Trong căn phòng tĩnh mịch ấy, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau. Từ khi Alen được cha giao cho nhiệm vụ, cô biết rõ sẽ dẫn đến sát nhân, cô phải cứng cỏi, không nên mềm lòng cớ sao vẫn chưa thể xuống tay được.
Alen và Trâm Anh nằm cùng giường, quay lưng lại với nhau; bỗng Trâm anh quay người lại:" Alen à, mình có chuyện này"
Alen ngồi đậy, rủ Trâm Anh ra ngoài ban công hóng gió. Cô đã quyết định rồi, nhất định phải ra tay, chính là vào tối nay.
Bầu trời lộng gió thoảng một chút mùi hương của hoa nhài, trăng tròn vặc vặc, tỏa sáng xuống mọi ngóc ngách; bầu trời đêm yên tĩnh cùng muôn ngàn ánh sao lấp lánh khiến con người ta ai cũng phải xao lòng.
Trâm Anh hít thật sâu:" không khí buổi tối thật dễ chịu, tiếc là... "
Alen: " thật ra mình cũng rất giống cậu, hai chúng ta đều không thuộc về thế giới này. "
Trâm Anh bất ngờ nhìn sang Alen, mỉm cười ánh mắt buồn thăm thẳm:" thật ra mình cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa... mình sắp chết rồi."
Để mặc ánh mắt bất ngờ của alen, Trâm Anh ngước lên trời:" Cậu biết tại sao không, mình là một con ngốc, tin vào cái gì chứ? Đặt hi vọng vào ai cơ chứ? "
Alen có chút bất ngờ:" Trâm Anh, cậu đã yêu sao? "
Trâm Anh rơi nước mắt, gật đầu:" Phải "
Nếu như vậy muốn Trâm Anh sống chỉ còn một cách ở bên người mà Trâm Anh yêu.
Alen:" Đó là ai vậy?"
Trâm Anh:" Mình không nói được. Alen, thật ra mình biết cậu cần mạng của mình, nhưng cậu chỉ cần cho mình một tuần nữa thôi, chỉ một tuần thôi, được không? "
Alen:" Sao cậu biết được? "
Trâm Anh:" Điều này không quan trọng, Alen cậu trả lời mình đi. "