Ăn xong Alen dọn bát đũa rồi dịnh đi làm nhiệm vụ nhưng A Bạch cứ bám lấy cô không rời nha! Đã vậy thì cô cũng không ngại cho nó chịu khổ, coi như thử xem giống Chó này thông minh tới đâu.
Cầm theo tờ danh sách bước ra khỏi nhà là Alen phóng như bay khắp các con hẻm, phố lớn, đường cái. Tất cả chỉ trong 2 tiếng. Tín vật vẫn không hiện màu, bất quá Alen chạy thêm vòng nữa kết quả vẫn vậy liền nghĩ đến một khả năng.
Hôm đó đi theo cô còn có cả Trâm Anh nữa. Đúng rồi, Trâm Anh rata lạ giống cô; Ở vương quốc người cá còn có khi khóc nước mắt sẽ biến thành ngọc trai. Chẳng nhẽ...
Alen liền đi đến nhà Trâm Anh, khoảng khắc cô bước vào căn nhà, tín vật lập tức phát sáng. Trâm Anh thật sự là Nhân lực dòng họ người cá?
Bước vào phòng Trâm Anh, Alen thấy một cô gái xinh đẹp nằm trên giường, khóe mắt còn ướt, đôi mắt sưng lên vì khóc nhiều quá. Đây chính là người mà cô tìm bấy lâu. Giọt nước mắt nóng hổi bất trợt lăn trên hai gò má của cô một cách vội vàng.
Alen đi vào nhà tắm, sả một thùng nước to rồi bê vào phòng Trâm Anh đặt xuống đưới đất khiến cô bé mơ màng tỉnh dậy khẽ gọi một tiếng:" Alen?"
Alen:" Xin lỗi cậu. "
Nói rồi cô đổ ập chậu nước lớn lên người châm anh, lập tức ánh sáng phát lên từ người Trâm Anh. Từ đôi chân thon dài bỗng biến thành duôi cá vàng ánh dưới lớp chăn.
Duôi cá hiện ra, bản chất của Trâm Anh cũng rõ khiến cô hốt hoảng nhìn lên khuôn mặt chẳng mấy bất ngờ của Alen mà bất giác thốt lên:" Alen à... tớ..."
Alen nhìn thấy bộ dạng người cá này của Trâm Anh tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn có một chút buồn rồi giận giữ ra về để lại Trâm Anh vẫn còn bối rối rồi nước mắt lại rơi lệ.
....
Vừa bước vào nhà Alen đã thấy Bạch Tam cuốn quýt dưới chân càng thêm bực tức chạy thẳng lên phòng mình rồi đóng của lại, cơ mà Bạch Tam vẫn vào được.
Alen không để ý, trèo lên giường ôm con gấu chuẩn bị ngủ một giấc nhưng A Bạch không chịu yên tĩnh đành đứng dậy đem nó ra ngoài rồi đóng sập cửa lại đồng thời chốt khóa.
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Nếu ngay từ đầu biết Trâm Anh là nhân lực người cá thì Alen có thể dễ dàng xuống tay nhưng qua một thời gian tiếp xúc với nàng ta thì cô cảm thấy bản chất của Trâm Anh rất tốt nên có chút do dự.
Đã qua 2 tháng từ ngày Alen tới trái đất rồi, tính ra tốc dộ này của cô cũng khá nhanh nhưng lại có vấn đề này sảy ra nữa làm cô rất nhức óc. Giết hay không giết? Tất nhiên là phải giết rồi nhưng sao cô có thêt động thủ. Nhờ người trong bang sao? Như vậy cô cũng coi là vô tâm, như vậy sẽ càng cắn dứt hơn. Phải làm sao đây?
Alen đang bị cuốn trong vòng suy nghĩ rối ren thì bị điện thoại giải cứu. Là Trâm Anh gọi, cô suy nghĩ một lúc rồi bắt máy.
Đầu bên kia im lặng một lúc rồi mới vọng ra tiếng nói khàn đặc, yếu ớt của Trâm Anh:[ A..Alen à, cậu có thể đến chỗ mình được không?]
Alen:[...] Im lặng
Trâm Anh:[ Mình biết cậu giận mình nhưng cậu hãy nghe mình giải thích được không? Mình.. không biết nhà cậu nên cậu... ]
Trâm Anh lải nhải một lúc rồi bị Alen ngắt lời:[ Ăn gì chưa?]
Trâm Anh hơi sững lại rồi ái ngại trả lời:[ Chưa ]
( Thời điểm đang là 7h tối!)
Alen thở dài rồi truyền ra giọng ấm áp như đang an ủi Trâm Anh:[ Đợi mình, tầm 30' nữa đến với cậu!]
Alen nghe thấy chữ ĐƯỢC của Trâm Anh liền sửa soạn một chút rồi mở cửa liền thấy cái gì đó vướng chân. Hóa ra là A Bạch vẫn ngoan ngoãn nằm ì trước cửa phòng cô đây mà! Ôi thật đáng yêu quá mà.
....
Rồi thời gian thấm thoát trôi qua, thể nào rồi cũng sẽ lừa được em. Ý lộn, phải là rồi thời gian thấm thoát trôi qua và 30' sau Alen một tay sách túi đồ ăn, một tay sách đồ uống, còn theo sau là nguyên một thân màu trắng, khỏi nói cũng biết là ai.