽ tính kế sau.
Bách Nhẫn quay đầu nhìn lại thấy bọn người áo đen đã ra tay, kẻ quyền người cước đều nhằm cả vào người lạ mặt mà tấn công, trong bụng lại thấy bất nhẫn nghĩ thầm: “Người này vũ công dù cao đến đâu cũng khó lòng đương nổi với bọn người mất trí kia được. Người ta đã mạo hiểm đến đây cứu mình, chẳng lẽ mình lại bỏ mặc cho người ta chết hay sao?”
Ông vừa toan gọi Bách Đại, Bách Tường bảo xông vào cứu thì lại nghe tiếng người áo vàng quát to:
- Các vị không đi đi, còn đợi gì nữa?
Huyền Quang, Đường lão thái và Bao Phương lúc này đều đã chạy ra ngoài cửa đá. Bách Nhẫn tự nhủ: “Có lẽ là hắn đã tự tin là có thể thoát hiểm được nên cứ thôi thúc mình đi! Thôi ta cũng không nên dùng dằng mà lỡ hết việc lớn.” Nghĩ vậy liền đứng lên phất ống tay áo một cái, thân hình đã ra tới cửa động.
Bách Đại nói:
- Mời các vị cứ đi trước, tiểu đệ xin đoạn hậu.
Vừa nói xong đã thấy một người mặc áo đen xông tới, ông lập tức ngầm vận nội công giơ tay phóng luôn một chưởng, chỉ nghe người áo đen kêu “hự” một tiếng rồi cả thân hình té ngửa, rơi tõm xuống băng trì. Nhưng một chưởng đó cũng lôi cuốn được bọn người áo đen kéo ồ cả lại. Người lạ mặt thấy thế vội giơ đồng la lên gõ luôn một hồi dồn dập, bọn người áo đen đang đuổi theo Bách Đại lại bị tiếng đồng la hấp dẫn, đều quay trở lại.
Huyền Chân đạo trưởng chống kiếm đi trước, Bách Đại cầm lưỡi chủy thủ đi sau đoạn hậu men theo đường dung đạo rảo bước tiến lên. Chỉ trong khoảnh khắc cả bọn đã ra khỏi sơn động. Lúc này chân trời đã hơi có ánh sáng, thì ra đã qua canh năm. Bách Nhẫn lắng tai còn nghe văng vẳng mấy tiếng đồng la, bất giác thở dài nói:
- Chúng ta tuy đã thoát hiểm nhưng người cứu chúng ta vẫn còn bị hãm ở trong thạch thất!
Huyền Chân đạo trưởng nói:
- Đại sư cứ yên tâm, theo bần đạo dự đoán thì người ấy không những thoát hiểm mà rất có thể còn xuống thuyền trước mình cũng chưa biết chừng! Chúng ta phải đi mau lên, chần chừ mãi lỡ bị địch đuổi kịp thì phiền lắm!
Rồi ông rảo bước đi lên trước, cả bọn cũng hấp tấp chạy theo. Lạ một điều là cả nhà Nam Cung không một ai hay biết gì cả, quần hào an an ổn ổn ra khỏi khu rừng Trường thanh, nhắm hướng nam thẳng tiến. Trong bọn toàn là những tay đệ nhất cao thủ, khinh công tuyệt đỉnh đi nhanh như bay, chỉ trong chốc lát đã được hai chục dặm. Lúc này phương Đông đã hiện lên một đám mây trắng, cảnh vật đã trông thấy rõ ràng bên bờ sông nằm ngang trước mặt, quả nhiên đã buộc sẵn một chiếc thuyền gỗ, cánh buồm đã trương lên hình như chỉ chờ nhổ neo.
Một gã đại hán tuổi trạc ba mươi đứng trêи mũi thuyền đang nghênh Đông ngó Tây, trêи bộ mặt hắn mồ hôi nhỏ giọt đủ biết là hắn đang nóng lòng sốt ruột chờ đợi ai, vừa trông thấy quần hào đi tới hắn đã giơ tay vẫy lấy vẫy để. Huyền Chân đặt một tay lên ngực vừa toan cất tiếng, gã đại hán đã lập tức nhổ neo nói chặn trước:
- Xin mời các vị xuống thuyền mau lên. Có chuyện gì xin để lát nữa sẽ nói.